Thú Huyết Phi Đằng

Chương 62 : 55: Nói Một Câu: Ta Muốn Bán

Người đáng ghét luôn luôn xuất hiện vào lúc ngươi không cần họ nhất, thế mà họ cứ xuất hiện. - Lưu Chấn Hám nói. -------o0o---- "Ta dâng hiến lần đầu cho nam nhân ta yêu quý nhất, rồi sau đó im lặng chia tay. Mười bảy năm trôi qua nhanh, người ta hiện giờ sống rất hạnh phúc, không phải vì sự ly khai của ta mà thế giới sụp đổ." Mỹ nữ xà nâng gương mặt của Hải Luân lên: "Còn ta, giữ mãi trong lòng hồi ức mỹ lệ, an tâm mà sống. Con hiểu rõ ý tứ của ta không... Hải Luân?" "Con không thể rời xa Lý Sát, rời xa huynh ấy, con thà chết cho xong!" Hải Luân hiểu rõ đạo sư của mình có ý gì. "Đương nhiên ta chỉ có thể nói thế thôi. Hôm nay lịch sử đã thật sự diễn lại rồi." Mỹ nữ xà thở dài: "Xem ra các thế hệ thầy trò của chúng ta đây không những là tượng trưng của thiên tài, mà còn có một truyền thống bất luân như vậy, thật khiến cho người ta..." "Tôi là tôi, Mục Lý Ni Áo đại nhân là Mục Lý Ni Áo đại nhân." Lưu Chấn Hám lạnh lùng nói. "Những gì có thể nói ta đã nói hết cho các ngươi rồi, trong lòng ta kỳ thật rất hy vọng học trò của mình có thể hạnh phúc." Mỹ nữ xà hiển nhiên đã nhìn ra trình độ cố chấp của hai người trước mặt, thở dài một tiếng không khuyên giải nữa. "Đạo sư, chuyện của chúng con hãy để tự chúng con xử lý." Hải Luân cắn môi, nghiêng đầu nói: "Chiến thần không phải đã nói Con đường chưa biết phía trước chính là động lực để chúng ta dấn bước hay sao...?" Lưu Chấn Hám nghe câu này suýt chút nữa bật ngữa ra cười, cái câu được chiến thần nói ấy chẳng phải là chuyên môn dùng cho việc hợp thức hóa mấy cái tình thầy trò đại loại như thế này hay sao? "Hải Luân, đạo sư dù gì cũng không phải là bà già cổ lổ sĩ, chúng ta đừng nói chuyện đó nữa. Phong cách trên bạch sắc tế tự bào của con làm sao an bài? Lại còn nhạc khí của con nữa, con chuẩn bị sử dụng loại nhạc khí gì?" Mỹ đỗ toa thông minh lanh lợi chuyển đề tài câu chuyện: "Trước tiên phải an bài, để khi các con trở về thì lập tức dùng ngay rồi..." "Chờ coi chúng tôi săn được thứ ma tinh gì về rồi sẽ quyết định dùng nhạc khí gì vậy." Lưu Chấn Hám đứng lên, đem cái túi bằng bàng quang của la toa thú đặt lên giường, đưa một tay ôm Quả Quả lên, một tay vòng qua lưng Hải Luân: "Nói không chừng chúng tôi săn được long tinh chứ chẳng chơi, tiếp theo đó..." "Lần sau khi trở lại thần miếu, ta sẽ là tế tự ưu tú nhất của thần miếu!" Lưu Chấn Hám nói. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Muội là đệ nhị ưu tú." Tiểu Hồ lý cười phá lên. Mỹ nữ xà kinh hết hồn nhìn hai vãn bối của mình, từ ánh mắt của họ, nàng chẳng thể nào nhìn thấy sự do dự và mặc cảm tội ác năm xưa của mình. Trong mắt họ, chỉ có một thứ duy nhất. Thứ duy nhất đó gọi là: "kiên định." "Quyển Tế tự pháp điển này chính là năm xưa Mục Lý Ni Áo đại nhân tặng cho ta, hôm nay ta đem nó tặng cho hai ngươi, ta chờ hai ngươi thắng trận khải hoàn." Mỹ nữ xà thương yêu vuốt ve làn tóc đỏ rực bồng bềnh của Hải Luân. Lần đầu gặp mặt kết thúc trong không khí có phần mất tự nhiên như thế. Rời khỏi thần miếu, Hải Luân và Lưu đại quan nhân vừa