Thú Huyết Phi Đằng
Chương 60 : 53: Thí Luyện Không Phải Là Con Đường Bằng Phẳng
"Đại nhân... chúng tôi kháng nghị..." Lúc này tiếng huyên náo cứ vang lên hết đợt này đến đợt khác, có người thì đùa giởn reo chơi, có người tức giận đền sùi bọt mép.
Kháng nghị cái mụ tổ các ngươi. Lưu Chấn Hám đứng một góc mím miệng trợn mắt.
Tiếng hô của thánh đàn tế tự không dung cho sự trì nghi, nên cho dù là Duy an đại tát mãn, người có quyền uy tối cao nơi đây, cũng hiện thần sắc nghiêm trọng.
Lý Sát vương tử cúi người xuống, kề tai đại tát mãn nói nhỏ điều gì đó, đại tát mãn khe khẽ gật đầu, đôi lúc dùng dư quang trong góc mắt liếc nhìn Lưu Chấn Hám một cái.
Lưu Chấn Hám đột nhiên cảm giác được một thứ âm mưu.
"Thỉnh các vị đại nhân yên tĩnh!" Duy an đại tát mãn kết thúc nghị luận khe khẽ với vương tử điện hạ, giảo hoạt cười, nhìn vị Thất Cách ở trước mặt: "Địa điểm thí luyện của ngài có hai lựa chọn, vị long tế tự đại nhân tôn kính của ta. Hai địa điểm này phân biệt ra là Nam thập tự tinh sâm lâm và Lạc Nhật đại chiểu trạch nằm ở biên cảnh phía tây nam. Ta sẽ gửi phi ưng truyện thư cho các cánh quân trú đóng ở những nơi đó, thông tri cho họ biết mà tiếp đãi ngài." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tiếng ồn ào xung quanh tức thời yên ắng lại, mỗi tế tự vừa rồi còn tràn đầy phẫn nộ thế mà lập tức im hơi lặng tiếng, đổi thành biểu tình vui cười trên nỗi đau của người khác nhìn Lưu Chấn Hám đầy vẻ thú vị.
"Chỗ nào gần thì ta tuyển chọn chỗ đó, đào sư và ta muốn nhanh chóng chế tác nhạc khí cho nhanh và lấy được phong địa. Đại nhân của ta, ta sẽ khiến ma thú hối hận bản thân vì sao lại sinh ra tại nơi đó." Lưu Chấn Hám nháy mắt với Hải Luân, trân tráo không biết ngượng là gì.
Trong thần điện lại vang lên một trận cười lớn, trong sự trào phúng cũng có cái cười trên nỗi đau của người khác.
"Thì cứ như vậy đi, tốt rồi, địa điểm thí luyện gần nhất chính là Nam thập tự tinh sâm lâm, ngươi cứ đến đó thử vận khí đi, cậu nhóc của ta." Duy an đại tát mãn vỗ án quyết định, còn đặc biệt giơ ngón tay cái về phía Lưu Chấn Hám: "Dũng khí của ngài quả nhiên rất xứng với thân phận tôn quý của long tế tự."
Lưu Chấn Hám chuyển động cái nhẫn trên ngón cái, càng lúc càng cảm giác rõ ràng đây là một thứ âm mưu và bẫy rập.
Lại một hồi trồng vang lên, hài kịch hạ màn, các tế tự không hề có ý tốt trong lòng, ung dung giải tán.
Lý Sát vương tử tiêu sái đến bên cạnh Mỹ nữ xà, đối đáp câu được câu chăng với Hải Luân, lại còn ra vẻ rất yêu thích vuốt ve con ma sủng ngư ưng của nàng.
Lưu Chấn Hám khi bước lại gần, nghe được rõ vương tử điện hạ đang mời thỉnh Hải Luân đi tham quan nhân tình phong thổ trong Uy Sắt Tư Bàng.
Lưu Chấn Hàm và Quả Quả đứng lại, giương mắt nhìn và dò xét vương tử, còn vương tử không thèm nhìn họ đến nửa con mắt, vô cùng coi thường phất phất làng áo choàng của mình, hôn mu bàn tay của hai vị nữ sĩ rồi cúi người cáo thối.
"Ngươi xem dáng đi của hắn có hình chữ bát (hai hàng), chắc chắn là bị bệnh sa nang" (Túi dịch hoàn phình to, sa suống, hay bệnh sưng...) Lưu Chấn Hám ác độc trù ẻo vị vương tử đã đi khuất.
Mỹ nữ xà tính ra là lần đầu tiên giao lưu với vị đồ tôn này, nghe hắn nói như vậy, lập tức cứng họng cả nửa ngày không nói được tiếng nào.
Thôi Bội Thiến cảm thấy đầu óc của tên đồ tôn này dường như có mọc thêm hai cái sừng, có làm ác ma trong địa ngục thì cũng không cần hóa trang gì nhiều.
