Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 84 : Bỉ Ngạn Hoa

Đại nảo như sấm rền một dạng khi biết được danh tự nữ tử này, đừng nhìn nàng ôn nhu vô hại bộ dáng, giết người chính là không một cái chớp mắt. Trong Tiêu Tương Cốc vô số bạch cốt vong hồn đều bị nàng hạ sát, trở thành chất dinh dưỡng cho Bỉ Ngạn hoa. Hắn còn tưởng số mình may mắn dụng phải Nữ Anh, so với Nga Hoàng thì nàng tính cách nhân hậu hơn rất nhiều. Dể xuống tay hơn, không ngờ mình lại giống như tên nam tử xấu sổ mà hắn xem kia, gặp ngay Nga Hoàng. Thiên An bình tĩnh, nói: “ Một đường trốn chạy, đả không biết bao nhiêu người vì cứu ta mà chết, ta không muốn hại phu nhân.. ta..” Nga Hoàng đem ngón tay đặt lên hắn môi, nói: " Tiêu Tương Cốc rất an toàn" Hắn đương nhiên biết Nga Hoàng thủ đoạn tàn độc giết người nhu ngóe. Nhưng chỉ cần mình ở bên cạnh nàng, không rời đi thì không có nguy hiểm gì. Hơn nữa còn có nội thiên địa trong người, Nga Hoàng có thể gây nguy hiểm cho hắn sao? “Ngươi thật giống hắn” Nhìn xem mặc vào Tương Quân quần áo, Nga Hoàng trong mắt lộ ra nồng đậm tình ý. “ Nữ nhân này sắp bị tương tư làm điên rồi” Trong lòng thở dài hiển nhiên hắn biết được mình trở thành vật thay thế đây, nhưng mà hắn cũng không thể để nàng hốt du được nữ nhân càng đẹp càng dể lừa người. Câu châm ngôn của Trương Tố Tố dạy cho Trương Vô Kỵ hiện giờ chính là kim chỉ nam cho hắn. Vì khi hắn xem qua biết được một ngày nàng là Nga Hoàng, một ngày là muội muội Nữ Anh. Cả hai là song sinh tỷ muội vì tình sở quấn với Thuấn mà hy sinh một người, để rồi một người còn lại bị vây ở nơi này, giữa nơi thâm sơn cùng cốc như vậy. Giống như Bỉ Ngạn hoa trong truyền thuyết hoa lá vĩnh viễn không gặp gỡ. Chỉ có thể ở bên trong Tiêu Tương Cốc khi có nam tử nào đi lạc vào để hắn bồi bạn thế thân Thuấn Quân, sống trong cái kia mông cảnh. Nhưng mộng cũng đến ngày tỉnh, hiển nhiên mỗi người đều biết được mình là vật thế thân cho nên quyết định rời bỏ đi, rồi mai táng ở mai táng vĩnh viễn nơi này bồi bạn với nàng, trở thành Mạn Châu Sa Hoa phân bón. « Vết thương của huynh lại nứt ra rồi, mau để ta băng bó” Nga Hoàng âm thanh có chút nhu mì lên tiếng, không để hắn phản ứng đôi tay nhanh chóng thoát đi phần trên y phục nhanh chóng để lộ ra những tấm vải trắng băng bó trên người. “ Ta là Thiên Hùng” thân hình có chút run lên khi mà Nga Hoàng đem những tấm vải trắng mở ra, vết thương nhiễm lấy máu làm dính chặt lại. Một hồi xử trí vết thương làm cho hắn căng cứng thần kinh lên, tận hưởng lơ lửng giữa thiên đường lẫn địa ngục cảm giác khi một bên vết thương tra tấn một bên khác là mỹ nữ hầu hạ. Bình thường chỉ cần phục dụng tiên đậu liền thương thế đều nhanh hồi phục, còn bây giờ tốt rồi. “Ân” Nga Hoàng một tiếng nhỏ hô lên ánh mắt có chút quang mang thoáng