V. J. chiếm từ tầng lầu thứ mười đến mười chín tòa cao ốc Lệ Hoa – nơi nổi tiếng với công nghệ quay phim, chụp hình, quảng cáo trên ti vi từ trước đến nay, bọn họ am hiểu nhất là dùng công nghệ cao làm bối cảnh anime, cũng kết hợp với quay chụp quảng cáo cho các đại minh tinh. Công ty nắm trong tay nhiều đạo diễn thiên tài, lại có nhiều minh tinh từ đây mà nổi tiếng, giới truyền thông chỉ cần nhắc đến Quảng cáo V. J, quạ đen cũng có thể biến thành đại minh tinh. Mà chỉ cần xin V. J. quảng cáo thương phẩm, bảo đảm tài chánh công ty lúc ấy ít nhất tăng lên gấp ba. Công ty nổi tiếng như vậy, Ôn Hà Phi một kẻ bình thường tốt nghiệp hệ lịch sử, có thể nào không chột dạ khẩn trương? Bên trong phòng hội nghị, Ôn Hà Phi thấp thỏm ngồi trên cái ghế lạnh như băng, mà trên bàn hội nghị thật dài này hàng chục đôi mắt lạnh đang nhìn nàng. Ngay vị trí chủ khảo, tổng giám đốc quay đầu ra phía sau dặn dò phụ tá chuyện gì không rõ. Cô thư ký xinh đẹp ngồi ngay bên cạnh, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, cầm trên tay tư liệu về nàng. - Hệ lịch sử? Thư ký có vẻ ngạc nhiên , ngẩn đầu nhìn Ôn Hà Phi, vén lên đôi mày liễu lắc đầu - Đây! Đây nhất định lầm rồi, Ôn tiểu thư, chúng ta phỏng vấn tư cách khoa hệ chính quy, cho nên… - Nga —— Ôn Hà Phi cắt đứt lời của nàng, nhớ lại lời nam tử xa lạ kia, vội vàng giơ lên chiêu bài: - Thật xin lỗi, tôi nhất thời điền sai, nhưng thật ra tôi thuộc khoa truyền bá đại chúng… Nàng dù sao rất ít nói dối, thanh âm lộ ra vẻ khô khốc, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, trong khoảng thời gian ngắn thư ký cũng không kịp lộ vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng rút ra tác phẩm tranh thủ cơ hội. - Đây là tác phẩm của tôi —— Nàng lấy bản thảo dầy cộm nặng nề ra ý định đang muốn đưa, tên tổng giám đốc trước bàn kia quay mặt lại, ánh mắt hai người giao nhau, Hà Phi thoáng chốc kinh sợ rút lại khẩu khí, đôi môi run rẩy, lạnh cả người. Phải.. Là hắn? Cái người xa lạ ở bãi đậu xe? Nàng nheo mắt lần nữa thấy rõ ràng, đúng là hắn! Cái người kia dạy nàng đi lừa gạt nam nhân! Hà Phi nhất thời mắc cỡ thật muốn che kín mặt. - Đó, Shit! Bật thốt lên lời mắng thô tục, nàng lập tức hối hận che miệng lại. Mọi người kinh ngạc, còn tưởng rằng nghe lầm. Nàng… Nàng làm sao vậy? Sợ nên thành như vậy sao? Lương Chấn Y thần sắc thong dong trầm ổn ngồi ở trước bàn, một đôi tròng mắt đen thẳng tắp nhìn nàng. Hắn nhìn Ôn Hà Phi, nhìn nàng che mặt, chột dạ nhảy lên, kinh hoảng đụng đổ chén nước, nước đổ lên sổ ghi chép tác phẩm của nàng, nàng không kịp cứu, gấp đến độ lại là một tiếng “Shit!” Nói xong vội vàng che miệng , chật vật rất là tức cười. Chân chính đập chết ngươi! Ôn Hà Phi vội vã thoát thân, mặt đỏ tới mang tai, miệng không ngừng nói xin lỗi vừa hướng ngoài cửa đi tới, mưu đồ không đạt cũng không cầm bản thảo mà chạy trối chết. Đáng chết, đáng chết! Làm sao lại là hắn?! Hắn là Tổng giám đốc V. J.? Lão Thiên! Nàng còn đại ngôn bất tàm giở trò nói láo trước mặt hắn, mất thể diện chết đi được! Lương Chấn Y cũng không có vạch trần Ôn Hà Phi. Hắn chỉ cảm thấy nàng rất tức cười, không phải bởi vì nàng nói láo, mà vì lúc nàng khẩn trương đem chuyện làm hư công việc, thật là khả ái. (Clair: Muội muội, tỷ thấy tên LCY này đúng là có mầm mống BT) Phụ tá bận rộn dọn dẹp mặt bàn bị nàng làm ướt, quan chủ khảo ở cửa hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc thảo luận. - Vị tiểu thư kia xảy ra chuyện gì a? Chạy trốn thật đúng là mau, kỳ lạ. - Mênh mông đụng đụng, thật là… Một đoàn loạn, mới rồi quả thực là một màn diễn trò khôi hài. Thư ký Trần Dĩnh trực tiếp đem lý lịch của Ôn Hà Phi ném vào trong thùng rác. Hừ! Dung mạo thế này cũng dám tới ứng cử V. J., không biết lượng sức, tức chết! Lương Chấn Y vẫn trầm mặc đứng lên, bước qua bàn dài, dừng ở bên cạnh chỗ nước phụ tá đang dọn dẹp. Hắn tự tay mở ra sổ ghi chép tác phẩm đã ướt đẫm mà Ôn Hà Phi còn không kịp mang đi. Phật đi nước đọng, xem lần lượt từng cái thiết kế thương phẩm đặc sắc, văn án quảng cáo mới mẻ độc đáo, từ ngữ lưu loát, một chút cũng không giống cá tính lỗ mãng của nàng. