Thịnh thế sủng hậu

Chương 25 : Hiểu lầm.

Nghi Xuân nói chuyện mình truyền khẩu dụ đến Tưởng phủ và sắc mặt của Tưởng thượng thư cho Tề Cảnh Hoán nghe, nói sinh động như thật, nếu như không bị đánh đen mắt phải, hắn có vài phần dương dương tự đắc. Mắt phải thâm đen cộng thêm hưng phấn quả thật là không đẹp mắt, Tề Cảnh Hoán khẽ nhíu mày, mắt Nghi Xuân không phải là bị người Tưởng phủ đánh đấy chứ. “Con mắt ngươi sao thế? Người Tưởng phủ đánh ngươi.” “Bọn họ nào dám ạ.” Nghi Xuân nghe Tề Cảnh Hoán nói, không tự giác được sờ mắt phải của mình, bĩu môi; “Nô tài chỉ phụng ý chỉ của bệ hạ.” Nếu đã không phải là người Tưởng phủ đánh, vậy không cần thiết hỏi, nếu người Tưởng phủ dám đánh thái giám truyền khẩu dụ, hắn sẽ không dễ dàng tha cho Tưởng phủ, hiện tại không phải Tưởng phủ đánh người, hắn cũng không có tâm tư hỏi, nếu thật sự bị ủy khuất, tự có Cao Hòa giúp hắn trút giận. Xua tay bảo Nghi Xuân lui ra, Nghi Xuân lui ra bên ngoài, vừa vặn gặp Thẩm Ấu An bưng khay gỗ sơn hồng đi ra, trong nháy mắt nghĩ đến chuyện hôm nay bị Mạn Xuân đánh, không nghĩ còn không có cảm giác, vừa nghĩ mắt lại đau rát. Nghi Xuân ủy khuất đi đến trước mặt Thẩm Ấu An, Thẩm Ấu An thấy ánh mắt hắn hơi xanh tím, lo lắng hỏi; “Con mắt đệ làm sao vậy?” Nghi Xuân hít mũi; “Ấu An tỷ tỷ, mắt đệ bị nha đầu hung dữ đánh.” “Nha đầu hung dữ nào?” Thẩm Ấu An không hiểu hỏi. “Chính là Mạn Xuân cô nương lần trước đến cửa nhận ân gặp tỷ, hôm nay đệ xuất cung tình cờ gặp nàng, hỏi nàng có gì muốn nói với tỷ không, nào biết nói chưa được hai câu, ánh mắt liền thành như vậy.” Nghi Xuân chỉ mắt mình lên án hôm nay Mạn Xuân hung ác, hắn vừa gặp nha đầu, nào có ai vừa mới nói được hai câu liền đánh người, hơn nữa hắn tốt bụng chuyển lời hộ nàng không phải sao? Không cảm kích thì thôi, còn đánh người. Thẩm Ấu An nghe hắn nói như vây liền hiểu, ngày thường Mạn Xuân mặc dù rất tùy tiện, nhưng làm việc cẩn thận, nàng chưa thây qua Nghi Xuân như vậy, chắc là Nghi Xuân nghĩ hắn là người xấu, mới ra tay tổn thương hắn. “Hôm nay Mạn Xuân lỗ mãng, ta thay nàng hướng đệ xin lỗi.” Nghi Xuân lầm lầm nói; “Ấu An tỷ tỷ xin lỗi sao được, thật ra hôm nay đệ cũng làm việc lỗ mãng, Mạn Xuân cô nương chưa gặp đệ, e rằng nghĩ đệ là kẻ xấu.” “Nha đầu Mạn Xuân kia sức lực không nhỏ, tí nữa đệ đến chỗ tỷ, tỷ bôi dược cho.” Nghi Xuân vừa định đồng ý, đầu óc nhanh nhạy nói; “Không cần, đệ chỉ bị thương nhẹ, tự mình bôi thuốc là được, tỷ tỷ mau vào hầu hạ bệ hạ đi.” Bảo Ấu An tỷ tỷ bôi thuốc giúp mình, không phải là bảo hắn đi chết đấy chứ? Nếu bệ hạ biết, không phải là sẽ lột da mình sao. Thẩm Ấu An thấy hắn trốn đi, lắc đầu cười, xoay người đi vào bên trong. Di Hoa Cung xây ở phía nam hoàng cung, trừ bỏ các hoàng hậu ở Vĩnh Ninh Cung cách Thánh Ninh Cung gần cung điện nhất, đương nhiên, trừ Vĩnh Ninh Cung còn có một Vĩnh Nhạc Cung, Vĩnh Lạc Cung và Di Hoa Cung, một cái ở phía bắc Thánh Ninh Cung, một cái ở phía nam Thánh Ninh Cung, cách Thánh Ninh Cung không khác biệt lắm, nhưng mà diện tích Vĩnh Nhạc Cung lớn hơn một chút, Vĩnh Thọ Cung và Vĩnh Ninh Cung giống nhau, đều là nơi ở của phi tử bệ hạ sủng ái nhất, bình thường đều là Hoàng quý phi