Thịnh thế sủng hậu
Chương 23 : Hỉ thước
Edit: meowluoi.
*: Người xưa cho rằng nó là loài chim báo tin vui.
Hôm sau, Tề Cảnh Hoán liền hạ lệnh phong Cố Minh Triết làm Điển Bạc Hàn Lâm Viện, quan bát phẩm, chức quan mặc dù không lớn, nhưng Cố Minh Triết đã vừa lòng thõa mãn, đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể làm quan, hắn liền tin chắc, mình có thể tự dựa vào năng lực của chính mình mà thăng cấp.
Thẩm Ấu An đẩy màn cửa sổ bằng lụa mỏng ở Tây Noãn Các, ánh mắt trời chiếu vào trong phòng, theo bản năng nàng che mắt, lại nghe thấy tiếng tiếng kêu ríu rít, Bích Đồng đi qua, vui vẻ nói, “Là chim hỉ thước.”
Một tiếng này của nàng làm vài cung nhân nhìn sang, chim Hỉ thước là biểu tượng cho cát tường, hỉ thước kêu to thông báo có tin mừng, Y Xảo đến gần nhìn rồi nói: “Thật sự là hỉ thước, hỉ thước kêu to chính là mừng rỡ, không biết bên trong Diễn Khánh Điện của chúng ta ai có tin vui đây?”
Nói xong nàng còn trêu chọc nhìn về phía Thẩm Ấu An, mặt Thẩm Ấu An hơi nóng lên, nàng sao lại nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Y Xảo chứ.
“Hỉ thước kêu to là điềm tốt, lát nữa bệ hạ trở về cần phải hướng bệ hạ đòi thưởng.”
Thẩm Ấu An muốn đổi chủ đề, vừa dứt lời, liền nghe âm thanh truyền đến.
“A, muốn hướng trẫm đòi thưởng cái gì.”
Mấy người quay đầu thấy Tề Cảnh Hoán mang theo Cao Hòa trở về, đồng loạt cúi người hành lễ.
Tề Cảnh Hoán đi đến bên giường ngồi, Bích Đồng xoay người bảo tiểu cung nhân vào dâng trà.
Tề Cảnh Hoán nhận chén trà nhấp một miếng nói: “Vừa rồi đang nói chuyện gì thế?”
“Bẩm bệ hạ, vừa rồi Ấu An tỷ tỷ mở cửa sổ lại có chim hỉ thước kêu, chim hỉ thước kêu to chính là mừng rỡ, Ấu An tỷ tỷ nói muốn hướng bệ hạ đòi thưởng.”
“Thật sao?”
Tề Cảnh Hoán nhíu mày, nhìn về phía Thẩm Ấu An.
Thẩm Ấu An lấy lại bình tĩnh, bước lên một bước nói: “Bẩm bệ hạ, thật sự có chuyện này, hỉ thước kêu to chủ may mắn, Diễn Khánh Điện là nơi ở của bệ hạ, tất nhiên là hướng bệ hạ báo tin mừng, bọn nô tỳ hầu hạ bệ hạ, nói cho bệ hạ vui mừng, đòi… Đòi thưởng.”
Lời này nàng nói không được tự nhiên, vừa rồi đòi thưởng vì muốn đổi đề tài, ai biết bệ hạ lại nghe được.
Tề Cảnh Hoán cười, thầm nghĩ chim hỉ thước là báo tin mừng, nhưng dân gian có nhiều cách nói chim hỉ thước tới cửa, tám phần là có hỉ sự, bởi vì chuyện Ngưu Lang Chức Nữ cầu hỉ thước gặp gỡ, chim hỉ thước tới cửa, tất nhiên dễ dàng làm người ta liên tưởng đến phương diện kết hôn, mặc dù chỉ là lời đồn, nhưng Tề Cảnh Hoán chết qua một lần, những lời đồn này hắn tất nhiên tin, càng nghĩ tâm tình càng tốt, Diễn Khánh Điện là nơi ở của mình, có chuyện vui, không phải là chuyện của mình và Ấu An sao? Chim hỉ thước kêu trước mặt Ấu An, ai da, đây là lão thiên đang ám chỉ với mình sao.
“Thưởng, thưởng mỗi người ba tháng tiền.”
Hoàng đế bệ hạ vung tay lên, cung nhân phía dưới cùng nhau tạ ơn, có thể ở Diễn Khánh Điện hầu hạ lâu dài tất nhiên sẽ không thiếu bạc, hiếm khi tâm tình bệ hạ tốt, tâm tình bệ hạ tốt cuộc sống của các nàng liền thoải mái.
Tâm tình hắn tốt, nhìn vật gì cũng thuận mắt, Thẩm Ấu An tiến lên giúp hắn cởi long bào, đổi y phục thường ngày, tiểu cung nhân sau lưng nâng khay khảm tơ vàng, Thẩm Ấu An lấy đai ngọc để ngang hông Tề Cảnh Hoán.
