Thịnh thế sủng hậu
Chương 24 : Khẩu dụ.
Edit: meowluoi.
Tề Cảnh Hoán thấy Cao Hòa đi lâu như vậy mới trở về, sắc mặt lại không tốt, theo ý hắn, Cao Hòa chỉ cần nói một tiếng đem Vân phi đuổi đi là xong, không cần thiết cùng nàng ta dong dài lâu như vậy, hắn đã nói qua phi tần không được phép lại gần Thánh Ninh Cung, Vân phi còn dám đến, thật sự là cả gan làm loạn.
Lửa giận của Tề Cảnh Hoán đối với Vân phi chuyển lên người Tưởng thượng thư, không thể phát hỏa được sao, người này ở trong phủ xem xét lại mình, hành vi này một chút cũng không bị khống chế, nếu đã thoải mái như vậy, vậy để hắn ở lại phủ xem xét lại mình, Lại bộ không có hắn, Thị lang cũng có thể quản lý tốt.
Tưởng thượng thư xui xẻo, vốn Tề Cảnh Hoán không có ý định bảo hắn xem xét lại mình bao lâu, chỉ trừng phạt tượng trưng hắn, hắn sợ hãi, lại tự cho rằng Vân phi ở hậu cung tùy tiện thổi một chút bên gối là được, hắn nào biết hiện tại mặt Tề Cảnh Hoán Vân phi còn khó nhìn thấy, huống chi là Vân phi được thánh sủng.
Cũng khó trách hắn nghĩ như vậy, vị trí ở hậu cung từ trước đến nay hắn luôn rất keo kiệt, rất nhiều xuất thân kém so với chủ vị Vân phi, trong cung địa vị cao hơn Vân phi chỉ có Hiền phi mà thôi, loại tình huống này, hắn có thể không cho rằng nữ nhi của mình được sủng ái sao?
Bởi vì hiện tại Tề Cảnh Hoán không dính dáng đến hậu cung, tất nhiên cũng sẽ không có phi tử bị thất sủng, tiền triều nếu muốn nghe hậu cung có gì không thì chỉ cần nhét bạc cho cung nhân trong cung, lưu lại mật thám, hoặc chính phi tử chủ động nói tin tức ra bên ngoài, cung nhân đi ra ngoài nói tin tức nương nương nhà ai gần đây được sủng ái, nương nương nhà ai gần đây thất sủng, phi tử đi ra ngoài nói tin sẽ không có khả năng nói mình thất sủng, chuyện như vậy trong lòng mình hiểu, nói ra sẽ mất mặt, thuận lợi vui vẻ tiến cung, mẫu thân trong nhà đều có đãi ngộ, nếu tin tức không được sủng ái truyền ra ngoài, mẫu thân ở nhà sẽ mất thể diện, đãi ngộ sẽ xuống cấp, ai biết mình đưa khuê nữ vào chịu ấm ức.
Vân phi sẽ không nói với người trong nhà bản thân không được sủng ái, Tưởng thượng thư cũng không biết tình huống trong cung, xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên chỉ nghĩ đến bảo khuê nữ nhà mình nói tốt trước mặt hoàng đế, để mình sớm một chút hoàn thành nhiệm vụ, không nghĩ tới biến lợn lành thành lợn què.
Trong lòng Tề Cảnh Hoán không thoải mái nhìn ai cũng muốn đạp một cước, Cố Minh Triết đươc chức quan nhỏ suy nghĩ cảm tạ bệ hạ, đúng lúc này Tề Cảnh Hoán bắt được, bởi vì kiếp trước, mặc dù hắn cho Cố Minh Triết làm quan, cố gắng nhìn Cố Minh Triết không vừa mắt, Cố Minh Triết lại thức đêm viết cảm tạ trình lên Tề Cảnh Hoán, lúc này Tề Cảnh Hoán vừa nhìn liền phái người đến phủ Tưởng thượng thư truyền khẩu dụ khiển trách hắn.
Đại khái chính là ngươi nhìn xem, tài hoa, nhân phẩm đều tốt, tóm lại là một người trẻ tiền đồ vô lượng, bởi vì sơ sẩy mà thi rớt, thiếu chút nữa triều đình đánh mất người như vậy, ngươi có biết xấu hổ không? Ngươi không thấy áy náy à?
