Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm trở lại Tướng phủ, trong Tướng phủ hơi có ánh sáng của đèn. Có người! Phản ứng đầu tiên của họ chính là nơi này bị quan phủ bao vây. “Không đúng!” Mạc Liễm Sâm ngẫm nghĩ, nơi này gần như thành nơi bỏ hoang, cổng lớn bên ngoài đã bị pháo nổ vụn, chiếc bàn trong sân đổ nghiêng trên đất, một nơi đã mấy ngày không có người ở sao có thể có người đến. Vả lại hiện tại đang lúc mấu chốt nhân mã Mạc Liễm Kỳ nên đang lùng bắt bọn họ mới đúng, nào có thể hao tâm tỏn sức chạy đến Tướng phủ ôm cây đợi thỏ? “Cái gì không đúng?” Dịch Cẩn Ninh nhẹ giọng hỏi, trong mắt cũng tràn đầy bất khả tư nghị. Tục ngữ nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Hiện nay dựa theo lòng dạ Mạc Liễm Kỳ khẳng định đang canh ở cổng Cẩm Thành, tung lưới bắt cá. Bọn họ lén lút lẻn vào, tại cửa sổ của căn phòng có ánh sáng đèn, dùng ngón tay chọc thủng một lỗ nhỏ trên rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, dòm mắt vào trong. Dịch Cẩn Dung! Mạc Liễm Sâm ngó Dịch Cẩn Ninh bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi nàng “Đây là nơi ở của nàng ta à?” “Không phải, đây là Cúc Uyển, vốn là phòng Dịch Cẩn An.” Dịch Cẩn Ninh mấp máy môi trao đổi với hắn. Nơi ở của Dịch Cẩn Dung bị pháo nổ, hoàn toàn không thể ở lại, hơn nữa trong tất cả phòng khuê nữ, được giữ gìn tố tnhất cũng chỉ có căn phòng này. Nếu đến phòng nàng ta nhất định sẽ bị đông chết. Mạc Liễm Sâm như có thâm ý nhìn thoáng qua Trúc Uyển cách đó không xa, nơi đó như còn có từng trận bụi mù bay ra, thực không thích hợp ở lại. Chẳng trách Mạc Liễm Kỳ không phái người đến bao vây Tướng phủ, nơi này đã lụi bại thành cái dạng gì rồi không biết nữa! “Khụ khụ…” Dịch Cẩn Ninh ho nhẹ thành tiếng, đẩy cửa vào trong phòng, Dịch Cẩn Dung phản xạ theo điều kiện trốn sau bình phong. Thấy là Dịch Cẩn Ninh đến mới thả lòng ra ngoài, lớn mật đối diện với nàng. Không, hẳn là tức giận trừng nàng mới đúng. “Trên mặt thiếp có gì bẩn à?” Dịch Cẩn Ninh cố ý ngó lơ tia sáng lạnh trong mắt nàng ta, sờ mặt mình, rất vô tội nhìn phu quân mình. “Tỷ tỷ biệt lai vô dạng*, hôm ấy ở trong cung rất cảm ơn tỷ tỷ và tỷ phu cứu giúp!” Thay đổi trở nên hèn nhát, Dịch Cẩn Ninh nhẹ nhàng phúc thân, thu lại ánh sáng lạnh trong mắt, dáng vẻ y hệt tiểu muội muội nhu thuận. Nàng ta bị trúng gió hay trúng tà vậy? Dịch Cẩn Dung không chào hỏi họ mà lại là hành lễ với họ, còn là tại thời khắc lúng túng này! Khoé môi Dịch Cẩn Ninh giần giật, tiến lên kéo tay nàng ta, vừa kéo đã thấy không bình thường! “Hả, sao tay ngươi lại lạnh thế này?” Nàng chỉ muốn xác định xem Dịch Cẩn Dung đang giở trò gì, nếu nàng ta dám có hành động xấu xa, trong thời gian ngắn nàng có thể kiềm chế muội muội Dịch Cẩn Dung hận nàng tận xương tuỷ này. Một phát bắt lấy tay nàng ta, quả nhiên trong lòng bàng tay đều là mồ hôi, còn run nhè nhẹ. Dịch Cân Ninh cho Mạc Liễm Sâm một ánh mắt ý bảo: Có mai phục! Mạc Liễm Sâm nín thở ngưng khí, có một đám người nhỏ lẫ trong đống hoang tàn. Chợt hắn duỗi tay bóp chặt cổ Dịch Cẩn Dung: “Ai phái ngươi tới?” Lời vừa nói xong, đám người mai phục trong đống phế tích lập tức soàn soạt xuất hiện, dưới anhá trăng lợi kiếm trong tay và mũi tên có chút dọa người. Bốp bốp bốp.... Mạc Liễn Sâm vỗ tay sau lưng đám thi vệ, thị vệ tự động nhường ra một lối đi cho hắn. “Thật là đẹp mắt, võ công đường đệ* quả nhiên kinh người, trước kia là vi huynh mắt mờ rồi!” *Đường đệ: Anh em cùng một tôt gọi là huynh đệ đồng đường, gọi tắt là đường huynh đệ, anh em cùng một cụ gọi là tụng đường, cùng một kị gọi là tái tụng đường... Tay Mạc Liễm Sâm bóp cổ Dịch Cẩn Dung, anhá mắt hắn chuyển động liếc Dịch Cẩn Dung đang trầm mặc không nói. Nữ nhân này thật đáng chết, nếu không phải nàng ta ở trong đây bọn họ cũng sẽ không thả lỏng cảnh giác. Giờ bị bao vây, ban đêm bên ngoài tối như mực bảo họ sao có thể phá tan vòng vây chứ? “Đường huynh cũng không kém!” Mạc Dật Hiên nhìn Dịch Cẩn Ninh, trong mắt hắn lộ ra ánh sáng tham lam, ham muốn chiếm hữu rõ ràng nhường này làm Dịch Cẩn Ninh nhìn mà sợ hãi. Thằng nhãi này sẽ không lại nghĩ đến chuyên muốn chiếm đoạt dân nữ đấy chứ? Hai tay nàng không tự giác nắm chặt ống tay áo Mạc Liễm Sâm, hình ảnh bị hắn lăng nhục như tái hiện lại. Mạc Liễn Sâm cảm giác được bất an và phẫn nộ của nàng, ánh mắt trở nên sâu thăm thẳm. Trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp hiện ra ánh sáng lạnh lùng. Ninh Ninh là tất cả của hắn, đau khổ của Ninh Ninh là thống khổ của hắn. Mặc kệ trước đây Ninh Ninh gả cho ai, dẫu cho trước đây nàng yêu ai cũng chẳng nằm trong phạm vi của hắn, hắn muốn bảo vệ sít sao xung quạn nàng, vì nàng che gió chắn mưa, xóa bỏ hết thảy