Nhìn chung quanh thấy không còn ai nữa, mỹ nữ xà hít sâu một hơi, nhẹ nhành nói với hai vị chuẩn chiến tranh tế tự mới vừa thượng nhiệm: "Hai người theo ta."
Phòng ngủ của Mỹ đỗ toa sư tổ ở ngay trong thần miếu. Mỗi vị quyền trượng tế tự đều có quyền có không gian riêng biệt của mình trong thần miếu, trừ lúc đi ra ngoài lưu lãng tu hành, quyền trượng tế tự thường ở ít nhất hai tháng trong thần miếu để hầu cần chiến thần.
Trên đường đi, Thôi Bội Thiến không nói gì, lặng lẽ đi dọc theo hành lang tĩnh lặng, dẫn đầu hai vị hậu bối trầm mặc cất bước.
Lưu Chấn Hám đã mấy lần định lên tiếng để điều tiết cơn bực dọc, nhưng đều bị ánh mắt của tiểu hồ ly cản lại.
Phòng ngủ của Thôi Bội Thiến đại nhân có đỉnh giống như diễn luyện trường vừa rồi vậy, ở giữa chạm rộng, được chiếu sáng tự nhiên, một đốm dương quang chiếu xuống chiếc giường tròn nhìn rất thích ý. Ánh sáng chói mắt xen với không gian ảm đạm tạo ra một khung cảnh vô cùng hoàn mỹ, khiến cho gian phòng này ấm áp thư thả vô cùng.
Một mùi hương như có như không nhẹ nhàng lan tỏa khắp căn phòng. Đây là mùi vị của nữ nhân. Lưu Chấn Hám khen ngợi không ngớt trong lòng.
"Đẹp quá, đạo sư à!" Hải Luân vui sướng nhìn những cái bấc đèn phô bày cùng cái giường công chúa bằng lông thiên nga, tình cảm ấm áp của một cô gái nhỏ đến giờ phút này không còn cách gì che dấu được nữa.
"Hài tử ngốc, đạo sư là giống máu lạnh a (Chú: rắn thuộc giống máu lạnh, nhiệt độ cơ thể phụ thuộc nhiệt độ môi trường), cần phải ở chỗ nào ấm một chút." mỹ nữ xà yêu thương vuốt tóc học trò, ánh mắt hiện lên sự yêu thương hòa dịu.
"Nếu mưa thì làm sao?" Lưu Chấn Hám ngẩng đầu nhìn lên đỉnh trần nhà, cuối cùng cũng nhịn không được cất tiếng hỏi. Từ khi vào cái thần miếu đáng chết này tới giờ, hắn cứ mãi bị thứ áp bức này bao vây mãi, khiến cho cực kỳ khó chịu.
"Trên khung đó có che một cái vỏ trai trong suốt, yên tâm đi, cho dù có mưa lớn cũng sẽ không dột nước đâu." Mỹ nữ xà sư tổ bảo hai tên vãn bối ngồi xuống giường.
Lưu Chấn Hám và Hải Luân đều là lần đầu tiên đi vào điện đường thần thách này. Nhà giam Bác Cách thôn tuy có tế đàn, nhưng so với thần miếu thì chẳng thể nào bì được, thật giống như con gà rù nuốt dây thun ở quê mà đi so với gà thiến nuôi nhốt vậy. Hai kẻ nhà quê họ nhìn mọi thứ trong phòng, vô luận là giá sách to lớn hay tủ quần áo cự đại, đều khiến cho họ há miệng đến trẹo quay hàm. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Quá nhiều y phụ đẹp a..." Hải Luân đứng dậy ra khỏi giường, đưa ngón tay sờ nghe vào các tế tự bào đủ mọi hình dạng treo ở đó. Các tế tự bào màu đen thời cổ đại rất thần bí được sếp thành hàng rất ngay ngắn, vừa thanh nhã vừa cao xa, trên áo lại có những trang sức tinh tế, hiện rõ tài thiết kế của người làm ra chúng.
"Quá nhiều sách a..." Lưu Chấn Hám cũng giả làm con nhà văn đứng trước tủ sách. Hắn biết rất nhiều trưởng bối thích hậu bối ham đọc sách, nên tuy hắn chẳng thích gì cho cam mà cũng giả đò hứng chí bột bột, đặc biệt hiếu học rút ra một cuốn sách có bìa viền xung quanh bằng thiết, háo hức lật tới lật lui.
Quyển sách này có ghi bốn chữ cực đẹp trên bìa bằng thứ chữ cổ ngữ Bỉ Mông "Tế tự pháp điển", khi lật những trang sách bên trong, từng tấm giấy dày làm bằng thứ cỏ đăng tâm mang đến cho ngón tay hắn cảm giác thật thoải mái dễ chịu.
Cái này so với giấy làm bằng lông còn tốt hơn, khi đi cầu tiêu sử dụng nhất định sẽ không tệ! Lưu Chấn Hám đánh rất đúng trọng tâm khi dùng cấp bậc chuyên gia để đánh giá về loại giấy cao quý này.