qua, tay có chút dừng lại một lát sau đó tiếpp tục sơ cứu những vết thương nứt ra. Một hồi xong thì lần nữa giúp hắn mặc lại y phục, giống như tình nhân vợ chồng một dạng mắt đẹp lần nữa thâm tình nhìn hắn, rồi nhanh chóng mang theo những lọ thuốc hay băng vải rời khỏi nơi này. “ Để ta xem thử bí mật ở nơi này là gì?” Thiên An nhìn thân ảnh Nga Hoàng biến mất khỏi hành lang, trong lòng cẩn thận tính toán các bước tiếp theo của mình. Khi hắn bước vào sơn cốc hắn cảm nhận được dường như có một ánh mắt vẫn luôn quan sát mình, song lại không phát giác được ở nơi nào. Chậm rải đứng dậy, thân ảnh cất bước đi đem cánh cửa mở ra. Một đường đi qua hắn cũng nhìn rõ được nơi này kiến trúc, đa phần chính là được tạo lên từ vật liệu có sẵn ở nơi này chính là cây trúc, chỉ có sàn nhà là được thay bằng ván gỗ. “ Thật xinh đẹp, diễm lệ khiến người nhịn không được trầm mê. Đây là Bỉ Ngạn Hoa” Thiên An nhận ra được những bông hoa yêu diễm này danh tự. Dưới sắc trời ảm đạm,trong gió nghe thanh âm xì xào của lá trúc lẫn đung đưa phía trước những bông hoa Bỉ Ngạn. Một màu đỏ tươi yêu dị xinh đẹp, đặc biệc hoa không có bất cứ một chiếc lá nào thân cây thẳng đuột nối liền với rễ mọc xuống đất, thân cây cao từ một mét đổ lại mà thôi. “ Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ tên gì quên rồi” Thiên An trầm tư lên, dù sao thế kỷ 21 hoa cỏ đầy ra đó lại có chị google đây tra vài cái là ra ngay ấy mà. Loài hoa này hắn biết đến chính là nhờ khi xem xong bộ Đế Tử Hàng Hề thấy mảnh hoa yêu dị này, sau đó lại tình cờ lên mạng phát hiện ra nó. Tương truyền loài hoa này nở nơi Hoàng Tuyền nở bên cạnh Vong Xuyên Hà ở Minh giới. Hoa có màu đỏ rực rỡ như máu, phủ đầy trên con đường thông đến địa ngục, mà có hoa thì không có lá, đây là loài hoa duy nhất của Minh giới. Theo truyền thuyết hương hoa có ma lực, có thể gọi về ký ức lúc còn sống của người chết. Trên con đường Hoàng Tuyền nở rất nhiều loài hoa này, nhìn từ xa như một tấm thảm phủ đầy máu, màu đỏ đó như là ánh lửa nên bị gọi là “hỏa chiếu chi lộ”, đây cũng là loài hoa duy nhất mọc trên con đường Hoàng Tuyền, và cũng là phong cảnh, là màu sắc duy nhất ở nơi đấy. Khi linh hồn đi qua liền quên hết tất cả những gì khi còn sống, tất cả mọi thứ đều lưu lại nơi Bỉ Ngạn, bước theo sự chỉ dẫn của loài hoa này mà hướng đến địa ngục của u linh. Bỉ Ngạn là đóa hoa trong truyền thuyết tình nguyện đi vào địa ngục, bị chúng ma quỷ bắt quay về nhưng vẫn ngập ngừng trên con đường hoàng tuyền, chúng ma quỷ không nhịn được nên đều đồng ý cho nàng nở trên con đường này, cho những linh hồn đã rời khỏi nhân giới có một sự chỉ dẫn và an ủi. Bỉ ngạn hoa nở ở bờ bên kia thế giới, chỉ là một khối đỏ rực như lửa; hoa nở không lá, lá mọc không hoa; cùng nhớ cùng thương nhưng không được gặp