chướng ngại. Mà chướng ngại này... tự nhiên cũng bao gồm Mạc Dật Hiên, người mà trong lòng Ninh Ninh luôn nhớ mãi không quên, kiếp nạn của nàng cũng là kết cục của nàng. “Ha ha ha...” Mạc Dật Hiên nhìn thái độ xa lạ của Dịch Cẩn Ninh với mình, trong lòng không khỏi có chút khổ sở, hắn giận quá hóa cười, sớm muộn gì Dịch Cẩn Ninh cũng sẽ đến cạnh hắn thôi. “Này...” Hắn hơi dừng lại: “Đường đẹ vẫn là ngoan ngoãn theo ta, hay là để người của ta động thủ?” Tân đế đăng cơ, sau khi công bố Mạc Liễm Sâm là gian tế Nam Lăng, dân chúng lập tức sôi nổi nghị luận về chuyện này. Thanh Vương là loại người gì bọn họ không rõ, nhưng bí thuật của Nam Lăng, bọn họ lại vô cùng sợ hãi. Người hơn lớn tuổi còn từng bị bí thuật Nam Lăng làm tổn thương, dù bọ họ có chết cũng sẽ không quên thống khổ mà Nam Lăng mang đến cho họ. Dịch Cẩn Ninh lặng lẽ giương mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh Tướng phủ, nghĩ nên trốn chỗ nào thì thuận lợi. Mạc Dật Hiên như nhìn ra được ý đồ của nàng, hắn cười lạnh một tiếng, bất động thanh sắc ám chỉ cung tiễn thủ mai phục ngoài viện. Trái tim Mạc Liễm Sâm đập thình thịch, bên ngoài đã sớm bị bao vây, lần này bọn họ... mọc cánh cũng khó mà chạy thoát! Dịch Cẩn Dungnghi thái muôn phương* với Mạc Dật Hiên, ôm lấy hắn, Mạc Dật Hiên ngả ngớn nâng cằm nàng ta: “Người đẹp, lần này nàng giúp ta băt được gian tế Nam Lăng, không thể bỏ qua công lao của nàng được. Nói đi, muốn được ban thưởng cái gì?” “Dung nhi không dám yêu cầu ban thưởng, chỉ mong có thể ở cạnh Quận Vương, hầu hạ nagi thật chu đáo!” Nàng ta khẽ dựa vào người Mạc Dật Hiên, dùng mềm mại của mình như có như không cọ cọ cánh tay hắn, trêu chọc Mạc Dật Hiên đến ngứa máu khó chịu. Hắn cươiè khẽ một tiếng, túm lấy chiếc cămf khéo léo của nàng ta, nói thầm một tiếng lẳng lơ song ngoài miệng lại nói: “Người đẹp có thể nghĩ được như vậy thật là đáng quý, chờ bổn vương bắt được nghịch tặc này sẽ đê nàng làm trắc phi, như thế nào?” “Chuyện này... Dung nhi đương nhiên nguyện ý!” Dịch Cẩn Dung thẹn thùng cúi đầu, nhìn dáng vẻ nũng nịu này, Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh đều nổi hết cả da gà. “Đưng mong chạy thoát , đường đệ Thanh Vương!” Tay Mạc Dật Hiên ôm eo nhỏ của Dịch Cẩn Dung, hít hà tóc nàng nhưng lại là nói với Mạc Liễm Sâm. “Ta không nghĩ sẽ trốn, huống chi... người nên trốn hăn là ngươi mới phải?” Dứt lời Mạc Liễm Sâm vung tay, kình lực trong tay mười phần , đánh một chưởng về phí vai trái của Mạc Dật hiên. Nào ngờ Mạc Dật Hiên như đã có sự chuẩn bị. Dịch Cẩn Ninh xoay người một cái, cùng Mạc Dật Hiên tua lưng vào nhau: “A Sâm, hôm nay chúng ta phải đại chiến một trận rồi. Chàng thử xem xem võ công thiếp tiến bộ đến đâu rồi!” “Được!” Mạc Liễm Sâm rút nhuyễn kiếm bên hông ra: “Ta cũng muốn xem thử Ninh Ninh của ta đột phá một tầng kia rốt cuộc có đuổi kịp bước chân của vi phu hay không!” “Lên...” Mạc Dật Hiên hét to một tiếng, một đám thị vệ phía sau hắn liều chết xông lên trước, người người đều là cao thủ. Cung tiễn thủ vận sức chờ phát động, hắn cũng muốn xem xem rốt cuộc võ công của Mạc Liễm Sâm đã đạt đến cảnh giới nào. Mười mấy năm qua Mạc Liễm Sâm luôn giả ngây giả dại, còn trước mặt bọ giả mù nhiều năm như vậy, ấy thế mà hắn không hề phát hiện chút nào. Lúc trước ắhn thật đúng là bị gỉ mắt che mờ mắt, hắn mới thực sự là tên mù. Hắn lui về phía sau một bước, giơ tay lên, cung tiễn thủ đồng loạt giương cung, đội nhân mã phía sau lập tức tiến lên. Bản thân hắn thì lại đứng qua một bên, túm tay Dịch Cẩn Dung nhảy lên trên cây. Dịch Cẩn Dung không kịp phản ứng, thét lên một tiếng kinh hãi, bỗng chốc bị Mạc Dật Hiên chặn miệng. Bờ môi mềm mại chạm phải đầu lưỡi nóng bỏng liền im bặt, nàng ta mở to hai mắt nhìn Mạc Dật Hiên đang hôn mình. Ngày ấy người nam nhân tuấn tú này ngăn cản đường đi của nàng ta, giết cung phi kia, dẫn nàng ta vào phủ quận vương. Còn tuyên bố muốn cưới nàng ta làm trắc phi, đây là chuyện bịa đặt tốt đẹp cỡ nào. Chỉ là Mạc Dật Hiên yêu cầu nàng ta làm một chuyện, ấy chính là giúp hắn một tay lùng bắt phản tặc Mạc Liễm Sâm. Sau này nàng ta mới biết Mạc Liễm Sâm là Thanh Vương, trượng phu của Dịch Cẩn Ninh, cũng là nhân vật nổi danh ngất trời ở Cẩm Thành, nghe nói đầu óc và mắt hắn đều lành lặn, khi đó nàng ta ghen tị muốn chết. Nàng ta ghen tị với Dịch Cẩn Ninh, cùng là thứ nữ nhưng không kém Dịch Cẩn Ninh cái gì vậy mà nàng có thể trở thành đích nữ, còn gả cho hôn phu Thanh Vương tốt như vậy, còn nàng ta… bị bỏ vẫn không tính, còn bị gia nhân vứt bỏ, bị vạn người lăng nhục, bị Xương Ấp hầu ức hiếp. Hắc y nữ tử mang nàng ta đi không phải muốn cứu nàng ta, mà là đẩy nàng ta vào một hố lửa khác, cho nàng ta vào thanh lâu