Thú Huyết Phi Đằng

Chương 61 : 54: Luyến Ái Thầy, Đó Là Truyền Thống!

"Tiểu tử của ta, trên thế giới này, chỉ cần có sinh vật có trí tuệ tồn tại, thì quyền thế và chính trị luôn là thứ vĩnh viễn không thể trốn tránh." Mỹ nữ xà khuyên giải và dẫn dắt từng bước: "Nếu như không thể tránh được, thì chúng ta chỉ còn có thế thích ứng với chúng." "Thôi Bội Thiến sư phụ, có phải Lý Sát vương tử nhúng tay vào chuyện này?" Lưu Chấn Hám đưa ánh mắt liếc nhìn sự phụ mỹ nữ xà, ngữ khí có phần chua chát. "Tộc sư hổ vĩnh viễn được chiến thần ban tặng trách nhiệm "Vĩnh viễn thủ hộ giả" cho thần miếu. Vấn đề này ngươi không cần quan tâm quá nhiều. Lai nhân tộc là kẻ có gien háo sác trời sinh chảy trong huyết quản, nhìn thấy mỹ nữ nào chúng cũng thế, không chỉ riêng gì Hải Luân." Mỹ nữ xà an ủi Lưu Chấn Hám: "Tiểu tử mẫn cảm, cho dù là quốc vương cũng không có quyền lợi ngang nhiên cưỡng bức một vị tế tự phụng sự chiến thần làm chuyện mà người ta không nguyện ý. Để cho ngươi vượt cấp thí luyện lần này chính là vì tề đan đại nhân muốn làm dịu cơn nộ hỏa của những quyền trượng tế tự khác." "Hà hà, giấu đầu hở đuôi, sự hổ háo sắc, sao không thấy hắn đến quấn lấy xà nữ ngươi? Ngươi đẹp quá mạng mà." Lưu Chấn Hám thầm nghĩ. "Ha ha... là tôi lo xa quá rồi!" Lưu Chấn Hám giả vờ hào sảng bật cười. Dù gì hắn cũng cùi chẳng sợ lỡ, heo chết không sợ nhảy vào nồi nước sôi, cái gì tới rồi sẽ tới! Bất quản vương tử hay thần miếu, nếu ép quá thì hắn cũng buộc phải trở mặt dùng ớt cay, sử dụng bốn đại kim nhân, nhất định là đáy nhà vệ sinh cũng không cho họ ở. "Đạo sư, vậy lần này chúng tôi đến Nam thập tự tinh sâm lâm vướt cấp thí luyện cũng không kể là đi chịu chết?" Hải Luân ngây thơ hỏi đạo sư của mình. "Tiểu cô nương của ta ơi..." Thôi Bội Thiến cười khanh khách, bộ ngực đồ sộ cũng theo đó đung đưa như hoa giữa mùa gió chướng, "Sự đa nghi của ngươi thực là đúng với truyền thống của Phúc Khắc Tư a..." Lưu Chấn Hám giả vờ uống nước, dùng cái ly sừng trâu che bớt mắt đi, ngồi đó tha hồ thưởng thức. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Hải Luân, ngươi cũng biết đó, tỷ lệ Phúc Khắc Tư tộc xuất hiện tế tự tuy rất lớn, nhưng đại đa số hồ tộc tế tự đều bị chủ thần miếu phái đi những hành tỉnh khác đảm nhận nhiệm vụ trọng yếu rồi. Sự thật thì thần miếu của đông bắc hành tỉnh của chúng ta được coi là có thực lực yếu nhất trong năm đại thần miếu, sao lại có thể đem các người đi chịu chết chứ? Hai người không cần phải nghĩ thần miếu quá tà ác như vậy." Mỹ nữ xà đặt cái đuôi sặc sỡ của mình xuống đất, "Nếu như để các ngươi đi chịu chết, Duy an đại tát mãn nhất định sẽ để các ngươi đến Tháp Khắc Lạp Qua Mã đại sa mạc, nơi đó chính là chỗ thí luyện tấn cấp của mười hai vị chủ tế và duy án đại tát mãn, là chỗ đi chịu chết tuyệt nhất!" "Vậy phái chúng tôi đến Nam Thập tự tinh sâm lập và Lạc Nhật đại chiểu trạch là có ý gì?" Hải Luân vẫn còn điểm không rõ lắm. "Chủ yếu chính là y muốn các ngươi nếm mùi khổ sợ một chút. Về mặt khác, y cũng đã thông tri quân trú đóng ở các địa phương, quân đội nhất định sẽ bảo hộ cho sự an toàn của các ngươi. Chỉ cần các ngươi mình đầy bụi đất trở về đây, khiến