lại, chỉ có thể một thân một mình ở trên đường cực lạc. Hoa lá không bao giờ gặp gỡ, đời đời dở lỡ. Bởi vậy mấy có cách nói: ”bỉ ngạn hoa nở nơi bỉ ngạn, chỉ thấy hoa, không thấy lá”. Nhớ nhau thương nhau nhưng vĩnh viễn mất nhau, cứ như thế luân hồi hoa và lá không bao giờ nhìn thấy nhau, cũng có ý nghĩa là mối tình đau thương vĩnh viễn không thể gặp gỡ. Còn một truyền thuyết khác nói, rất lâu rất lâu trước đây, ven thành thị nở một dải lớn hoa Bỉ Ngạn – cũng chính là Mạn Châu Sa Hoa. Bảo vệ bên cạnh hoa BỉNgạn là hai yêu tinh, một người tên là Mạn Châu, một người tên là Sa Hoa. Bọn họ đã canh giữ Bỉ Ngạn suốt mấy nghìn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương… Bởi vì lúc hoa nở nhìn không thấy lá; khi có lá lại không thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ. Thế nhưng, bọn họ điên cuồng nhung nhớ đối phương, và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc. Cuối cùng một ngày, bọn họ quyết định làm trái quy định của thần, lén gặp nhau một lần. Năm đó, sắc đỏ rực rỡ của mạn châu sa hoa được sắc xanh bắt mắt bao bọc lấy, nở ra đặc biệt yêu diễm xinh đẹp. Thế nhưng vì việc này mà thần trách tội. Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào luân hồi, và bị lời nguyền vĩnh viễn không thể ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp ở nhân gian chịu đựng nỗi đau khổ. Kể từ đó về sau, Mạn Châu Sa Hoa chỉ nở trên con đường Hoàng Tuyền, hoa có hình dạng như những cánh tay hướng về thiên đường để cầu khẩn, mỗi khi Mạn Châu và Sa Hoa luân hồi chuyển thế. Trên con đường hoàng tuyền ngửi thấy mùi hương của hoa bỉ ngạn thì có thể nhớ lại bản thân ở kiếp trước, sau đó thề không bao giờ chia lìa nữa nhưng vẫn lần nữa bị lời nguyền kéo vào vòng luân hồi. Trong Phật kinh có ghi "Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử." Nhìn ngắm biển hoa Mạn Châu Sa Hoa – loài hoa không thanh khiết, không nhuốm bụi như Bạch Liên. Cũng không cao cao tại thượng ngất ngưỡng trời như vạn hoa chi vương Mẫu Đơn. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]); Bỉ Ngạn mang một chút gì đó buồn thẳm, mang một chút gì đó tà ác, mang một huyết sắc đỏ rực. Bỉ Ngạn Hoa gợi cho hắn cái cảm giác chính là trăng trong nước, hoa trong gương, càng ngắm càng muốn nắm giữ. Tưởng chừng như đã có thể nắm giữ được trong tay thì cuối cùng lại phát hiện ra tất cả phải chăng đều là hư hư thực thực, giống như tình cảnh của hắn hiện giờ đến nơi này một dạng liệu có phải là mộng ảo hay không. “Hoa chờ một người, yêu tận tâm can. Duyên phận trái ngang, đời đời lỡ dở. Số mệnh sắp đặt, vạn kiếp chẳng nên duyên. Chẳng phải thần tiên, chẳng phải hồ điệp Nguyện làm tri kỷ bầu bạn nơi cửu tuyền. Vong Xuyên bất tận, Bỉ Ngạn tịch liêu. Có phải chăng chẳng chờ được người yêu? Chỉ nguyện làm