bán rẻ tiếng cười. Nàng ta hận nữ nhân này, hận hơn cả Dịch Cẩn Ninh. Khi nàng ta quyết định nghe theo Xương Ấp hầu, ở cnạh Hoàng đế làm mật thám của ông ta nàng ta đã quyết định phải sống tiêu sái hơn bất cứ kẻ nào. Bên tai truyền đến tiếng đao kiếm va chạm, nàng ta tò mò dùng dư quang nơi khoé mắt liếc tình cảnh kịch liệt dưới tàng cây. Mạc Dật Hiên nhanh chóng xoay đầu nàng ta, tiếp tục hôn sâu. Dịch Cẩn Ninh khinh bỉ thoáng nhìn qua hai người lửa nóng trên cây, không phải chứ? Trên cành cây… trước mặt mọi người, bọn họ sẽ diễn một bức xuân cung sống ư? Mạc Liễm Sâm ngược lại thờ ơ, nhuyễn kiếm trên tay vô cùng sắc bén, hóa thành một vệt hồng, ngăn từng đợt thị vệ xông lên. Máu tươi bắn ra ngay trước mắt, trong đêm tối máu tanh nồng nặc mang theo một tia trong suốt như thạch anh liên tục mang theo hồng mã não kiều diễm, nhưng ngửi vào lại làm người ta buồn nôn. Kiếm trong tay chưa từng ngừng lại, Dịch Cẩn Ninh hơi mệt mỏi dựa vào lưng Mạc Liễm Sâm: “Chàng nói xem, Mạc Dật Hiên đây là muốn chúng ta mệt chết hay là muốn bọn họ mệt chết hả?” Đấu pháp không muốn sống này, trước đây chưa từng gặp. Mạc Dật Hiên đây là mang hết thị vệ trong hoàng cung ra đánh nhau với bọn họ sao? Hay là muốn xem cảnh tượng bọn họ đánh nhau náo nhiệu. Đúng là... đồ điên! Một bóng đen lưới qua mang theo mùi máu tươi gay mũi, Dịch Cẩn Ninh cố nén cảm giác buồn nôn, vội dùng iếm đẩy bóng đen đó ra, còn nàng thì nhảy qua một bên nôn khan. “Ninh Ninh, làm sao vậy?” Mạc Liễm Sâm không yên lòng về nàng, nhuyễn kiếm trong tay hơi dừng lại, cuối cùng bị người bắt được, một kiếm đâm tới, hắn tránh thoát trong nguy hiểm, trên quần áo xuất hiện một vết rách. “A Sâm, cẩn thận!” Bịch một tiếng, tên ám toán Mạc Liễn Sâm bị một kiếm của Dịch Cẩn Ninh cắt đứt yết hầu, ngã xuống sau lưng Mạc Liễm Sâm. Máu tươi văng khắp nơi, nhuộm đỏ binh khí, nhuộm đỏ một thân áo trắng của Dịch Cẩn Ninh. Xoẹt! “Ninh Ninh!” Mạc Liễm Sâm giật thót tim, không xong, Ninh Ninh bị thương rồi! Sau một lúc lâu, hắn quay đầu lại, chỉ thấy tay trả Dịch Cẩn Ninh cầm kiếm càn quét, tay kia ôm lấy cánh tay trái, một giọt máu đỏ thẫm nhỏ xuống đất, biến mất. “Không sao!” Đôi môi tái nhợt của nàng run run, kiếm trong tay không hề ngừng lại. Khắp viện không một tiếng động, tiếng đao kiếm va chạm đã trở thành âm thanh duy nhất trong viện này. Một lúc lâu sau... Trong viện hoang chất đầy thi thể, một đống thi thể ngổn ngang , lộn xộn vây quanh người Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm. Một viện đầy thị vệ, từng người xông lên chém giết với họ lại không một người sống sót. Lại một đám người xông lên phía trước, tràn ngập tiếng hò hét làm trái tim Dịch Cẩn Ninh đập nhanh. Không biết đông cung trên cây đã diễn đến mức độ nào rồi, nàng thật muốn ngẩng đầu lên liếc một cái thử nhưng bởi quá mức mệt mỏi mà không thể nhìn được. Nàng trừng mắt cố nhìn, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, nàng lắc lắc đầu nhưng vẫn mờ nhạt, chí có thể nhìn thấy chút ánh sáng chớp lên. Ngay sau đó... Trong đầu có tiếng vang ầm ầm thật lớn, rồi cái gì cũng không thấy nữa. Bịch! Dịch Cẩn Ninh không có báo hiệu ngã xuống đất. “Ninh Ninh!” Mạc Liễm Sâm nghe thấy tiếng vang liền quay đầu lại, kêu lên một tiếng kinh thiên động địa, rung động tất cả mọi người ở đây. Động tác trong tay họ hơi dừng lại sau đó tiếp tục, vài người trói Mạc Liễm Sâm không còn tiếp tục chém giết như điên cuồng. “Tốt, giải đi!” Mạc Dật Hiên ôm Dịch Cẩn Dung nhảy từ trên cây xuống, giúp nàng sửa lại vạt áo. Sau đó bước lên trước, vung tay lên ôm Dịch Cẩn Ninh đã hôn mê bất tỉnh. Mạc Liễm Sâm nheo mắt thoáng nhìn qua thê tử của mình, nữ tử mỹ lệ bị Mạc Dật Hiên ôm trong ngực. Hô hấp vững vàng, sắc mặt khôi phục lại bình thường, thật may là không có chuyện gì. Hắn vụng trộm thở hắt ra, trước đi theo Mạc Dật Hiên trở về cũng được, tóm lại không thể ở đây đánh nhau cả đêm được, còn phải xan phong lộ túc đi? Trước nay hắn đầu suy nghĩ tích cực, ở Quận Vương phủ hẳn có ăn có mặc, có chỗ ở, ở lại đó một đêm rồi nói tiếp. Nhất định Ninh Ninh đánh đến mệt mỏi nên vừa rồi thể lực không chống đỡ nổi thành ra nhất thời ngã xuống hôn mê, cũng tại mình sơ suất quá. Ninh Ninh có thể khống chế chân khí trong cơ thể đã là không tồi, hắn không nên để nàng tiêu hao quá nhiều thể lực chỉ trong chốc lát. Trở lại Quận Vương phủ, quả nhiên Mạc Dật Hiên không giam hắn vào trong đại lao, cũng không tách hắn và Dịch Cẩn Ninh ra mà nhốt hai người trong cùng một phòng rồi đi ra ngoài. Nhìn dáng vẻ vội vã của hắn chắc là trong cung có việc gấp gọi hắn vào, cũng không biết đã trễ thế này Mạc Liễm Kỳ tìm hắn có chuyện gì quan trọng? “Ninh Ninh, tỉnh lại!” Mạc Liễm Sâm