Thứ Nguyên Chi Môn
Chương 85 : Tán tỉnh Nga Hoàng
Ba ngày sau.
Khi những tia nắng xỏ xuyên qua những lá trúc rọi sáng Tiêu Tương Cốc. Giống như mọi ngày một mảnh tĩnh mịch yên tĩnh, không lấy một tiếng chim chỉ có những tiếng « lạt lạt » từ những lá trúc như cười đùa nói chuyện với nhau mà thôi.
Thiên An mở mắt ra thì thấy được thân ảnh của Nga Hoàng đả ở bên cạnh hắn, ngón tay mảnh khoảnh di chuyển trên cơ thể, bên cạnh là một khay đựng lấy chậu nước nóng, trên đó là một tấm khăn mềm.
Nga Hoàng thấy hắn tỉnh lại đem chiếc khăn ấm như hiền thê một dạng ôn nhu lau đi gương mặt, sau một hồi đem y phục mặc lại rồi đứng dậy lần nữa định rời đi, thì bị một tay hắn bắt lấy.
« Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời » Chậm rải nói ra đem tay kéo lấy thân hình của nàng vào lòng, ánh mắt nhìn nàng có chút nhu hòa lẫn thương tiếc nói « Cho ta một cơ hội được không? »
Nga Hoàng ánh mắt u buồn có chút gợn sóng nhìn thiếu niên phía trước, vốn trước mặt hình ảnh một nam tử lại bổng dưng thay đổi hóa thành một nam tử khác. Có phần ngơ ngác đem tay di chuyển sờ vuốt lên gương mặt hắn.
«Ái tình có thể là thần dược cũng như độc dược, mà nàng hiện giờ chất độc đả ngấm lấy, ta không muốn nàng chịu giày vò bi thương » Ánh mắt thâm tình đầy thương tiếc, chậm rải nói: « hẳn là trời cao đưa đẩy, là duyên hay phận là vận mệnh dẫn lối để ta gặp nàng ở nơi này. Nga Hoàng cho ta một cơ hội được không? »
Nga Hoàng ánh mắt sầu bi có chút kinh ngạc lên khi nhìn thấy thiếu niên phía trước, một chân khụy xuống một tay nắm lấy tay nàng.
Ánh mắt nhìn lấy mình trong đó chứa đầy thương yêu lẫn nóng bỏng dục vọng chiếm giữ, nhất thời đại nảo hiện lên hai thân ảnh một người là nho nhã nam tử, cùng một người chính là thiếu niên tuấn lãng phía trước.
Trong lòng vui mừng khi thấy Nga Hoàng gật đầu, thân ảnh vội đứng dậy ôm lấy Nga Hoàng vào lòng kích động nói:« cảm tạ, cảm tạ Hoàng Nhi, ta lấy sinh mệnh của mình ra thề lấy, suốt đời còn lại yêu thương, chăm sóc lấy nàng. Nếu trái lời thiên lôi oanh lấy, vĩnh bất siêu..»
« Đừng nói » Nga Hoàng một tay che lấy môi hắn, ngăn hắn lời nói đầu nhỏ nép vào ngực hắn.
« Trời cao cướp đi của ta hết thảy, nhưng lại cho ta một thứ khác » Cúi đầu hôn lên trán nàng, chậm rải nói: « Hoàng Nhi, cảm ơn nàng »
« Ân » Nga Hoàng trong lồng ngực ánh mắt có chút thay đổi, sau đó cảm nhận lấy thứ gì thân ảnh thoát ly khỏi cơ thể, nhỏ giọng nói:« Vết thương lại nứt ra nữa rồi »
Nhìn thân ảnh Nga Hoàng đem mình kéo đến vị trí cũ, nhanh chóng ngồi xuống an tọa lấy, bộ y phục mới được mặc vào lần nữa được cởi ra, lần nữa tiến hành sơ cứu lấy vết thương.
« Mảnh ngọc bội này đả theo ta rất lâu rồi » Đem tay lấy mảnh ngọc bên hông mình, màu xanh biết giống phỉ thủy khảm nạm lấy đồ hình một con rắn lớn hung dữ giống như giao long một dạng.
Với ngoại hình hết sức bắt mắt Thiên An chỉ cần người nhìn là có thể nhận ra, cho nên để che giấu thân phận của mình.
Hắn đả sớm ngụy trang đi, chakra trong người tràn ra ngoài theo ý niệm hắn khống chế định hình, che lấp đi những thứ quá bắt mắt ấy. Về phần nào đó lại giống với thuật phân thân trong Naruto.
Chính nhờ vậy mà hắn đột nhập Đông Chu, dạ tập Lử Bất Vi lại đến Tần mà La Võng không một chút phát giác ra thân phận của hắn.
Về phần thân phận mà hắn tạo dựng bây giờ chính là cửu công tử Bách Việt, người đi sứ Hàn quốc khi trở về lãnh thổ bất hạnh qua đời, bào đệ của thái tử Thiên Trạch- Thiên Hùng quân.
Thời đại này con vua trừ thái tử ra còn lại đều là công tử, ngoài ra thời đại này tên và họ cũng là một thân phận cực kỳ lớn lao, người dân bình thường chỉ có tên không họ. Rất nhiều người tầm thường cho đến chết đều không có họ thị của mình.