"Đạo sư, quá nhiều y phục đẹp a! Con lần đầu tiên thấy được nhiều y phục đẹp đến như vậy!" Hải Luân phóng vào lòng đạo sự của mình nũng nịu.
"Hải Luân, đạo sư tuy là tế tự, nhưng cũng là một nữ nhân còn trẻ a..." Mỹ đỗ toa quay đầu lại cười hăng hắc: "Tuy trong Bỉ Mông, mỹ nữ chi tộc chính là Phúc Khắc Tư của con, nhưng cũng phải cho phép đạo sư có chút ham thích nghiệp dự a..."
"Nữ nhân dù gì cũng phải đối tốt với bản thân một chút." Lưu Chấn Hám vừa mới xem sách mà đầu óc đã bắt đầu lắc lư.
Cú khen nịnh dối trá này tuy vậy vẫn khiến cái nhìn của mỹ nư xà đối với Lưu Chấn Hám biến đổi đi rất nhiều.
"Lý Sát, xem ra tư chất của ngươi đều bị nhiều người đánh giá không đúng mức rồi." Thôi Bội Thiến bước tới bên một cái bàn lấy hai ly bằng sừng trâu đưa lên cái miệng chim nhỏ trên tường, một dòng nước róc rách chảy ra mang theo một luồng nhiệt khí châm đầy hai ly.
"Thôi Bội Thiến sư phụ, ta tiếp thụ sự khen ngợi của người." Lưu Chấn Hám đặt sách trong tay xuống, tiếp lấy ly nước được mời.
Mỹ nữ xà uyển chuyển di động eo, bò đến trước bàn, mở một cái ngăn kéo ra, lấy một cái túi lớn chế từ bàng quang của la toa thú đưa cho Lưu Chấn Hám.
"Ma Thú tinh hạch?" Lưu Chấn Hám mở nó ra trợn tròn mắt. Trong túi lớn đó toàn là ma thú tinh hạch lớn có nhỏ có, hình lục lăng, hình tròn hay tam giác đều có cả. Mỗi viên tinh hạch đều lóe lên màu sắc dị dạng, bên trong còn có chứa những luồn vụ khí, đàng sau đó là một thế giới kỳ dị chưa từng được biết, đầy rẫy lực lượng thần bí.
"Đây đều là tinh hạch do ta săn được sao bao năm lưu lãng tu hành, hiện giờ ta tặng hết chúng cho hai ngươi." Thôi Bội Thiến ngồi xuống giường, nâng tế tự bào lên, nhẹ vuốt ve cái đuôi có màu sắc sặc sỡ của mình.
Động tác đầy nữ tính này khiến Hải Luân đang ở cạnh bên hâm mộ vô cùng.
"Vậy chúng tôi không khách khí đâu..." Lưu Chấn Hám vừa chuẩn bị thu lấy, thì Hải Luân đã ngắt ngang lời của hắn.
"Quá quý trọng rồi!" Hải Luân nháy mắt, giữ chặt cánh tay của Lưu Chấn Hám, không hiểu hỏi sư phụ Thôi Bội Thiến của mình: "Đạo sư thân ái, người trước đây cứ nhất mực dạy con rằng, tế tự cần phải khắc khổ tự mình tu luyện, những thứ đền ơn đáp nghĩa đều phải dùng chính bản thân ra đối đáp sao? Vì sao hôm nay người giống như một trưởng giả hay yêu chiều, đem tinh hạch tặng cho chúng tôi?"
"Hài tử ngốc..." Mỹ nữ xà chề môi cười khổ: "Ta không muốn hai người các ngươi mất mặt đến hai lần a!"
"Mất mặt?" Lưu Chấn Hám ngẩn người ra, "Vì sao lại mất mặt?"
"Đông bắc hành tỉnh Uy Sắt Tư Bàng chính là thành của hồ tộc, cho dù là tế tự thần miếu của chúng ta, hay là mọi tế tự trong vương quốc, vô luận là linh hồn tế tự thu lấy ma sủng, hay là chiến tranh tế tự đi săn tinh hạch chế tác nhạc khí, trước giờ đều không hề rời khỏi Đa Não đại hoang nguyên, đều cử hành ở Phật La Lôn đa diêm dảm sâm lâm nằm ở biên giới thuộc phạm vi quản hạt của Ốc Nhĩ phu lang tộc. Thậm chí kỵ sĩ của vương quốc tiến cấp cũng đều ở nơi đó." Thôi bộ thiến đại nhân dùng mục quang ôn nhu an ủi hai hậu bối: "Hai người có biết Nam thập tự tinh sâm lâm và Lạc nhật đại chiểu trạch là chỗ thí luyện tấn cấp cho loại tế tự thuộc đẳng cấp nào không? Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hai người đều ngơ ngẩn lắc đầu.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
59 chương
1666 chương
65 chương
24 chương
237 chương
178 chương