ngồi lên giường vỗ mặt Dịch Cẩn Ninh, gọi nàng tỉnh lại. Lúc này Dịch Cẩn Ninh đã nghỉ ngơi đủ, bọn họ chạy trốn cũng chẳng phải việc gì khó. Lúc này đã qua giờ Tuấtm Mạc Dật Hiên vẫn chưa trở lại, người đưa đồ ăn khuya cho hai vợ chồnh họ đều đã đi ngủ. Dịch Cẩn Ninh mở mắt, vết thương trên người đã được băng bó cẩn thận, nàng ngồi dậy. “Chúng ta đang ở đâu đây?” Đầu nàng choáng váng, cả người còn như nóng lên, nàng đứng dậy tự rót cho mình ly trà, nàng lung lay hai cái, suýt nữa té xỉu. Mạc Liễm Sâm nhanh chóng đỡ lấy nàng, tìm mạch của nàng, chân mây trên dung nhanh tuấn mỹ hơi nhíu lại. Sao thân thể Ninh Ninh chốc lạnh chốc nóng thế này? “Nàng... lúc này có cảm giác gì?” Hắn sờ trán nàng, lại sờ trán của mình. Lúc này cả người Dịch Cẩn Ninh lạnh bất thường, vừa rồi còn ấm áp, sao tự nhiên lại. “Thiếp… thiếp không sao, tốt lắm! Ừm, hơi lạnh!” Nàng ôm chặt người mình, nhìn bên ngoài lại hỏi: “Chúng ta trốn thoát rồi sao, đây là khách điếm à?” Mạc Liễm Sâm im lặng, lúc lâu sau mới mở miệng: “Đây là Quận Vương phủ!” Dịch Cẩn Ninh vừa nghe, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, nàng nhanh chân chạy ra ngoài. Không thể ngây người ở chỗ này, nàng ở thêm một khắc thôi cũng cảm thấy bản thân thật bẩn, thật ti tiện. “Thân thể của nàng…” “Không sao!” Dịch Cẩn Ninh thở hồng hộc ngồi ở một bên: “Ừm… Mạc Dật Hiên đâu?” Nàng nghĩ đang yên đang lành sao tự nhiên MẠc Liễm Sâm lại căng thẳng như vậy, hoá ra là ở quý phủ của người khác. Xem ra là không đánh lại nên bị bắt rồi, nàng buồn bực ngồi im thin thít. Chờ Mạc Liễm Sâm giải thích, sao nàng lại ở đây? Mạc Dật Hiên đi đâu rồi, bọn họ đây là bị nhốt hay bị giam giữ? Nhìn như không giống tù nhân lắm, chẳng lẽ trên người mình trúng độc gì? Đúng rồi, vừa rồi không cẩn thận bị trúng một kiếm, cánh tay bỗng chốc đã tê rần, chẳng lẽ trên thanh kiếm kia có độc? Nàng nhanh chóng cởi băng gạc trên tay mình, cẩn thận ngửi mùi thuốc. Kỳ lạ, đâu có độc! Nàng không kháhc khí trừng Mạc Liễm Sâm: “Chàng nói đi, có phải có việc giấu thiếp không?” Không có, Mạc Liễm Sâm oan uổng, hắn chỉ là thương nàng đánh mệt mỏi nên mới để MẠc Dật Hiên ôm nàng về, nếu Mạc Dật Hiên dám làm gì nàng, hắn sẽ là người đầu tiên huỷ xương cốt Mạc Dật Hiên. Chỉ là sao trên người Ninh Ninh lại có biến hoá bất đồng như vậy? Hắn nhíu mày, nhớ lại các phương thuốc ông lão kia đã dạy hắn, muốn từ trong đó tìm ra nguyên nhân mấu chốt xuất hiện trạng thái này trên người Dịch Cẩn Ninh. “A Sâm, chàng làm sao thế?” Dịch Cẩn Ninh thấy hắn không nói chuyện, lại nhíu mày suy ngẫm gì đó bèn quơ tay trước mặt hắn. Bỗng nhiên Mạc Liễm Sâm nghĩ tới một tên thuốc. “Băng hoả lưỡng trọng thiên!” “Cái gì băng hoả… a…” Chợt Dịch Cẩn Ninh ôm lấy người mình, run lẩy bẩy, đôi mỗi bỗng chốc tái nhợt, trên mặt không chút huyết sắc. Quả là băng hoả lưỡng trọng thiên!” Nguy rồi, phối phế thuốc này chỉ có chín chín tám mươi mốt phương pháp, từ chín chín tám mươi mốt loại thảo dược phối chế thành. Mạc Dật Hiên đáng chết, khó trách hắn dám mặc bọn họ ở chỗ này mà không thèm bố trí phòng vệ, thì ra là hạ thuốc lên người Ninh Ninh. Hoặc giả... vừa rồi Ninh Ninh choáng váng là do thuốc phát huy tác dụng? Chết tiệt! Mạc Liễm Sâm khẽ rủa một tiếng. Đó là thuốc khó điều chế thuốc giải nhất, vừa độc vừa không, sẽ chỉ làm thân thể người khác lúc lạnh lúc nóng, khó thích ứng được với biến hóa đột ngột tới. “Ninh Ninh, nàng chịu đựng, ta đi tìm Mạc Dật Hiên!” Mạc Liễm Sâm khẩn trương, hắn không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ Dịch Cẩn Ninh bị tổn thương. Chẳng may Ninh Ninh gặp chuyện gìm bất kể thê nào hắn cũng không bỏ qua cho Mạc Dật Hiên. “Đừng đi, thiếp không sao!” Dịch Cẩn Ninh một phát túm được tay áo Mạc Liễm Sâm, chịu đựng từng đợt lạnh lẽo như băng trên người, tay cũng bắt đầu run rẩy. Mạc Liễm Sâm vội vàng ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng nỉ non: “Không lạnh, không lạnh, ta ở cạnh nàng!” “Tìm ta? Ta tới rồi đây!” Mạc Dật Hiên mang theo một đám người sải bước vào trong phòng, vừa rồi hắn vội vã trở về. Bọn thi nữ phía sau luống cuống chân tay kéo Dịch Cẩn Ninh, đẩy nàng vào phòng tắm đã chuẩn bị từ trước, đóng cửa lại. Trong thùng tắmthả các loại thảo dược, Dịch Cẩn Ninh nhìn mà không hiểu, cau mày hỏi một thị nữ. Thị nữ này nhu thuận nói: “Cô nương, đây là thuốc giải của băng hỏa lưỡng trọng thiên, chủ tử chúng nô tỳ nói vậy!” Băng hỏa lưỡng trọng thiên? Trong long Dịch Cẩn Ninh rất không thoải mái, dựa vào cái gì mà hạ thuốc lung tung lên người nàng chứ? Mạc Dật Hiên chết tiệt, chờ nàng khỏe rồi nhất định cho hắn nếm thử cảm giác của Chương Dẫn Giác, xem hắn còn dám bắt nạt nàng nữa không. Ham muốn chiếm hữu bản