và quý phi mới có thể ở đó. Hiện tại Vĩnh Ninh Cung và Vĩnh Nhạc Cung đều trống không, Di Hoa Cung nghiễm nhiên là cung điện tốt nhất. Huệ Lan Điện là chủ điện Di Hoa Cung, lúc này Hiền phi đang nằm trên ghế quý phi gần lò sưởi, khép hờ mắt, nữ quan bên cạnh cúi đầu, trong phòng yên tĩnh, Hiền phi đột nhiên mở mắt ra, nhẹ nói một câu; “Lần này phụ thân sốt ruột quá rồi.” Hiển nhiên nàng biết Thái phó tiến cử một thư sinh thi rớt, lần này Tưởng thượng thư bị phạt, cho rằng Tống thái phó cố ý chèn ép Tưởng gia, chèn ép Vân phi trong cung. Nữ quan bên cạnh khuyên nhủ; “Có lẽ lão gia không cố ý, thư sinh kia cản kiệu trên đường, lão gia cũng chỉ tiến thoái lưỡng nan.” Hiền phi hừ lạnh một tiếng; “Chỉ là một thư sinh, cản kiệu trên đường thì sao, mang về phủ làm phụ tá là được rồi, làm gì mà phải tiến cử bệ hạ.” “Lão gia ở ngoài cung cũng không biết nương nương hiện tại khó xử.” “Hiện tại bản cung ở trong cung như làm cảnh, bệ hạ căn bản không đến hậu cung, không có tâm tư muốn lập hậu, Tưởng phủ và Tống phủ giao hảo mấy đời, trước mắt phụ thân vội vã chèn ép Tưởng phủ, những người giao hảo với Tống phủ nghĩ như thế nào, mặc dù địa vị Vân phi thấp hơn Bản cung, nhưng dù sao cũng là phi vị, ngầm ngáng chân Bản cung rất dễ, phụ thân căn bản không giúp Bản cung làm Hoàng hậu, đây là muốn thêm địch cho Bản cung.” Hậu cung không hậu, mặc dù nàng nắm cung quyền nhưng danh không chính ngôn không thuận, hiện tại bệ hạ ở trong Thánh Ninh Cung vui quên trời quên đất, mặc dù đem quyền hậu cung cho mình, nhưng những người ngoài kia, ngoài mặt kính mình, nhưng có mấy ai thật sự phục tùng mình, nhưng tạm thời thay hoàng thượng quản hậu cung, khi nào lập hậu, quyền lợi không thể giao đi, bệ hạ coi mình như quản gia. “Nương nương, địa vị Vân phi thấp hơn ngài, nô tỳ thấy, nàng không hẳn cam tâm, cho dù lão gia không chèn ép Tưởng phủ, nàng cũng sẽ không thành thật.” “Ngươi thì biết cái gì?” Hiền phi trách mắng; “Cho dù nàng ta không cam lòng, nhưng tối thiểu phải duy trì mặt ngoài hòa khí, hiện tại phụ thân nháo như vậy, nếu nàng ầm ĩ, trở mặt với Bản cung, đến lúc đo trong cung hai người có địa vị cao bất hòa, không bảo người ta chê cười à.” Nữ quan khẽ lui về phía sau, Hiền phi đột nhiên nói; “Vân phi ở Đường Lê Cung, căn bản không đủ gây sợ, chỉ sợ vị kia ở Thánh Ninh Cung.” Nàng nói vị kia ở Thánh Ninh Cung, Thánh Ninh Cung là nơi ở của bệ hạ, nữ quan biết Hiền phi không nói đến bệ hạ, mà là Thẩm Ấu An, nhưng mà nàng không hiểu, Thẩm Ấu An chỉ là một nữ quan Tư Tẩm, vì sao nương nương lại cảm thấy nàng ta có uy hiếp, nếu bệ hạ thật sự có ý với nàng ta, sao không cho nàng ta nhập hậu cung, mà làm một nữ quan nho nhỏ, nàng nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy. Hiền phi nghe nàng hỏi, cười khổ một tiếng nói; “Bản cung làm sao biết bệ hạ có ý gì, nếu biết bệ hạ có ý gì, cũng không cần ngày ngày sợ hãi.” Nàng không biết ý tứ của bệ hạ, nhưng nàng lại biết Thẩm Ấu An ở Thánh Ninh Cung chính là uy hiếp lớn, từ khi bắt đầu tuyển tú nàng đã biết Thẩm Ấu An là uy hiếp lớn nhất đối với mình, lão thiên có mắt, làm nàng ta không được tuyển, nhưng ai biết, bệ hạ cho nàng ta làm nữ quan bên