chuẩn bị cáo từ với đạo sư, thì phát hiện Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ đang bị một đám người đông đúc vây quanh ở bên ngoài, bọn Hùng miêu võ sĩ đang khẩn trương đối mặt cùng bọn họ. Những người này không phải thú nhân, mà toàn là nhân loại trăm phần trăm. Mỗi vị nhân loại ấy đều mặc trên người giáp da hoặc giáp bằng xích sắt rất tinh tươm, vũ khí trong tay hiện hàn quanh lạnh ngắt, các nhân loại chiến sĩ đứng trước đều cao lớn thô kệch, mặt mũi hung dữ, hoàn toàn có thể sánh với Bỉ Mông. Lưu Chấn Hám biết đây đại khái được gọi là dong binh của nhân loại. Tuy các vương quốc trong nhân loại chổ này hay chổ khác đều chưa mở cửa thực hiện mậu dịch với Bỉ Mông vương quốc, nhưng mỗi năm đều có một lượng lớn thương nhân từ Đa Lặc Đặc bị lợi nhuận cực lớn dẫn dụ vượt qua biên cảnh của Bỉ Mông vương quốc đến thành Uy Sắt Tư Bàng lập trạm mua bán. Vì để ứng phó với bọn Thực nhân ma (quái thú ăn thịt người) , địa tinh và dã nhân cường đạo giống như ruồi muỗi đầy đàn trên hoang nguyên, những thương nhân giàu có sung túc này đều thuê mướn võ sĩ đánh thuê mạnh mẽ làm dong binh đi bảo hộ cho sự an toàn của bản thân. Do những thương nhân này mang đến cho vương quốc một lượng lớn sắt thép và vật dụng cần thiết thường ngày, Trưởng lão viện của Bỉ Mông vương quốc cũng cho phép họ được có những vệ đội nhỏ, nhân số không được quá nhiều. "Làm gì thế?" Lưu Chấn Hám tứ giận quát. Hắn nhìn ra những người này không phải là người lương thiện gì, bộ dạng nhíu tích lông mày chuẩn bị động tay động chân của Cổ Đức đã nói rõ hết mọi chuyện. "Đại nhân!" Cổ Đức nhìn thấy Lưu Chấn Hám bước lại, nhanh chóng đẩy những nhân loại dong binh ở trước mặt ra, tạo ra cho Lưu Chấn Hám đường tiến vào. Một nhân loại dong binh cường tráng bị hắn đẩy một cái văng bắn ra xa, suýt chút nữa lăn xuống đài. "Trước mặt thần miếu trang nghiêm, vì sau lại vô cớ đối địch?" Lưu Chấn Hám trước hết lấy lại dáng dấp nhà quan, giương đôi mắt nghiêm nghị nhìn nhóm nhân loại dong binh ấy. "Xin hỏi ngài là?" Một ngừơi trong bộ dạng thương nhân đầu to tai dài từ trong đám dong binh bước ra, trên gương mặt đầy thịt có một cái nốt ruồi thật to đen xì xì lại còn có vài sợi lông vàng khè mọc dài ra, vừa cất tiếng mà đã phấn chấn hẳn lên. "Bỉ Mông chiến tranh tế tự Lý Sát!" Lưu Chấn Hám đắc ý trả lời, ngón tay cái giương lên thật cao. "Lý Sát, chàng tấn cấp thành công rồi sao?" Ngưng Ngọc vui mừng bước tới, mặt mày tươi rói nhìn Lưu Chấn Hám, Ngải Vi Nhĩ ở cạnh bên cũng đưa đôi mắt lóng lánh nước mùa xuân nhìn hắn với vẻ rất tán thưởng. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Cái đó thì đương nhiên!" Lưu Chấn Hám bị hai đôi mắt mỹ lệ nhìn, lập tức cảm thấy hào tình vạn trượng, thậm chí còn cao hơn cả thiên công nữa. "Chiến tranh tế tự?" Gã mập nhân loại ấy hiển nhiên thất kinh, giương đôi mắt nhó rí đầy vẻ gian trá dò xét trên người Lưu Chấn Hám cả nửa ngài. Y phục phổ thông không gì phổ thông bằng trên người Lưu Chấn Hám khiến ánh mắt y đầy vẻ nghi ngờ. "Lý Sát!" Mỹ nữ xà khoan thai ngúc ngoắc đuôi di động tới, nghiêm túc nói: "Không cho phép nói càn, ngươi còn chưa được thần miếu chính thức sắc phong, chỉ có thể nói với người khác ngươi là linh hồn tế tự!" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Quyền trượng tế tự?" Ánh mắt cay độc của nhân loại thương nhân vừa liếc qua là đã nhìn được tiêu chí quyền trượng được dây gai bao quanh hiện ra dưới cánh tay áo của tế tự bào màu đen của Mỹ nữ xà, thần sắc lập tức cung kính hơn rất nhiều. Ngải Vi Nhĩ nhìn thấy lại có một đại mỹ nữ nữa nói chuyện thân mật với Lưu Chấn Hám, quai hàm lập tức nghệch xuống tận đất. "Đạo sư của đạo sư của ta, quyền trượng tế tự tôn quý có á long ma sủng, mỹ đỗ toa trong truyền thuyết, Thôi Bội Thiến đại nhân!" Lưu Chấn Hám kiêu ngạo giới thiệu với những người xung quanh sư tổ của mình. "Đại nhân ngài khỏe, chúng tôi đều là truy tùy giả (tùy tùng) của Lý Sát đại nhân." Ngưng Ngọc khiêm cung cúi mình làm lễ với mỹ nữ xà. Trong mắt của mỹ nữ xà thoáng vẻ ngạc nhiên, chẳng những là vì đám hùng miêu vũ sĩ vạm vỡ và lạnh lùng, mà còn là vì nhìn thấy hai mỹ nữ ngay cả nàng cũng không nhận ra là thuộc chủng tộc gì. Và tất cả họ đều là thủ hạ dưới trướng của đồ tôn mình! Thôi Bội Thiến băng tuyết thông minh như vậy, mới vừa nhìn thần thái của hai đại mỹ nữ và Lý Sát, đã ẩn ước đoán được quan hệ của họ không hề đơn giản chút nào. Cho dù là người lịch duyệt đã nhiều, Thôi Bội Thiến lúc này cũng không khỏi cảm thấy khó hiểu. Một tên Thất cách có bộ dạng chẳng mấy gì là dễ coi như vậy, rốt cuộc là có bản lãnh gì mà có thể khiến ba đại mỹ nữ vây quanh hắn, lại còn khiến Hải Luân dù chết cũng không thể rời xa? Thật đúng là nghi vấn đầy cả bụng mà. "Nhận thức nàng là vinh hạnh của ta." Mỹ nữ xà rất lễ mạo chấp tay hồi lễ, rồi nhìn mọi người hai bên, không hiểu hỏi: "Các ngươi đây là...." "Đại nhân!" Nhân loại thương nhân giành nói trước: "Sự tình là như thế này, vị Bỉ Nhĩ tộc tiên sinh này đến tửu điếm Thụ ốc công bố là có một nô lệ mỹ nhân ngư cần bán, chúng tôi vô cùng muốn mua, liền theo y tới đây, ai ngờ là đến đây rồi, vị tiểu thư này...." Nhân loại thương nhân chỉ Ngưng Ngọc nói: "Nàng ta tự nhiên lại phản hối, không muốn bán mỹ nhân ngư nữa, ngài biết đó, thương nhân thường là người giữ chữ tín nhất. Chiến thần nhân từ a! Bỉ Mông sao lại đối đãi với một vị thương nhân ngoại quốc như vậy, nhất định là gây ra sự phẫn uất cho chúng tôi. Do đó các dong binh thủ hạ của tôi mới có mấy lời xung đột với các vị Bỉ Nhĩ (gấu - bear) đại nhân này, nhưng mà, trước thần miếu tôn quý, chúng tôi tuyệt không có làm cử động vô lễ nào khác." "Thì ra là thế a..." Lưu Chấn Hám cười khổ, hắn nhớ lại trước lúc tiến vào thần miếu, trong nhất thời tức giận đã bảo Cổ Đức đi công bố tin tức muốn bán Ngải Vi Nhĩ. Nhưng không ngờ Cổ Đức thật thà lại đi công bố thật, chẳng những đã đi, mà còn dẫn người mua quay về theo. "Rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Hàng lông mày xinh đẹp xếch cao của Thôi Bội Thiến nhíu tít lại, "Mỹ nhân ngư ở đâu ra?" Tiểu hồ ly kề tai đạo sư của mình khẽ nói lại hết mọi ngọn nguồn, trong đó những thứ cần giấu tất nhiên là đã rút bớt đi. Trên gương mặt