thân của Mạc Dật Hiên hiện lên rõ nơi đáy mắt, A Sâm cũng thật là, biết rõ hắn có ý đồ với mình còn theo hắn trở về, rõ là tìm đường chết! Thị nữ hần hạ nàng tắm rửa thanh quần áo, ước chừng qua nửa canh giờ cuối cùng nàng cũng tắm rửa xong, băng hỏa lưỡng trọng thiên trên người cũng giảm bớt, nhiệt độ cơ thể cũng khôi phục lại bình thường. Nàng híp mắt nhìn các thị nữ mân mê thảo dược, hỏi: “Đây là thuốc gì?” Thị nữ này không nói nhưng thị nữ khác một mặt nhiệt tình: “Đây là Quận Vương gia chúng nô tỳ tìm riêng cho cô nương, nghe nói có thể hòa hoãn sự kéo dài của thời gian phác tán của dược vật trên người cô nương, nhưng không thể chặt đứt băng hỏa lưỡng trọng thiên. Nhưng Quận Vương nhất định sẽ tìm được thuốc tốt trị liệu cho cô nương!” Mạc Dật Hiên chứ không phải muốn lợi dụng dược vật băng hỏa lưỡng trọng thiên trong người nàng để giữ nàng bên người đấy chứ? Miễn, cho rằng để mấy thị nữ nói tốt trước mặt nàngg là có thể giữ nàng lại sao? Trong lòng Dịch Cẩn Ninh hơi khinh thường hắn, nếu hắn thực cho rằng như vậy có thể giữ nàng lại , vậy thì xem nhẹ nàng rồi! Dẫu có vĩnh viễn phải chịu dày vod của băng hỏa lương trọng thiên nàng cũng không muốn ở lại bên cạnh đồ mặt người dạ thú. Nàng cẩn thận đảo đảo thảo dược đã dùng qua, dùng mũi ngửi, âm thầm nhớ kỹ dáng vẻ mà mùi thuốc, lần sau tự nàng điều chế thuốc giải. Từ trong phòng đi ra, Dịch Cẩn Ninh mang theo một thân thơm ngát, tóc dài ướt sũng rũ trên vai, Mạc Liễm Sâm dịu dàng giúp nàng lau tóc. Mạc Dật Hiên cũng ngồi một bên, nhìn hai vợ chồng chim cá tình thâm vừa hâm mộ vừa ghen tị. Nếu nam nhân giúp nàng lau tóc là bản thân hắn thì tốt biết mấy, nghĩ vậy trong mắt hắn di chuyển ánh sáng sâu xa, một ý niệm thoát ra từ trong đầu hắn. “Sao hả, lo lắng ư?” Hắn cười đứng dậy: “Ninh Ninh ở lại Quận Vương phú chính là trăm lợi không hại, nếu nàng rời khỏi Quận Vương phủ... Không chỉ chịu dày vò của băng hỏa lưỡng trọng thiên mà còn vĩnh viễn đối mặt với đuổi giết, ngươi há có thể nhẫn tâm?” Hắn thấy Mạc Liễm Sâm động đậy, cho rằng Mạc Liễm Sâm dao động, vội hỏi: “Nếu không chế thì ở đây một đêm đi, sáng mai ta sẽ lặng lẽ đưa ngươi ra khỏi thành!” Hai người này đang thần thần bí bí chuyện gì thế? Dịch Cẩn Ninh mơ hồ, nhìn Mạc Dật Hiên cứ thê tự nói, còn Mạc Liễm Sâm vẫn cẩn thận lau tóc cho nàng. “Được rồi!” Mạc Liễm Sâm lau khô tóc cho nàng, cười cười rồi cầm lược chải đầu cho nàng, cũng nhẹ nhàng búi tóc giúp nàng. Động tác của hắn thuần phục mà linh hoạt, còn nhẹ hơn Tiểu Đào ba phần nữa kia, kỹ thuật búi tóc ngày cáng thuần thục rồi. Hắn búi tóc Dịch Cẩn Ninh xong lại tinh tế giúp nàng vẽ mi, vẽ đến sinh động cẩn thận, tỉ mỉ, Mạc Dật Hiên ở một bên nhìn mà nổi nóng. Có phải vừa rồi thằng nhãi này không thèm nghe hắn nói không? “Mạc Liễm Sâm!” Tính cách dễ nổi nóng của hắn vẫn không thay đổi là bao so với lúc trước, Dịch Cẩn Ninh trộm nghĩ, ý cười trên mặt nồng đậm, nàng soi gương, khen ngợi: “Kỹ thuật tiến bộ, thưởng cho chàng một làn môi thơm nhé!” Nói xong liền nhẹ nhàng ấn lên mặt Mạc Liễm Sâm một nụ hôn. Mạc Dật Hiên hoàn toàn phát hoả, nổi giận. Hai người này coi hắn là không khí, ấy thế mà hắn cứ ở đây khoe khoang, lầm bầm lầu bầu lâu như vậy. “À… Đường huynh, huynh làm sao vậy?” Mạc Liễm Sâm ra vẻ mới phatr hiện dnág vẻ nổi giận của MẠc Dật Hiên, giật mình buông bút trong tay xuống. “Hai người các ngươi diễn trò tán tỉnh thì cũng thôi đi, còn coi ta không tồn tại?” Tính tình hễ nổi cáu là ném đồ đạc lung tung của Mạc Dật Hiên vẫn không giảm, hắn hung hăng ném vỡ một bình men sứ treo trên giá, nổi giận đùng đùng bỏ đi. Trước khi đi còn không quên nói với Mạc Liễm Sâm: “Tự ngươi xem xét mà làm, cho ngươi thời gian ba ngày suy nghĩ, nếu ngươi avãn không hạ được quyết tâm thì đừng trách ta làm huynh trưởng không nể tình cảm.” Cho hắn thời gian ba ngày suy nghĩ cái gì cơ, suy nghĩ Dịch Cẩn ninh muốn ở lại Quận Vương phủ hay không, hay là bảo hắn buông tha cho Dịch Cẩn Ninh? Ôi chao, chẳng nói rõ ràng gì cả, tốt xấu gì thì cũng phải nói thẳng ra chứ! Mạc Liễm Sâm bĩu môi, muốn kêu Mạc Dật Hiên đã rời đi lại, song cuối cùng vẫn không gọi ra miệng. “Nàng nói xem có phải Mạc Dật Hiên rất kỳ quái không, hắn lại có thể bảo ta rời đi một mình, ừ, để nàng ở lại! Chuyện kia… ta nhớ trong người nàng có băng hỏa lưỡng trọng thiên, khụ khụ, thực xin lỗi, nàng đi theo ta phải vất vả rồi!” Mạc Liễm Sâm ngượng ngùng giải thích cho Dịch Cẩn Ninh đoạn đối thoại vừa rồi giữa hắn và Mạc Dật Hiên, kỳ thực ra là Mạc Dật Hiên độc thoại. Dịch Cẩn Ninh cầm tay hắn, trên mặt tràn ngập hạnh phúc, cười: “Vừa rồi chàng đã biểu lộ thái độ của mình, thiếp… không sao cả, băng hỏa lưỡng trọng thiên trong người thiếp