Sau khi Tề Cảnh Hoán thay xong quần áo, Bích Đồng mang theo vài cung nhân đi đến bàn trà, trên bàn trà bày một cái lư hương mạ vàng, sau khi Bích Đồng thay hương liệu, mùi thơm lập tức tản ra, Thẩm Ấu An không tự chủ được sờ sờ mũi, Tề Cảnh Hoán khẽ nhíu mày.
“Mùi thơm này không giống nhau sao?”
“Bẩm bệ hạ, đây là Long Diên Hương, mùa xuân thường tản đi nhanh, lượng dùng nhiều hơn trước, cho nên mùi thơm đậm hơn một chút.”
“Bỏ đi, trẫm không thích hương vị này.”
Bích Đồng hơi kinh ngạc, trước đây bệ hạ đều dùng hương này, sao đột nhiên lại không thích.
Cung nhân mang hương liệu bên trong lư hương đổ ra, Tề Cảnh Hoán lại nói; “Mang cả lư hương đi, sau này bên trong Diễn Khánh Điện không cần hương, ngột ngạt.”
Lư hương bỏ đi, mùi hương tiêu tán, Tề Cảnh Hoán nhìn sắc mặt Thẩm Ấu An tốt lên rất nhiều, hắn nhớ mang máng Thẩm Ấu An không thích mùi hương quá nồng, hiện tại xem ra đổ là đúng, khó trách kiếp trước vừa đến mùa xuân nàng liền mệt rã rời.
Thực ra Thẩm Ấu An không phải là không thích mùi hương nồng, mà là nàng không thích tất cả hương đốt, nàng thích hương hoa tự nhiên, mùa đông đốt mùi thơm không nồng nên còn tốt, nàng ngửi hương nồng đầu óc liền đau.
“Bệ hạ, Vân Phi nương nương cầu kiến.”
Sắc mặt Tề Cảnh Hoán trầm xuống, lúc lâm triều khiển trách Lại bộ thượng thư vài câu, phạt một năm bổng lộc, bảo ông ta về nhà xem xét lại mình, chính là phạt tượng trưng, còn chưa thực sự phạt, Vân Phi liền chạy tới, biết tin rất nhanh.
“Không gặp.”
Lúc Cao Hòa đi ra ngoài, Vân phi vội vàng tiến lên đón chào.
“Cao công công, bệ hạ có bằng lòng gặp Bản cung không?”
Hôm nay Vân phi tới ăn mặc rất đặc biệt, Vân phi vốn sinh ra xinh đẹp, thuở nhỏ lại là tiểu thư được nuông chiều, làn da nhẫn nhụi sáng bóng, thoa chút phấn son, mặc xiêm y hình hoa mẫu đơn, bên hông đeo ngọc bội phỉ thúy, bên ngoài khoác lụa mỏng, tóc đen búi hình hoa sen, trên trán rũ xuống dây kết màu trắng, xem ra là phí một phen tâm tư, so với cách ăn mặc trước kia ít đi phần quý giá, nhưng như vậy lại kích thích nam nhân có ý muốn bảo vệ, đáng tiếc, tâm tư lần này nhất định là uổng phí, bởi vì nàng không gặp được Tề Cảnh Hoán, bộ dáng này đối với Cao Hòa cũng vô dụng.
“Vân phi nương nương, bệ hạ đang bận, không tiện gặp ngài, ngài đi về trước đi.”
Sắc mặt Vân phi trở nên trắng bệch, mặc dù đoán được bệ hạ không muốn thấy mình, nhưng lúc đến Thánh Ninh Cung nếm thử vẫn cảm thấy không cam lòng, đã rất lâu rồi bệ hạ không đến hậu cung, nếu nàng muốn gặp bệ hạ chỉ có thể tự mình cầu kiến, bệ hạ đã sớm hạ lệnh không cho phi tần đến gần Thánh Ninh Cung, nếu là ngày thường, nàng cũng không dám mạo hiểm như vậy, chỉ là hiện tại phụ thân bị khiển trách ở nhà xem xét lại mình, chuyện này đều giao cho Thị lang xử lý, bệ hạ không định thời gian, nếu thời gian lâu dài, quyền lợi của phụ thân ở Lại bộ sẽ mất với cấp dưới, từ trước đến nay phụ thân đều cao ngạo, sao chịu được ủy khuất này, đừng nói là phụ thân, thời gian càng lâu, chính mình ở hậu cung cũng bị dính líu.
“Công công.”
Vân Phi mang vòng tay trên cổ tay cởi ra định kín đáo đưa cho Cao Hòa, Cao Hòa vội vàng từ chối; “Vân phi nương nương, làm như vậy không được, tính tình bệ hạ ngài cũng biết rồi đấy, hôm qua bệ hạ vừa mới tra rõ chuyện làm rối loạn kỉ cương khoa cử, trước mắt đang nổi nóng, Tưởng đại nhân thân là quan chủ khảo, bệ hạ chỉ giao trách nhiệm xem xét lại mình đã là khai ân, ngài không cần quan tâm chuyện này, sẽ làm liên lụy tới ngài.”
