Đông Hạ Quốc. Thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây. Gió nhẹ thổi qua, đem những thanh âm nữ tử nói chuyện trong đình viện thổi xa hơn. " Tiểu tiện nhân, ngươi dám cắn ta. " Thiếu nữ mặc váy vàng nhạt trên tay cầm một cái roi tàn nhẫn quất vào trên người nữ tử thân thể yếu kém mặc y phục nha hoàn ngã trên mặt đất. Nhìn kỹ, chiếc roi dừng trên người thiếu nữ có gai nhọn, mỗi lần dừng lại trên người thiếu nữ đều khiến quần áo cùng da thịt bị phá rách. Ngồi ở bên ghế, nữ tử ăn mặc y phục thủy lam thêu trăm điệp vươn tay cầm lấy ly trà từ nha hoàn đưa tới, tinh tế nhấp một ngụm, lúc sau nàng buông chén trà, khóe miệng giơ lên một nụ cười, rũ mắt ưu nhã thưởng thức móng tay mình, "Tam muội, khí giận xả hết xong rồi là được, đừng đem người đánh chết. " "Hừ, đại tỷ, chẳng lẽ ngươi còn sợ đánh chết nàng? " Nữ tử y phục vàng nhạt đem roi đưa cho hạ nhân bên cạnh, lại dùng chân đạp lên thiếu nữ trên mặt đất, " Nàng ta mệnh lớn như vậy, sao có thể như vậy liền chết? " "Trước kia, nàng chết hay không ta mặc kệ, nhưng hiện tại nhất định nàng không thể chết được, ta còn chờ xem nàng bị nhị hoàng tử từ hôn, bị người toàn vương thành nhạo báng, đến lúc đó, chính nàng cũng không muốn sống. " Nữ tử từ trên ghế đứng lên, nhìn thoáng qua thiếu nữ trên mặt đất, nhẹ giọng cười cười, "Bộ dáng như vậy, đến cả con cẩu cũng không bằng. " "Đại tỷ, ngươi nói sai rồi, nàng làm sao có thể cùng cẩu so? So với lão thử cũng không khác biệt lắm. " Nữ tử y phục vàng nhạt nói xong, đường hoàng nở nụ cười. *Lão thử: trong 12 con giáp của Trung Quốc có nghĩa là con chuột. "Ngươi nói vậy cũng đúng." Ai đang nói chuyện, đau đầu quá! "Người cũng đã đánh rồi, chúng ta lát nữa còn phải ra ngoài đi dạo, đi thôi." "Hảo. " Nữ tử y phục vàng nhạt nhìn thoáng qua thiếu nữ trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía những nha hoàn, hạ nhân bên cạnh, "Chúng ta đi. " Những nha hoàn cùng hạ nhân nghe vậy, lập tức đi theo hai vị chủ tử rời khỏi tiểu viện cũ nát. Bên tai vang lên âm thanh bước chân ồn ào, khiến Vân Hoàng trên mặt đất mở mắt. Nhìn những thân ảnh đi xa, trong mắt Vân Hoàng tràn ngập thần sắc khiếp sợ. Đại não hết thảy không còn phản ứng, nhìn đến phục sức của những người kia, Vân Hoàng liền phát hiện nơi mình ở. Cổ trang.......! Từ trên mặt đất ngồi dậy, đau đớn xuyên tim nàng đều không rảnh quản tới, cẩn thận đánh giá bốn phía hết thảy. Tiểu viện này tuy cũ một chút, nhưng hết thảy đều chỉnh tề. Trong viện, không có đồ vật dư thừa, một vài cây ngô đồng, mấy chiếc ghế nhỏ, còn có một cái bàn nhỏ đặt mấy chiếc khăn tay, cùng với kim chỉ, còn có túi tiền và các đồ vật linh tinh. Sân cửa gỗ mở rộng ra, đã không nhìn thấy những người khi nãy, nhưng mơ hồ có thể nghe thấy tiếng các nàng kia cười. Này.... Là chuyện gì xảy ra? Giờ khắc này, Vâm Hoàng mới phản ứng được cơ thể chính mình đang truyền đến đau đớn rõ ràng. Này hết thảy, đều chân thật như vậy. Chân thật như vậy làm Vân Hoàng trong nháy mắt kinh ngạc. Bởi vì nàng..... Hẳn đã chết mới đúng! Chết bởi những người kia truy kích. Thân thể trong nháy mắt mất khống chế, không thể động đậy, làm nàng mất đi cơ hội nhảy xuống vực trở về, bị truy kích khiến thân thể bị pháo kích nổ tung. ( Vân Hoàng, ngươi không thuộc về thế giới này.) ( Nếu một ngày kia ngươi chết, không phải vì ngươi không đủ năng lực, mà là bởi vì thời khắc của ngươi đã tới.) Bỗng nhiên, Vân Hoàng trong đầu hiện lên hai câu nói. Một đêm bão táp, một nam nhân tóc dài màu đỏ, đứng dưới mưa to, đối nàng hai câu nói!