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, ánh mắt ngăm đen nhìn chăm chú vào tác phẩm Ôn Hà Phi, sau đó đầu cũng không ngẩng kêu to: - Trần bí thư… ***** Ngoài phòng hội nghị, Thang máy rốt cục đi lên, cửa vừa mở ra, Ôn Hà Phi lập tức lách mình đi vào, cửa thang máy chậm rãi đóng lại. - Ôn tiểu thư! Lúc này có người đưa tay nhấn nút dừng, chính là vị thư ký cao gầy xinh đẹp kia. Hà Phi thất thần, lui vào trong góc, trừng mắt nhìn thư ký. Chuyện gì? Sự việc đã bại lộ rồi sao? Hắn, hắn, hắn… Hắn hại nàng sao? Nàng chột dạ sợ hãi. Nàng là nói láo không sai, nhưng là đã rất thức thời bỏ chạy a? Không có phạm pháp a?! Thư ký Trần Dĩnh lạnh nhạt, nhắc nhở người quái gở trước mắt. - Ôn tiểu thư đồ của cô còn chưa có cầm về. Thiệt là, làm gì phải khẩn trương như vậy? Nàng đem sổ ghi chép tác phẩm đã ướt đẫm đưa trả lại cho Ôn Hà Phi. Nàng ghét vẻ mặt ác tâm lấy khăn ẩm ướt lau như vậy. Bộ dáng kia làm Hà Phi muốn đập chết, vội vàng đoạt lấy, gương mặt của nàng nóng rực. Ô ô… Sư phụ không đi thì mình chết trước, muốn về nhà khóc chết đi. Cũng là cái xú nam nhân kia hãm hại nàng, đáng giận a… - Cám ơn, gặp lại sau! Hà Phi vội vã đưa tay muốn đóng cửa lại. Thật là mất thể diện ! - Đợi một chút —— Cô thư ký lần nữa lên tiếng ngăn cản. Còn có việc gì sao? Hà Phi ngạc nhiên, nhìn lại nàng, u mê một giây, ánh mắt đột nhiên phát sáng. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… bậm môi không nói, vui mừng nhướng mày. Thanh âm phấn khởi! Bật thốt lên: - Tôi trúng tuyển rồi?! - … Trần bí thư không nói, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng liếc Hà Phi. Không khí một mảnh yên lặng, một giọt mồ hôi lạnh lúng túng rơi trên gương mặt Hà Phi. Hà Phi nhìn thấy trong ánh mắt bí mật của Trần bí thư mang theo vẻ giễu cợt, phảng phất không thể tin được nàng lại hỏi vấn đề vô cùng không biết trời cao đất rộng. Sắc mặt nàng đỏ hơn, co bả vai lên, chỉ hận chính mình như vậy quá tự tin. - Ha hả a… Tôi cũng nghĩ không có chuyện như thế, xem như tôi không có hỏi, thật ra là tôi nói giỡn, ha hả… Trần bí thư ngẩng cằm lên, bễ nghễ nhìn lại Hà Phi, chậm rãi mở miệng, thanh âm kia giống như mùa đông gió rét, lạnh buốt từng cái đánh nàng. - Ôn tiểu thư, chỉ sợ cô không đủ năng lực thăng tiến trong lĩnh vực thiết kế quảng cáo. Nàng nói thật sự vô cùng trực tiếp, trực tiếp đến mức không sợ sẽ chạm đến lòng tự ái của Hà Phi. - Vâng đúng vậy… Hà Phi khốn quẫn, ôm chặt sổ ghi chép tác phẩm. Này… Cũng không cần nhục nhã nàng như vậy chứ? Hà Phi khí vô cùng, thẹn quá thành giận, bỗng nhiên ưỡn ngực cậy mạnh reo lên: - Vậy cô nói mau có chuyện gì, tôi còn phải đi, tôi rất bận rộn, còn có rất nhiều công ty chờ muốn phỏng vấn tôi, tôi đang rất vội… - Bất quá —— Thư ký Trần Dĩnh vừa khiêu mi, liếc nàng trêu chọc mái tóc dài, vẫn còn ngạo mạn nói: - Công ty của chúng tôi còn thiếu phụ tá, cô có hứng thú không? Nói nhảm, thiên tài không có hứng thú! Có thể lẫn vào V. J. Chính là thần phật phù hộ. Hà Phi lập tức vứt bỏ tự ái, lớn tiếng trả lời: - Có, đương nhiên là có! Hừ, phụ tá thì phụ tá, bằng tài năng của nàng còn sợ không lên được vị trí thiết kế sao? Trần Dĩnh móc bút ra, mở ra ghi giấy hẹn. - Thứ hai tám giờ rưỡi, đúng giờ trình diện.