cho các tế tự đại nhân kia nặng nhẹ vài câu, mục đích của y đã đạt rồi. Các ngươi không biết là vị hào tư tộc nhân mã tế tự Phổ Ước Nhĩ đại nhân đã được quyết định nội bộ mùa xuân năm sau sẽ là lĩnh quân đại biểu của đông bắc hành tỉnh đi dự Toàn quốc tế tự Áo Lâm Thất Khắc đại hội. Con Dung nham điêu xỉ thú của y rất có hy vọng được được một danh hiệu tốt, nhưng bị cú xáo trộn này của các ngươi, chỉ sợ thương thế của nó đến đó có bình phục hay không là cả một vấn đề. Lại thêm chuyện của Lôi Đức Khắc Nạp Phổ đại nhân, hai ngươi không chịu một lần chèn ép, thì các tế tự trong thần miếu nhất định sẽ có ý kiến thôi." Thôi Bội Thiến nói tiếp: "Nam thập tự tinh sâm lâm hung hiểm thế nào các ngươi không thể tưởng tượng được đâu. Ta rất sợ hai ngươi sẽ gặp phải ma thú hùng mạnh nào đó. Dù gì Nam thập tự tinh sâm lâm và Lạc Nhật đại chiểu trạch đều tồn tại Thì không liệt phùng (vết nứt không gian thời gian), vạn nhất gặp phải dị giới ma thú cường đại nào đó, ta sợ cho dù là quân đội bảo hộ cũng sẽ xảy ra chuyện không hay. Ta không nở để một tự nhiên tiến hóa tế tự học đồ và long tế tự đồ tôn duy nhất chịu bất cứ bất hạnh nào, do đó ta lén cho các ngươi số ma thú tinh hạch này, để cho các ngươi đến Nam thập tự tinh sâm lâm chuyển qua chuyển lại một vòng, không cần đi sâu vào trong sâm lâm, sau đó giả bộ lấy bộ dạng vạn phần thê thảm quay trở về là được rồi. Làm như vậy thì mọi người ai cũng mát mặt hết." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Lưu Chấn Hám cùng Hải Luân đưa mắt nhìn nhau, có điểm bị sự lo lắng như mẫu thân của vị đạo sư thân ái này làm cho cảm động. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Hắc hắc... đúng là lão giang hồ..." Lưu Chấn Hám cười thầm. "Đạo sư! Hảo ý của người chúng tôi xinh tâm lãnh. Chúng tôi vẫn tiếp thụ thí luyện do thần miếu an bày thôi. Dù gì thì dưới bàn tay đỡ đần của người mà đạt được cấp hàm chiến tranh tế tự cũng là một hành vi tác tệ, thật khiến cho sự kiêu ngạo và tự tôn của chúng tôi không chịu nổi." Hải Luân cắn môi, nhìn Lưu Chấn Hám hỏi: "Đúng không nào? Lý Sát thân ái?" "Cái đó thì đương nhiên rồi! Nó không phù hợp với phong cách của chúng ta." Lưu Chấn Hám được nhiên chỉ còn có thể hồi đáp như thế, kỳ thật trong lòng không mấy gì tình nguyện. Ở đức hạnh, ăn chỉ cần lấy no; Sống trong sạch, đói cũng trân gân nhịn! Ta chửi cái nhỏ Hải Luân đần độn này. Trong lòng Lưu đại quan nhân đang luyến tiếc, ma tinh đến tay rồi mà quăng đi! "Hai tiểu hài tử cố chấp." Mỹ nữ xà kỳ thật có tuổi không lớn mà làm bộ dạng như đã già, nhưng mà xem ra nàng rất tự hào và vui mừng thanh thản đối với sự trả lời của hậu bối. "Lý sát dù gì cũng là long tế tự thần kỳ đó nha! Con đối với hắn rất có lòng tin!" Hải Luân ôm chặt lấy cánh tay Lưu Chấn Hám, gương mặt hiện dáng vẻ rất say sưa ngọt ngào. Kỳ thật rất nhiều lần nàng muốn nói hết những chuyện liên quan đến biến thái chiến ca thần bí, đến bốn đại Vân tần trai đãi kim nhân, song tu kết giới nói hết cho đạo sư nghe. Thực lực cường đại tuyệt luân của Lý Sát khiến nàng không thế ức chế được dục vọng muốn biểu hiện, tuy nhiên, lời vừa đến môi rồi cuối cùng vẫn nhẫn nại nuốt