“Công công, khoa khảo lần này, phụ thân Bản cung tuy là chủ khảo, nhưng phụ thân Bản cung không biết việc này.”
Cao Hòa là đại thái giám bên cạnh Tề Cảnh Hoán, cho dù là Vân phi cũng phải nể hắn một chút, huống chi hiện tại bệ hạ không gặp phi tần hậu cung, phi tử hậu cung này nói dễ nghe kì thật là phân lượng ngày càng lụn bại.
“Chao ôi, Vân phi nương nương, ngài không nên làm khó nô tài, nô tài chỉ hầu hạ bệ hạ, không hiểu những thứ này, bệ hạ nổi nóng, hiện tại ngài đi vào thỉnh an, chắc chắn không phải là hành động sáng suốt, bệ hạ đã hạ lệnh phi tần không được phép tùy ý ra vào Thánh Ninh Cung, ngài nhanh rời đi đi.”
Vân phi run rẩy môi nói; “Một chút chuyện xưa bệ hạ cũng không nhớ sao?”
Trong lòng Cao Hòa hừ lạnh một tiếng, theo ý hắn Vân phi hơi không biết điều, kiểm tra khoa cử, vì tư tình mà thiên vị, làm cho rất nhiều người tài hoa thi rớt, bao nhiêu chuyện như vậy, thượng thư thân là quan chủ khảo, nếu hắn không nhúng tay, nói ra ai tin, hiện tại bệ hạ chỉ phạt chút ít bổng lộc, giao trách nhiệm hắn ở nhà xem xét lại mình đã không chịu nổi, kỳ thật với tính tình của bệ hạ, lần này không có bảo hắn vào thiên lao xem xét lại mình đã là khai ân, quan viên các triều đại trước làm rối loạn kỉ cương khoa cử bị rơi đầu cũng không nhiều, bị cách chức điều tra nhiều không đếm xuể, bệ hạ vừa mới đăng cơ, quan trong triều gây khó dễ, dễ dàng gây ra chuyện lớn, mấy năm trước điều tra và tịch thu nhà mẹ Lâm quý phi, mặc dù hoàn toàn diệt được khối u ác tính, tuy nhiên trên triều đình vẫn còn có người cam chịu, quan viên làm rối loạn kỉ cương khoa cử tuyệt đối không ít.
Việc này nếu đặt tại năm Minh Tông thống trị, e rằng đã sớm bảo người lôi ra ngoài chém đầu, làm gì để các ngươi đến bắt nạt bệ hạ, làm bệ hạ ủy khuất.
Cao Hòa thấy việc này đã làm bệ hạ ủy khuất, trước đây tính tình bệ hạ rất táo bạo, muốn giết ai thì giết, hiện tại nghĩ đến chuyện này, đó cũng không hẳn là chịu ủy khuất, còn nhớ tình xưa, Vân phi cũng không nghĩ lại, nàng ta và bệ hạ lấy đâu ra tĩnh xưa mà nhớ.
Cao Hòa bên này thở phì phì cảm thấy hiện tại bệ hạ không thể dựa vào tính tình tùy tiện giết người, đó chính là ủy khuất, nhưng Vân phi không nghĩ như vậy, làm gì có làm rối loạn kỷ cương khoa cử, chỉ vì một thư sinh không biết từ đâu xuất hiện được thái phó tiến cử, bệ hạ cảm thấy thư sinh kia không thể thi rớt, liền sai người tra xét, cũng không biết sàng lọc chỗ nào, hiện tại đổ thừa lên đầu cho phụ thân, những quan viên khác đều không bị phạt, chỉ phạt mỗi phụ thân, đây không phải là đánh vào mặt phụ thân sao?
Nghĩ đến thái phó nàng lại tức giận, vài thế hệ Tưởng gia và Tống gia đã sớm có quan hệ thông gia, hiện tại không có quan hệ thông gia, hai nhà giao hảo cũng rất tốt, nàng và Hiền phi cũng là bạn nơi khuê phòng, lần này Tống thái phó không để ý tình cảm bố trí phụ thân, làm phụ phân tự dưng bị trách phạt, nhưng mà gần đây trong triều có người nhắc tới chuyện lập hậu, ông ta liền kiềm chế không được, hiện tại trong hậu cung địa vị cao nhất là Hiền phi, ngoại trừ Hiền phi thì là mình.
Nàng âm thầm nắm chặt thành quyền, lộ ra vẻ tươi cười nói; “Nếu bệ hạ đang bận, vậy thì Bản cung cáo lui.”
“Cung tiễn Vân phi nương nương.”
Trong lòng Cao Hòa mặc dù bất mãn với Vân phi, nhưng mà ngoài mặt tươi cười, lễ phép, một phần cũng không thiếu.
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
6 chương
30 chương
41 chương
20 chương