thân hoa mọc trên đất, Có hoa không lá, có lá không hoa. Lặng nhìn nhân thế, lặng nhìn đời trôi” Lại một truyền thuyết khác mà hắn nghe được kể về loài hoa ái tình-hoa Bỉ Ngạn cùng một câu chuyện tình bi thương mà khiến cả Đức Phật và Mạnh Bà dưới địa phủ cũng phải mủi lòng thương xót: Xưa có một đôi nam nữ, theo luật Thiên Đình họ không được phép gặp gỡ. Một ngày, cả hai đã phá vỡ giới luật để tìm đến bên nhau. Chàng là một nam tử hào hoa anh tuấn, còn nàng lại là một nhi nữ đẹp tựa tiên sa. Cả hai vừa gặp đã quen thân, quyến luyến không xa rời, nguyện ước hẹn ở bên nhau đến kiếp kiếp đời đời. Nhưng vì đã phạm luật Trời, họ bị đọa xuống trần gian rồi biến thành hoa và lá của cùng một cây. Lá xanh, hoa đỏ, đẹp kiêu sa nhưng chất chứa nỗi buồn. Có điều, loài hoa này rất đặc biệt, có hoa thì không thấy lá, mà có lá lại chẳng thể thấy hoa, giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp mặt. Một ngày, Đức Phật đi ngang qua, thấy trên mặt đất có một loài hoa đỏ rực như lửa, vừa nhung nhớ lại vừa u sầu. Phật vừa liếc nhìn đã thấu tỏ được huyền cơ trong đó. “Bỉ Ngạn hoa, khai nhất thiên niên, lạc nhất thiên niên, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử” Đức Phật xót thương, bèn quyết định mang hoa về miền Cực Lạc. Nhưng vì Cực Lạc là Phật quốc, là thế giới thanh tịnh và thuần khiết, nên tất cả những gì là ‘tình si’, ‘nhung nhớ’, ‘u sầu’, ‘đau khổ’… đều không được phép tiến nhập vào miền tịnh thổ. Những thứ xúc cảm con người ấy đều phải rời khỏi hoa, kết thành một màu đỏ rực lửa rồi rơi xuống sông Vong Xuyên. Bởi vậy, khi về đến Cực Lạc, đóa hoa trong tay Phật đã biến thành một màu trắng tinh khiết không còn nhuốm bụi trần. Đức Phật bèn gọi nó là Mạn Đà La hoa, hoa của cõi Phật, cũng chính là một loại hoa Bỉ Ngạn. Lại nói về màu đỏ rực lửa. Lúc ấy, Bồ Tát Địa Tạng thần thông quảng đại đã biết rằng nghiệp duyên của hoa Mạn Đà La hiện đang nằm dưới sông Vong Xuyên. Ngài bèn đến bên bờ sông, ném xuống một hạt giống, chỉ trong chốc lát một đóa hoa đỏ tươi bay ra khỏi mặt nước. Bồ Tát đón lấy hoa và nói:“Ngươi đã thoát thân trở về miền Cực Lạc, sao còn đem nỗi hận tình si để lại nơi khổ ải vô biên này chứ? Vậy thì, ngươi hãy ở đây làm sứ giả tiếp dẫn các linh hồn đi về phía luân hồi. Cực Lạc đã có Mạn Đà La hoa rồi (Mandarava), vậy ta sẽ gọi ngươi là Mạn Châu Sa hoa vậy (Manjusaka)”. Từ đó có hai loài hoa Bỉ Ngạn, một loại trắng ngần tinh khiết, một loại lại rực rỡ hoa lệ; một loại gợi nhớ gợi thương, chia ly đau khổ, một loại lại vô dục vô cầu, vô khổ vô bi; một loại trầm luân trong nỗi sầu nhân thế, một loại lại thản thản đãng đãng nơi Phật quốc thanh cao. “Bỉ Ngạn hoa nở bên bờ sinh tử Sông Vong Xuyên ánh đỏ cả một dòng Mạnh Bà Thang là ai quên ai nhớ Cầu Nại Hà là ai ngóng ai trông »