Tiểu thái giám truyền khẩu dụ đến là đồ đệ Nghi Xuân của Cao Hòa, thân thể nhỏ bé đứng ở tiền sảnh Tưởng thượng thư gia, nghiêm mặt học khẩu khí Tề Cảnh Hoán bắt đầu khiển trách tội ác của Tưởng thượng thư bên trong phủ Tưởng tượng thư, còn nói vô cùng đau đớn, giống như mất đi Cố Minh Triết thì mất đi cha, còn kém rơi hai giọt nước mắt.
Tưởng thượng thư hận không thể chui xuống dưới đất, mặt già nua bị mất sạch, đang yên đang lành tại sao Cố Minh Triết lại trình thư tạ ơn, đàng hoàng ở Hàn Lâm Viện làm quan là được rồi, Tưởng thượng thư chịu phạt cũng bởi vì Cố Minh Triết, hiện tại vì Cố Minh Triết này bệ hạ lại cho người đến mắng hắn một phen, trong lòng hắn không ghi hận Cố Minh Triết sao?
Sau khi Nghi Xuân học học giọng khiển trách của Tề Cảnh Hoán xong, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, còn mặt dày đòi uống chén trà.
Lúc này Tưởng thượng thư ước gì hắn uống trà nhanh nhanh rồi rời đi, bảo người nhanh chóng bưng trà cho hắn, Nghi Xuân uống trà xong, học sư phụ hắn, vung phất trần trong tay, đem phất trần khoác lên cánh tay trái, cười hipws mắt ra khỏi phủ, làm thái giám nhiều năm như vậy, lần này mới làm hắn oai phong được một lần.
Hắn ngồi xe ngựa hồi cung trong lòng hơi lo lắng, mắng chửi người rất sảng khoái, nhưng mà Vân phi ở trong cung tìm mình gây phiền toái thì sao, nghĩ đi nghĩ lại trong lòng sợ hãi, nhưng mà sợ hãi không duy trì được lâu, dù sao hôm nay xuất cung mắng chửi người, cho dù trời sập xuống đã có sư phụ, trong lòng hắn sư phụ rất lợi hại, Vân phi nương nương muốn phạt mình cũng phải nhìn mặt mũi sư phu, huống chi hắn còn phụng ý chỉ của bệ hạ.
Nói cho cùng trong lòng Nghi Xuân không thích Vân phi, hắn nghe nói trước kia Vân phi là bằng hữu tốt trong khuê phòng với Ấu An tỷ tỷ, nhưng Ấu An tỷ tỷ bị phạt, Vân phi không có ý tứ giải vây, thậm chí còn nói mấy câu làm Ấu An tỷ tỷ khó xử, quan hệ giữa hắn và Ấu An tỷ tỷ rất tốt, những ai bắt nạt Ấu An tỷ tỷ hắn đều không thích.
Hắn vén rèm nhìn ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Ô, đây không phải là nha đầu hung dữ lần trước nháo ở cửa nhận ân đòi gặp Ấu An tỷ tỷ sao? Tên là gì ấy nhỉ, đúng rồi, Mạn Xuân.
“Dừng lại, dừng lại, mau dừng lại.”
Sau khi xe ngựa dừng lại, Nghi Xuân từ trong xe ngựa đi ra, đối với người phía ngoài nói; “Các ngươi phòng thủ ở chỗ này, ta đi rồi về ngay.”
“Dạ.”
Nghi Xuân đi đến sau lưng Mạn Xuân, nhẹ nhàng gọi, “Mạn Xuân cô nương.”
Mạn Xuân quay đầu, thấy là một tiểu thái giám không quen, nghi hoặc nói, “Vị công công này, ngươi quen ta sao?”
Nghi Xuân cười nói; “Ngươi không quen ta, ta là ngự tiền hầu hạ bên cạnh bệ hạ, quen biết Ấu An tỷ tỷ, hôm đó trước cửa nhận ân ta đã gặp ngươi.”
Chắc hắn cười sáng lạng, trong mắt Mạn Xuân, cảm thấy hắn cười rất gian tà, vừa nhìn không phải là người tốt gì.
“Ngươi gọi ta có việc gì không?”
Mạn Xuân cẩn thận hỏi, tiểu thái giám này là người trong cung, đừng có lợi dụng nàng hại quận chúa, bà vú đã nói qua, trong cung này có rất nhiều người âm hiểm.
Nghi Xuân thấy mình không nhận lầm người, nghĩ tới tiểu nha đầu này là người bên cạnh Ấu An tỷ tỷ, cũng có thể làm nàng vui vẻ.