cạnh, trong lòng nàng không có một khắc an bình, Thẩm Ấu An ở Thánh Ninh Cung một ngày, nàng một ngày không được yên. Thẩm Ấu An xuất thân cao quý, dung mạo phẩm chất đều tốt, thuở nhỏ nàng đã quen biết nàng ta, tất nhiên biết rõ nam nhân đối với Thẩm Ấu An không có bất luận sức chống cự nào, huống chi hiện tại nàng ta còn ngày ngày bên bệ hạ, nếu vào cung vì phi, thật sự không uy hiếp lớn như vậy, cùng các nàng chờ bệ hạ sủng hạnh, hậu cung không thiếu nữ tử xinh đẹp, bệ hạ sủng một thời gian rồi bỏ, nhưng hôm nay, nàng ta ngày ngày đều bên cạnh bệ hạ, có thể không sinh ra vài phần tình cảm nào sao. Hơn nữa một tiểu thư công phủ làm nữ quan vốn rất kỳ quặc, trước đây nàng nhìn bệ hạ cũng không tốt với Thẩm Ấu An, còn tự an ủi chính mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng hôm nay bệ hạ không đến hậu cung, lại không cho người khác tiến vào Thánh Ninh Cung, có thể không làm người ta hoài nghi sao. Hiền phi có một dự cảm, chỉ cần Thẩm Ấu An ở đây, nhất định nàng ta sẽ là uy hiếp lớn nhất, loại cảm giác này làm nàng cả ngày lo lắng. “Người phái đi Thanh Thu Các và lãnh cung còn chưa thăm dò được tin tức gì sao?” Nữ quan vừa nghe Hiền phi hỏi, vội vàng cúi người trả lời; “Nương nương, Lâm Chiêu Dung bị bệ hạ phái người canh giữ, người của chúng ta không đến gần được, còn bên lãnh cung, Hứa quý nhân đã điên khùng.” “Hỏi thăm không được gì cả.” Hiền phi hừ lạnh một tiếng, “Càng thăm dò không ra cái gì, lại càng có mờ ám, Lâm Chiêu Dung quen thói kiêu ngạo, từ trước đến nay Bản cung đều không để vào mắt, ỷ vào bệ hạ sủng nàng ta, nói nàng ta muốn làm Hoàng hậu Bản cung tin, nhưng nói nàng ta biểu lộ ra trước mặt bệ hạ, Bản cung không tin một chút nào.” “Nương nương, ngày đó Trần mỹ nhân cũng có mặt, không bằng đem nàng ta triệu tới.” Nữ quan thử hỏi. Hiền phi không vui nhíu mi; “Tìm nàng ta thì có ích lợi gì, hai nơi đều nghe không được, tất nhiên là do bệ hạ bịt miệng, Bản cung nếu truy cứu nguyên nhân sâu hơn, nếu bệ hạ biết được chỉ sợ sẽ mất hứng, dù sao không cần hỏi, việc này tất nhiên là có liên quan đến Thẩm Ấu An.” Ngoài miệng Hiền phi nói không hỏi thăm, nhưng trong lòng giống như miêu trảo (mèo), nhưng mà nàng không nên điều tra nữa, mặc dù nàng nắm quyền trong hậu cung, nhưng mà dù sao tiến cung không lâu, căn cơ không sâu, hơn nữa bệ hạ cũng không nhiều lần đến nơi này, rất nhiều lão nhân trong cung không thuận theo, có đôi khi Hiền phi nàng cần làm chút chuyện lớn phải đưa bạc, gặp những lão đầu giảo hoạt, bạc đưa ra, thăm dò không được gì, nói cho cùng, danh tiếng Hiền phi chưa đủ dùng, nếu như nàng làm hoàng hậu, nghĩ tới đây, Hiền phi nắm chặt tay, nếu như mình làm hoàng hậu, những người kia sẽ không dám làm càn, hiện tại tính cái gì, gánh trách nhiệm chữ “Hiền” này, gần như làm hoàng hậu rồi, lại hết lần này đến lần khác không phải là hoàng hậu, trước đây còn tốt, hiện tại bệ hạ gặp cũng không muốn gặp mình, sau lưng có không biết bao nhiêu người cười thầm. Làm quản gia vô ích của bệ hạ, chỗ tốt đều không được, nàng nhất định phải ngồi vào vị trí hoàng hậu, bất luận kẻ nào cũng không thể cản trở mình, Vân phi không được, Thẩm Ấu An, cũng không thể.