có quan hệ gì với thiếp đâu? Cũng chẳng phải chuyện gì đáng lo, chỉ cần không chết là được, chúng ta đi tìm sư phụ của nàng… thánh thủ điệp cốc là được!” Sau khi Mạc Liễm Sâm thành thân với nàng không lâu liền nói cho nàng biết kỳ thực thánh thủ Điệp Cốc là sư phụ của hắn, chả trách hắn có thể dễ dàng thuyết phục lão nhân gia bảo thủ kia, hoá ra là hi sinh bản thân nghe lời sư phụ, ngoan ngoãn bế quan luyện tập điều chế đan dược và học tập, rèn luyện y thuật. Bảo sao có một đoạn thời gian Dịch Cẩn Ninh không thấy Mạc Liễm Sâm trèo tường vào Tướng phủ thăm nàng, đều là chân ca ca nàng làm hại, sau khi nghe xong nàng đã tự trách rất nhiều ngày! “Muốn điều chế ra thuốc giải cũng không khó, chỉ là…” Vẻ mặt Mạc Liễm Sâm đau khổ: “Thời gian điều chế phương thuốc này tương đối dài, tên thảo dược cũng nhiều, chừng chín chín tám mươi mốt loại, ta nghĩ muốn trong vòng một năm cũng không thể điều chế ra được thuốc giải phức tạp như này. Trừ phi… biết được tên!” Tên thuốc ư? Cũng may vừa rồi nàng đã thử thăm dò nhớ kỹ một ít, từ ngày mai trở đi bọn họ còn một chút thời gian, nếu lại ngâm thảo dược này vài lần có lẽ nàng có thể nhớ kỹ toàn bộ. Chẳng qua vừa rồi thị nữ kia nói, thuốc giải kia chỉ có thể ngăn cản sự kéo dài của thời gian phát tác của băng hỏa lưỡng trọng thiên trên người nàng. “Tên thảo dược này, thiếp có nhớ được một ít, nhưng không biết có phải cách điều chế thuốc giải này không, thiếp nói cho chàng nghe!” Sau đó nàng liền nói hết hình dạng, mùi thuốc và các loại đặc thù của chúng cho Mạc Liễm Sâm nghe, chỉ là không nhớ được toàn bộ. “Hay, không ngờ hắn lại điều chế thuốc giải cho nàng, song hắn làm như vậy cũng chỉ có thể giảm bớt chứ không thể trị tận gốc. Xay tất dược cùng nhau, sau đó vô căn thủy ăn vào mới có thể hoàn toàn trừ bỏ tận gốc dày vò của băng hỏa lưỡng trọng thiên.” Mạc Liễm Sâm mừng rỡ, xem ra Mạc Dật Hiên là thật sự để bụng đến Ninh Ninh, hắn cũng sợ Ninh Ninh chịu tra tấn khổ sở mới cố ý cho một ít thảo dược. Chỉ có điều vừa rồi tên thảo dược Ninh Ninh nói đã chiếm hơn phân nửa, còn lại vài loại phải tự mình tìm ra là xong xuôi, ít nhất sẽ không tốn nhiều sức lực điều chế cho lắm, đủ để trong vòng một tháng là có thể điều chế xong thuốc giải. Một thị nữ tiến vào hầu hạ, hai người tâm ý tương thông lặng thinh, không nói chuyện nữa, chờ thị nữ này ra ngoài nhưng nha hoàn này lại đứng bất động trong phòng. “ Ngươi còn có việc gì à?” Trên người Mạc Liễm Sâm tản ra không khí lạnh lẽo, cóng đến mức nha hoàn run lên một cái, chân tay bồn chồn, nhưng vẫn không đi. “ Nô tỳ phụng mệnh Quận Vương đến hầu hạ cô nương, nô tì không dám đi…” Đê tiện! Mạc Liễm Sâm tức giận, trong bụng thầm mắng một tiếng, hóa ra là muốn tìm người xem bọn họ ân ái? Muốn xem thì cứ xem, Mạc Liễm Sâm ôm eo nhỏ của Dịch Cẩn Ninh, sau đó vào trong phòng đóng cửa lại. Chỉ chốc lát sau, bên trong truyền ra những tiếng tiêu hồn thực cốt, thị nữ hầu hạ bên ngoài nghe được, trên khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng. Nàng nghe một lúc lâu, cuối cùng không chịu được nữa đành chạy ra ngoài. Ngày hôm sau, Mạc Liễm Sâm mang theo mặt mày hồng hào đi từ trong phòng ra, Mạc Dật Hiên đã chờ trong phòng ăn từ sớm. Quận Vương phủ có mình hắn, mẫu phi mang theo các phi tử trong hậu viện của hắn đi dâng hương, chậm nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới về. Hiện nay, Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm đến đấy, trong nhà ăn cũng rộn ràng hẳn lên. Dịch Cẩn Ninh trang điểm xong xuôi, lại làm ổ trong phòng một lúc rồi mới ra ngoài ăn cơm, một sảnh đầy người đều tò mò, cô nương này hôm qua còn khỏe mạnh, sao dáng đi hôm nay có vẻ là lạ! Hình như…chân bị thương, nhưng nhìn có giống vậy đâu! Chỉ có hai nam nhân Mạc Liễm Sâm và Mạc Dật Hiên nhìn hiểu, Mạc Dật Hiên nheo mắt không nói chuyện. hai người này ở trong phủ hắn mà chả thèm cố kị chút nào, rõ là…làm hắn ghen tị phát cuồng! Tối hôm qua Mạc Dật Hiên lại trừng phạt Dịch Cẩn Ninh một trận, trừng phạt nàng không bảo vệ bản thân cho tốt, để bản thân bị thương, còn trúng băng hỏa lưỡng trọng thiên đáng chết kia. Dịch Cẩn Ninh bị dày vò, suýt nữa thì hôm nay không xuống giường được, đến Mạc Liễm Sâm giúp nàng vẽ mi nàng cũng không có tâm tình, cứ nhắm mắt làm ổ trong chăn mặc hắn vẽ. Thấy một sảnh đầy người nhìn mình chằm chằm, nàng chỉnh lại thân thể, cố gắng như không có việc gì đi đến cạnh bàn cơm, ngồi xuống sát Mạc Liễm Sâm. “ Cảm ơn Quận Vương gia chiêu đãi!” Dịch Cẩn Ninh nhẹ giọng nói cảm ơn Mạc Dật Hiên rồi vùi đầu ăn cơm, giả vờ không hiểu ghen tị phát cuồng và khát vọng mãnh liệt ẩn sâu trong đáy mắt hắn. Mạc Liễu Sâm gắp cho nàng một cái đùi gà:” Thật xin lỗi, vi phu