“Mạn Xuân cô nương, hôm nay ta xuất cung có việc, đúng lúc gặp ngươi ở chỗ này, nếu ngươi có lời gì muốn nói cho Ấu An tỷ tỷ, ta thay ngươi chuyển lời.
Mạn Xuân cầm giỏ thức ăn, ánh mắt Nghi Xuân thay đổi, quả nhiên là người xấu, không biết có chủ ý gì, mình chưa bao giờ gặp hắn, hắn lại nói đã gặp mình, còn có thể nói ra tên của mình, còn bảo thay mình chuyển lời, không biết là ai sai người hại quận chúa nhà nàng, người này chắc chắn không phải là người lương thiện gì, cần phải ứng phó cẩn thận.
“Ồ, công công, ngươi xem chỗ đó có gì kìa?”
Vẻ mặt Mạn Xuân ngạc nhiên chỉ sau lưng Nghi Xuân, Nghi Xuân quay mặt lại không nhìn thấy gì, nghi ngờ nói; “Không có gì cả, Mạn Xuân… a…”
Nghi Xuân vừa mới nghiêng nửa mặt, liền nhận quả đấm của Mạn Xuân, một quyền này của Mạn Xuân ở trong tối, đập vào mắt phải hắn, trong nháy mắt Nghi Xuân cảm thấy nước mắt không bị khống chế từ mắt phải chảy ra, đau rát, muốn mở to mắt đều không mở ra được, dùng tay che lấy mắt phải, còn chưa kịp phản ứng, đầu liền bị giỏ úp lên, đồ ăn trong giỏ đều rơi lên đầu hắn xuống đất, còn vài cọng rau ở trên đầu hắn.
Mạn Xuân úp giỏ lên đầu Nghi Xuân, sau đó xoay người bỏ chạy.
Nghi Xuân đẩy giỏ trên đầu xuống đất, vứt rau trên đầu xuống, che mắt phải đã thấy Mạn Xuân chạy xa, hơi ủy khuất, nha đầu hung dữ này đánh hắn sao? Mình tốt bụng chuyển lời nàng muốn nói đến Ấu An tỷ tỷ đó? Đúng là nha đầu hung dữ, không hỏi nguyên do liền đánh người, không hiểu sao Ấu An tỷ tỷ dịu dàng như vậy người bên cạnh sao lại hung dữ như thế.
Tiểu nội thị vội vã chạy tới hỏi; “Công công làm sao vậy? Có muốn bắt người lại không.”
Kỳ thật vài người giờ mới có phản ứng, không ngờ Nghi Xuân đột nhiên bị đánh, dù sao trong mắt bọn họ, Nghi Xuân rất uy nghiêm.
Nghi Xuân che mắt phải, hung dữ nói; “Bắt cái gì mà bắt, không thấy người đã chạy rồi sao? Nhanh đi về báo cáo với bệ hạ.”
Lúc Nghi Xuân đứng trước mặt Cao Hòa, Cao Hòa nhìn toàn thân hắn bẩn thỉu, mắt còn xanh một mảng, nghĩ thầm đây là tiểu đồ đệ mi thanh mục tú, cơ trí đáng yêu sao?
Là ai lớn mật như thế, đồ đệ hắn mà cũng dám đánh.
Nghi Xuân vừa định tiến lên báo cáo với Cao Hòa, Cao Hòa đã nói; “Nhanh thay y phục, đi báo cáo cho bệ hạ.”
Nghi Xuân cúi người nói, “Dạ.”
Nghi Xuân đi rồi, Cao Hòa liền đi hỏi nội thị ai đánh Nghi Xuân, mấy nội thị đều đứng ở xe ngựa cách khá xa nên không nghe rõ Nghi Xuân và Mạn Xuân nói gì, chỉ biết Nghi Xuân tiến lên nói được vài lời liền bị đánh, không biết nối gì, tóm lại Cao Hòa nghe xong tổng kết được tiểu đồ đệ của hắn xuất cung không tốt, thấy cô nương xinh đẹp liền muốn quyến rũ, không nghĩ tới cô nương kia đanh đá, đánh vào mắt Nghi Xuân.
Gân xanh trên trán Cao Hòa giật giật, đồ đệ chết tiệt, làm mất mặt hắn.
Trên mắt Nghi Xuân dọa người, nhưng bây giờ không còn cảm giác đau đớn, hắn thay y phục, nghĩ tới hôm nay đến Tưởng phủ mắng chửi người, liền vui vẻ hớn hở đi báo cáo cho Tề Cảnh Hoán.
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
6 chương
30 chương
41 chương
20 chương