mỹ nữ xà lập tức dâng đầy sự kinh ngạc. Nàng nhìn hai chân ở dưới váy dài của Mỹ nhân ngư, lại nhìn Lưu Chấn Hám, nhãn thần đột nhiên quắc lên. Mỹ nhân ngư chỉ cần không còn thân xử nữ nữa, mới có thể có hai chân như nhân loại, chuyện này không thể chối cãi gì được. Mỹ nữ xà từ từ chuyển người qua, nghiêm trọng nhìn ái đồ của mình. Dưới mục quang nghiêm khắc ấy của nàng, Hải Luân cúi đầu, đôi gò má phấn ửng hồng. "Hồ loạn!" Đôi môi của mỹ nữ xà bị kích động đến run lật bật: "Đúng là hoang đường! Hải Luân! Ngươi quên những gì ta dạy dỗ cho ngươi rồi hay sao? Chuyện này.... nghiêm trọng như thế nào a.... ta...." "Đạo sư con xin lỗi...." Nước mắt Hải Luân rơi lã chã, sắp khóc nấc đến nơi. Nàng hiểu rõ xử nữ hoa quan của tế tự quý giá như thế nào, và cũng biết một khi thần miếu biết chuyện này, sẽ lập tức xử phạt như thế nào, do đó lập tức cúi thấp đầu, sắc mặt tái nhợt đến thảm thương. Lưu Chấn Hám kéo Hải Luân vào sau người, thân hình khôi ngô che khuất hết mọi ánh mắt trách mắng của mỹ nữ xà. "Đây cũng là truyền thống các thế hệ sư đồ nhà ta mà." Lưu Chấn Hám điềm đạm nói. "Ách..." Mỹ nữ xà bị tên đồ tôn này làm cho mắc nghẹn, cả nửa ngày mà chẳng thốt lên được tiếng nào. Tên Thất cách đồ tôn này có mồm miệng quả thật là linh lợi vượt quá người thường, chẳng những cãi phăng mọi chuyện, mà còn nắm luôn lọn tóc gáy của nàng. Mỹ nữ xà chỉ còn biết cười khổ. Đạo sư đã không còn xử nữ hoa quan nữa, còn tránh gì được học trò của mình? "Đang nói chuyện gì đó?" Một giọng nói thật to truyền đến. Lý Sát vương tử anh tuấn từ trong thần miếu từ từ bước ra, xuất hiện trước ánh mắt của mọi người. Đầu tóc màu vàng thật mướt của y tùy ý bay phất phơ trên đầu vai, khôi giáp mang sắc thái nghiêm trang vừa rồi không còn nữa, đổi lại là một bộ đồ ngắn bằng gai dùng trong đấu kiếm và một đôi giày da bóng lộn. Y phục được cài bằng những nút đồng, gắn huân chương có khắc vương miệng, cùng trường kiếm kêu lanh canh càng làm tăng lên vẻ anh tuấn rạng ngời của y. Lưu Chấn Hám tuy không thích con người này, nhưng cũng không thể không thừa nhận vị vương tử này tuy không có một thứ anh tuấn chấn nhiếp nhân tâm, nhưng trên người y lúc nào cũng tỏa ra một thứ hào khí tung hoành ngạo nghệ độc nhất vô nhị, khiến cho khí chất của y có cái gì đó uy vũ hào hùng không thể nói ra được. "Xin chào, vương tử điện hạ." Mỹ nữ xà vội cố giấu đi biểu tình của mình. "Vì sao nàng khóc, Hải Luân mỹ lệ?" Vương tử dừng chân, kỳ quái nhìn tiểu hồ li đang cúi đầu khóc lóc. "Là gió thổi vào mắt ngứa ấy mà." Lưu Chấn Hám vừa thấy tên Lý Sát ấy không vui, thì liền càng không vui. "Vương tử?" Nhân loại thương nhân và thủ hạ của họ quay mặt nhìn nhau, mắt đều trợn trừng. "Không cần gọi ta là vương tử, ta là Vĩnh viễn thủ hộ giả của thần miếu, các ngươi có thể gọi ta là Lý Sát kỵ sĩ." Vương tử chuyền qua chuyền lại cái trứng kim loại trên có khắc thanh kiếm và pháp điển giữa hai tay, hòa ái đáp. Cái trứng kim loại trong tay vương tử ấy có màu sắc chói ngời, ở trên có gắn một viên bảo thạch nhỏ, dưới ánh dương quang chiếu ra một lùong hào quang bảy sắc rất diễm lệ.