không nên thô bạo với nàng như vậy, tối qua chắc nàng mệt lắm hả? Nào, ăn đùi gà đi, bồi bổ cho tốt!” Một câu thốt ra, chấn động tứ phía! Mạc Dật Hiên đang uống canh ngon lành cũng bị lời này của hắn làm cho suýt phun ra. Lúc này, Dịch Cẩn Dung cũng tới, nàng ta lượn lờ đi qua người Dịch Cẩn Ninh, đi đến bên người Mạc Dật Hiên rồi ngồi xuống. “ Quận Vương, Dung Nhi dậy muộn, thật ngại quá!” Tối qua, Mạc Dật Hiên đến phòng ở của nàng ta nhưng không ngủ lại. Lúc hắn mang theo mùi rượu đầy người ôm lấy nàng ta, lúc đầu hắn còn nồng nhiệt ôm nàng ta, nàng ta còn tưởng rằng Mạc Dật Hiên yêu mình vì mình có mị lực, nào ngờ việc đến nửa chừng thì trong miệng hắn gọi tên Mạc Cẩn Ninh. Trong lòng nàng ta ác hàn một trận, sao cái gì cũng là Dịch Cẩn Ninh mạnh hơn nàng ta, nàng ta có chỗ nào không bằng Dịch Cẩn Ninh hả? Lúc này đến Quận Vương Mạc Dật Hiên cũng nhớ mãi không quên nàng! Nàng ta thừa nhận nam nhân trên người mình đánh sâu vào trong, trong lòng lại là lệ rơi hàng dòng. Có thể là ý thức được người dưới thân mình không phải là Dịch Cẩn Ninh , Mạc Dật Hiên xong việc liền phủi mông chạy lấy người, nhìn nàng cũng chẳng nhìn lâu một cái, cứ thế ra cửa. Quận Vương đã vô ý với bản thân thì cũng đừng trách nàng ta trở mặt vô tình. Nàng ta xảo tiếu yên nhiên chia thức ăn cho Mạc Dật Hiên, tự mình thì tự nhiên ăn cháo, nhìn như không có chuyện gì, một buổi sáng mọi nguời đều hỉ hả dùng điểm tâm. Ăn xong bữa sáng Dịch Cẩn Ninh lại bị mời vào phòng tắm, lúc này nàng rất dụng tâm ghi nhớ, đến tên vài loại thảo dược còn lại cũng bị nàng nhớ kĩ. Vừa mặc xong quần áo bên ngoài liền truyền đến một trận ồn ào. Nàng giật nảy mình, có người phát hiện bọn họ ở phủ Quận Vương! Đúng thật! Một đội nhân mã xông vào phủ Quận Vương, đầu lĩnh là một thân áo giáp màu đen. “quận Vương gia, ty chắc đắc tội!” Đầu lĩnh kia chính là một người giỏi giang, khôn khéo, họ Lý. Sáng nay hắn nhận được một bức thư nặc danh, nói hai gian tế của địch quốc là Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh đang trốn trong phủ Quận Vương, là Quận Vương Mạc Dật Hiên chứa chấp tội phạm. Người trong phủ Quận Vương bỗng chốc sợ hãi không dám mở miệng, ai, ai, ai là tội phạm hả? Ai chứa chấp tội phạm chứ? Chẳng lẽ tối qua hai người Quận Vương gia mang về chính là tội phạm ư? Mạc Dật Hiên nheo mắt, nhìn đầu lĩnh họ Lý này, trong lòng lại ngầm suy tư, rốt cuộc là ai tiết lộ tin tức? Tối qua hắn bí mật dẫn họ trở về, sao Hoàng thượng có thể biết bọn Mạc Liễm Sâm trốn ở nhà hắn chứ? Hàn quang chợt loé, ý lạnh trong mắt có thể thấy được làm Dịch Cẩn Dung núp trong góc hơi rụt lại, nhưng vẫn bị Mạc Dật Hiên phát hiện. Hắn nhảy lên một cái, lướt qua đỉnh đầu mọi người, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng Quận Vương gia bị làm sao, đã thấy tay hắn hoá vuốt một phát túm lấy cỏ Dịch Cẩn Dung. “Quận Vương, không phải thiếp thân… không phải thiếp thân, Dung Nhi yêu ngài nhất, sao có thê rhại ngài chứ? Nàng ta rướn cổ lên nhằm thoát khỏi xiềng xích gông cùm thiết trảo này, vô cùng sợ hãi vuốt tay hắn song chỉ là phí công vô ích, vốn Mạc Dật Hiên không tin nàng ta bèn siết chặt hơn chút nữa. “Dựa vào cái gì mà bảo ta tin người hả, tư là từ trong mắt người nhìn ra được hai chữ khinh thường và xứng đáng! Ánh mắt hắn rét lạnh, bàn tay túm cổ Dịch Cẩn Dung chợt co chặt lại, nặng nề ném Dịch Cẩn Dung ra ngoài. Dịch Cẩn Dung bị hắn ném như vậy, bay thật xa, đụng vào vách tường cách đó hơn một trượng. Bịch một tiếng, vách tường kia vọng lại tiếng vang xuất hiện một vết nứt, cối cùng ầm ầm sụp đổ. Dịch Cẩn Dung phun ra một miệng máu tươi, hai mắt trợn ngược, hôn mê. “Quận Vương, mời ngài tránh ra, chúng thuộc hạ chỉ phụng mệnh Hoàng thượng lục soát phủ Quận Vương, nếu có chỗ nào đắc tội, kính xin tha thứ!” Lý đầu lĩnh chắp tay, sau đó xua tay với thị vệ ở phía sau: “Lục soát!” Đám thị vệ kia lập tức tản ra khắp nơi, tìm tòi ở các viện. “Ngươi…” Mạc Dật Hiên tức giận đến phất tay áo, ngồi một bên trông đám người này ở trong nhà mình đông lật chuyển tây đánh phá, hắn nhíu mày lại.. “Các ngươi xem mà lo liệu, nếu không thể tìm ra tội phạm quan trọng thì nhớ đền mấy thứ bị đập vỡ!” Hắn lười biếng tự rót cho mình ly trà: “Quản gia, nhớ xem xem có bao nhiêu thứ bị vỡ, giẫm chết một gốc cây ho cỏ, chốc nữa tính luôn một thể với Lý đầu lĩnh.” Lý đầu lĩnh cười ha ha, xấu hổ ho hai tiếng: “Cẩn thận chút, đừng đập vỡ đồ đạc trong phủ Quận Vương, bằng không các ngươi không đền nổi đâu!” Hắn cũng là người khôn khéo, ý của hắn là bảo bọn thị vệ cẩn thận một chút, đừng làm vỡ đồ,nếu thực sự tính toán ra thì bồi thường chính là đám thị vệ nho nhỏ đáng thương kia. Mạc Dật Hiên mắt lạnh nhìn đám người này