vào. Bỡi vì nàng cảm thấy mọi chuyện phát sinh hôm nay khiến nàng nhận thức và đánh giá trở lại thần miếu. Sự cẩn thận và tinh tế của Phúc Khắc Tư đã thể hiện được sự hoàn mỹ trên người Hải Luân. "Với lời nói ấy của nàng, cho dù là bảo kéo đổ Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn ta cũng nhận nữa!" Lưu Chấn Hám lập tức cảm thấy hình tượng của mình cao lớn vạm vỡ hẳn lên, bị cảm động đến cứng người, cùng mỉm cười với tiểu hồ ly, mọi thứ đều thể hiện ở những gì không thể hiện nên lời. Thôi Bội Thiến nhìn hai người có thần thái thân mật như tiểu tình nhân, mở miệng định nói, nhưng rồi cuối cùng cũng nhịn được. "Để ta kể cho các ngươi nghe quá khứ của ta nghe?" Thôi Bội Thiến nắm hết quyền hành, đổi đề tài cuộc nói chuyện. "Đúng a đúng a!" Hải Luân hứng phấn nhảy cẩng lên: "Đạo sư chưa bao giờ kể chuyện quá khứ của người cho con nghe!" "Tôi cũng muốn biết." Lưu Chấn Hám đã tập thành tính vuốt vuốt cái mũi to của mình, "Nghe nói toàn tộc mỹ đỗ toa đã biết mất trong lịch sử trần ai, tôi cũng kỳ quái vì sao đạo sư người..." "Chuyện này nói ra rất dài..." Thôi Bội Thiến nhìn lên bầu trời vô biên vô tế hồi ức lại chuyện xưa, rơi vào sự trầm tư một lúc lâu mới mở lời: "Đạo sư của ta là một trong mười hai đại chủ tế hiện nhiệm của vương quốc, là Tư Mại Thiên Nga tộc thiên tài tế tự Mục Lí Ni Áo đại nhân, năm ấy trong quá trình lữ hành tu luyện ở trong Nam thập tự tinh sâm lâm đã phát hiện một cái trắng trắng to, Mục Lí Ni Áo đại nhân vốn cho đó là trứng của một loại ma thú nào đó, trong lúc hiếu kỳ, người đã mang nó về lĩnh địa..." "Mục Lý Ni Áo đại nhân sao? Đạo sư của đạo sư thì ra là Mục Lí Ni Áo đại nhân a!" Hải Luân hiện vẻ hưng phấn vô cùng, như là si cuồng vậy: "nghe nói Mục Lí Ni Áo đại nhân mới hai mươi tuổi đã lên làm quyền trượng tế tự rồi! Con còn nghe nói người là đệ nhất mỹ nam tử trong vương quốc, sau lưng có một đôi cánh, khiến cho khi đi du lịch trong các quốc gia nhân loại, thậm chí có rất nhiều người ngu xuẩn còn xem người là thiên sứ!" "Lúc nào đó cho con ra mắt đạo sư của đạo sư được không?" Hải Luân chu môi kéo cánh tay của Mỹ nữ xà cầu khẩn. "Sẽ có cơ hội gặp mà, vào điển lễ đội mũ của con, ta nhất định sẽ mời người tới, dù gì thì chiến tranh tế tự mới mười lăm tuổi cũng đã vượt qua kỷ lục tối cao được giữ bấy lâu nay của Mục Lý Ni Áo đại nhân rồi!" Thôi Bội Thiến thương yêu ôm chầm lấy Hải Luân. "Đạo sư, tôi muốn tiếp tục nghe chuyện cũ." Lưu Chấn Hám ở bên nhếch dài môi, gương mặt đầy vẻ không thèm chấp, nhưng rõ ràng là hiện lên trên đó một chữ "ghen" to tướng. "Ha ha... ta tiếp tục kể, Hải Luân, ngươi không được ngắt lời nữa đó." Mỹ nữ xà vô cùng ái muội nhìn Hải Luân và Lưu Chấn Hám, tiếp tục câu chuyện đã bỏ dở: "Mục Lí Ni Áo năm đó mới hai mươi tuổi, đã là chiến tranh tế tự chính thức của vương quốc rồi. Còn cái trứng lấy về lần đó chính là phát sinh trong lần người thí luyện tấn cấp lên phẩm hàm quyền trượng tế tự." "Sau đó thì sao?" Tiểu hồ ly ngẩng đầu, mặt tỏ vẻ trông đợi. "Cái trứng ấy được Mục Lý Ni Áo đại nhân dùng giường sưởi ấp nở ra, đoán coi, trong đó nở ra thứ gì nào?" Mỹ nữ xà nở nụ cười tươi thần bí nhìn tiểu hồ ly.