« Đây là vật mẫu phi của ta để lại, tặng cho nàng » Thiên An xoay người lại đem mảnh ngọc bội đặt lên tay nàng, nói: « Xin lổi, ta không thể cho nàng một hôn lể hoành tráng được »
Nga Hoàng ánh mắt nhìn về mảnh ngọc bội trên tay mình, lắc đầu cả người dựa vào người hắn, nhỏ giọng nói: « Nga Hoàng chỉ là tàn hoa bại liễu, chàng lại thân phận tôn quý»
Lời còn chưa nói hết đả bị hắn ngăn lại, ôm lấy thân hình của nàng vào lòng nói: « Với ta Hoàng Nhi chính là tuyệt thế giai nhân đây, quá khứ có thương tâm đau khổ thế nào cũng đả qua đi, chúng ta cần nên vì hiện tại tương lai mà sống tiếp »
Hiện giờ trong lòng hắn chính là cười không khép miệng lại được, mỹ nam kế bước đầu tiên đả hoàn thành được.
Trong năm ngày qua mỗi ngày nhàn rỗi hắn chính là phao mỹ nữ, ngâm thơ vẻ tranh ca hát vu vơ.
Từng bước tiếp cận nử tử này, đương nhiên hắn cũng không ngu tin tưởng Nga Hoàng lại đơn giản phó thân cho hắn cả.
Hắn nàng cũng có mục đích của mình, thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Rất có khả năng nàng cảm nhận được trong máu huyết của hắn dồi dào năng lượng.
Cho dù là mục đích gì, chỉ cần mỷ nhân đả vào lòng. Hắn còn sợ nàng chạy sau, dời vào nội thiên địa trong chạy đường trời.
Còn chuyện Thuấn Quân có tìm đến hắn đánh nhau không khi đem hắn NRT, hắn sợ sao? Nếu đối phương dám chiến hắn cũng không ngại thu thêm sinh mệnh tinh hoa lẫn linh hồn của đối phương lớn mạnh nội thiên địa của mình.
Đối với Nga Hoàng nữ tử này hắn còn gì không hài lòng, thực lực có nhan sắc còn việc từng là phụ nữ của Thuấn Quân hắn đến từ hậu thế đây, thời đại đó nữ quyền phát triển ly hôn tái hôn như cơm bữa đây.
« Em ơi có phải ngoài trời đang mưa
Em ơi có phải trời đã sang đông
Mùa đông giá băng, anh đang chờ
Mùa đông ái ân, anh đang tìm
Tìm màu áo cưới cho em.
Ô hay mắt tình lại buồn hay sao?
Khi anh đã nguyện một đời yêu em
Dù cho nét môi kia phai mờ
Dù cho mắt xanh kia hững hờ
Dù cho năm tháng phôi pha.
Ta quen biết nhau, khi tàn xuân
Ta yêu thiết tha, khi hè sang
Và khi thu đến anh gom ánh sao
Cho đêm đen kết thành vương miện
Để mùa đông đám cưới đôi mình.
Em ơi sít lại gần bên anh
Cho em nở một nụ cười xinh xinh var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Từ đây những đêm trăng thanh bình
Mình không lẻ loi, không ưu sầu
Nguyện cầu ta mãi bên nhau.
Ta quen biết nhau, khi tàn xuân
Ta yêu thiết ta, khi hè sang
Và kho thu đến anh gom ánh sao
Cho đêm đen kết thành vương miện
Để mùa đông đám cưới đôi mình.
Em ơi sít lại gần bên anh
Cho em nở một nụ cười xinh xinh
Từ đây những đêm trăng thanh bình
Mình không lẻ loi, không ưu sầu
Nguyện cầu ta mãi bên nhau.
Từ đây những đêm trăng thanh bình
Mình không lẻ loi, không ưu sầu
Nguyện cầu ta mãi bên nhau. ( Chờ đông- Mr Đàm)”
Nga Hoàng ánh mắt có chút mê say mặc dù nàng còn chưa hiểu hết được những lời ca trong đó, nhưng nàng lại cảm nhận được đại ý bên trong. Âm nhạc là không biên giới không phân biệt lứa tuổi, quốc gia hay giới tính.
Để cua được mimi này đương nhiên là phải lấy phương tâm nàng rồi, thời đại này không giống như thời sau khi mà thế giới này giải trí cực kỳ thấp đến thảm thương.
Chỉ biết ngâm thơ đánh đàn hội họa ca múa mà thôi, đến cả cá độ cũng chỉ là lắc xúc xắc mà chơi lớn nhỏ lấy.
Khi lời ca vừa dứt, đem tay nhỏ nâng lên cằm nhỏ của nàng chậm rải nói: “ Nguyện đổi giang sơn đẹp như họa- Đổi lấy nụ cười tựa xuân hoa”
Nga Hoàng ánh mắt có chút rung động khi nhìn thân ảnh thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình phía trước, hiển nhiên nàng cũng bị hắn hốt du lấy một phần.
Hình ảnh của Thuấn Quân và Thiên An chập chờn thay đổi, đến khi nàng nhận ra thì đả bị hắn hôn xuống, hàm răng được cạy ra đầu lưỡi luồn vào.
Tê dại xúc cảm truyền lại đại nảo khiến hắn như muốn bùng nổ lên, khoái cảm từ hai đầu lưỡi nhanh chóng truyền lại như muốn nhấn chìm hắn vào bể sâu dục vọng.
Nhưng rất nhanh phút giây sung sướng này biến mất, thay vào đó là một cơn đau nhói xông lên đại nảo, khi mà đầu lưỡi bị cắn lấy máu tươi có chút ngấn ra.
“ Xin lổi, là ta nhất thời nóng vội” lau đi vết máu trên miệng nhìn Nga Hoàng phía trước thân ảnh rời đi lên tiếng.
Nàng kháng cự là điều hắn biết trước đây, nếu không phải vừa rồi nhân lúc bất ngờ tập kích lấy đắc thủ.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
85 chương
72 chương
17 chương
95 chương
103 chương
51 chương
166 chương