đông lật tây chuyển trong viện mình, nhưng nhất thời không tìm thấy gì. Hắn đoán có lẽ Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh vừa nghe thấy tiếng gió liền phi thân từ tường cao trong trạch viện ra ngoài. Cạnh tường cao không có thủ vệ, bọn họ liền dễ dàng trốn ra ngoài từ phủ Quận Vương. Chạy đến bãi đất trống cách phủ Quận vương vài trăm dặm, hai người đều thở hắt ra một tiếng, nằm xuống thảm cỏ. Bỗng nhiên Dịch Cẩn Ninh cười hì hì, lấy từ trong ngực ra một bọc đồ trang sức lớn. “ Leng keng leng keng, nhìn này, thiếp thuận tay lấy được. Ai da, sau này kiếp sống đào vong sẽ bắt đầu, thiếp phải để dành chút bạc, tiêu tiết kiệm chút! Bằng không cuộc sống sau này liền khổ rồi!” Nàng vừa tự nhủ nói xong, vừa cẩn thận đếm chút tài phú vừa chôm được. Tính ra mang mấy thứ này đến tiệm cầm đồ đổi ít bạc ít nhất cũng trên hai vạn, đủ cho bọn họ tiêu dao khoái hoạt một hồi. Mạc Liễm Sâm cưng chiều nhìn Dịch Cẩn Ninh đếm đống trang sức kia, trên gương mặt là ý cười thỏa mãn. Chỉ cần Ninh Ninh không để ý đi theo hắn chịu khổ chịu vất vả là tốt rồi, hắn luôn lo lắng một cô gái lớn lên trong khuê các như Ninh Ninh sẽ ăn không tiêu cực khổ, không kiên trì được bao lâu sẽ bỏ hắn đi. Trước kia trong Sát Minh của hắn cũng có một vị huynh đệ gặp phải tình huống như này, cho nên lúc trước hắn mới mãi không dám nói thân phận giang hồ của mình cho Dịch Cẩn Ninh nghe, sợ sau khi nàng nghe sẽ không đồng ý ở cùng mình nữa. Nhưng hắn đã đoán sai, Dịch Cẩn Ninh không những có thể chịu khổ mà còn vô cùng vui lòng trôi qua những ngày tháng tiêu dao này. Hắn còn từng nghi ngờ bản thân mình nhìn nhầm, hoặc mang nhầm người. Chuyện này…thật đúng là nữ hiệp hào phóng, hắn thật sự không quen Dịch Cẩn Ninh luôn dịu dàng nhu nhược cũng có thể cứ thế đối mặt với những ngày đào vong. Đối mặt với Dịch Cẩn Ninh thoải mái như bây giờ, hắn nên khóc hay nên cười đây! “ Sau này chúng ta…thực sự phải lưu lạc rồi, nàng…sẽ không oán trách ta chứ? Cũng được, nếu nàng cảm thấy khổ thì nói với ta một tiếng…” “ Đừng…” Dịch Cẩn Ninh trợn mắt đứng lên, hai tay chống nạnh. “ Sau này chàng còn nói vậy nữa, thiếp liền…thiếp liền…” “ Nàng liền làm gì hả?” “ Thiếp liền…thiếp liền cắn chết chàng!” Dịch Cẩn Ninh xoay người một cái, ngồi xổm xuống, thừa dịp hắn không chú ý liền cắn tai hắn một cái. “ Ui da…” Bên này hai vợ chồng đùa giỡn đi về phía ngoại thành. Bên kia Mạc Dật Hiên ngồi đàng kia chờ Lý đầu lĩnh lục soát hết phủ Quận Vương. “ Sao hả, lục soát chưa? Là ai to gan như thế, dám nói xấu bổn vương?” Mạc Dật Hiên chắp hai tay sau lưng, quay lưng về phía Lý đầu lĩnh. Lý đầu lĩnh nơm nớp lo sợ, cả mặt đều là mồ hôi. Đều tại bức thư nặc danh đáng chết kia, lần sau hắn không bao giờ tin đồ bỏ đi ấy nữa. “ Thực xin lỗi, quấy rầy Quận Vương rồi, thực xin lỗi!” Hắn khom người, sau đó đứng dậy nói với các thị vệ:” Các huynh đệ, chúng ta đi!” “ Đợi đã nào!” Mạc Dật Hiên cười hỉ hả quát to một tiếng:” Quản gia!” Trong tay quản gia nâng một bàn tính và một quyển sổ nhỏ. “ Chủ tử, ở đây…người xem!” Ông đưa quyển sổ cho Mạc Dật Hiên xem. “ Đập vỡ ba chiếc cốc lưu ly, một bình hoa phỉ thúy, xé rách bốn chiếc màn che, làm hỏng một chiếc giường, khua vỡ một bộ trà cụ tử sa*, đạp nát mười hai khóm hoa, ném vỡ hai chậu ha và một chậu mẫu đơn quý nhất…” * Tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm dụng cụ trà ( Theo lạc việt ) Ông rõ rang rành mạch bấm bàn tính, vang lên tiếng lách cách. “ Quận Vương, tổng cộng 3524526 bạc!” Mạc Dật Hiên xoay người, nhìn Lý đầu lĩnh cùng với thắt lưng đã còng xuống đến mặt đất, thần sắc không vui. Một đám thị về sau Lý đầu lĩnh người người kêu thảm lau mồ hôi, cúi đầu không nói. Lúc mới vào cửa hắn nên nói rõ rang, bây giờ bọn họ đều đã dập vỡ rồi mới nói, lại còn cẩn thận đến hoa cũng tính vào. Bọn họ dù không ăn không uống nửa đời người cũng không mò ra được một khoản tiền như vậy thì lấy đâu ra mà đền? “ To gan, lần sau trước khi điều tra thích khách thì phải thấy rõ là phủ đệ của ai trước!” Mạc Dật Hiên giận dữ, vừa rồi hắn suy nghĩ cẩn thận một chút, có khả năng đám Dịch Cẩn Ninh đã trèo tường cao nhất ra ngoài rồi. Một đám vô dụng, vây bắt cũng không biết đường bao vây phủ Quận Vương lại, đúng thật là…bao cỏ. Nhìn Cẩn Dịch Dung không biết đã chết hẳn hay chưa, hắn hừ lạnh một tiếng. Phất tay áo bước ra khỏi phủ Quận Vương, phút cuối vẫn không quên dặn dò:” Quản gia, trong vòng một tháng phải thu đủ 3524526 bạc cho bổn vương!” “ Vâng, chủ tử!” Lão quản gia khom lưng nhìn theo hắn rời đi, thành thật đáp. Bước chân Lý đầu lĩnh run lên, ngã ngồi tại chỗ. 3524526 bạc! Bỏ đi ba vạn hai chưa nói, đến số đuôi hắn cũng không thể trả nổi trong vòng một tháng!