Thiếu nữ hai mươi tám tuổi

Chương 98 : Ngoại Truyện 5

Hết một tháng huấn luyện hè, tập Tae Kwon Do, ở bên Lạc Nham và làm vài việc trong Like.Giản thì Giản Nhất rốt cuộc cũng có thời gian đi du lịch với Lạc Nham. Bọn họ mỗi người một cái ba lô lớn chạy đến Tây Bắc phơi nắng một vòng rồi mới về Nam Châu. Vừa vặn đến khai giảng, Giản Nhất quay lại sự nghiệp giảng dạy, mặc dù cô không phải chủ nhiệm lớp nhưng rất có năng lực. Chỉ trong ba tháng đã trở thành giáo viên được học sinh yêu thích nhất, cũng là thành viên ưu tú trong tổ. “Lợi hại quá!” Nguyên Lị cảm thán, cô ấy mới cãi nhau với Tiểu Lưu nên chạy đến chỗ Giản Nhất hòng tránh mặt. “Cảm ơn đã khen.” Giản Nhất cười. Nguyên Lị nhìn cô: “Bạn yêu, cậu đừng cười với mình, bây giờ cậu bị Lạc Nham nuôi đến xinh đẹp rồi! Đến cả một cô gái như mình cũng chịu không nổi.” Nguyên Lị nói cũng không sai, từ lúc Giản Nhất và Lạc nham sống cùng nhau, càng ngày anh càng tốt với cô, chỉ nhìn nước da bóng loáng, hạnh phúc tràn ra ngoài thế kia là biết. Vốn cô đã rất xinh đẹp, bây giờ càng đẹp đến mức người khác không thể chống cự. Nguyên Lị vừa nói xong, Lạc Nham đã bưng một dĩa trái cây từ phòng bếp đi ra cho hai người ăn, nói với Giản Nhất: “Em nói chuyện với Nguyên Lị, anh đi siêu thị một lúc.” Đến siêu thị mua đồ ăn. “Được nha.” Giản Nhất gật đầu rất tự nhiên. Lạc Nham lịch sự cười với Nguyên Lị rồi xoay người vào phòng ngủ thay quần áo, Giản Nhất cũng đi theo. Nguyên Lị ngồi trong phòng khách, nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ. Giản Nhất lên tiếng trước: “Anh đi xe hay đi bộ đến siêu thị?” “Đi xe đạp.” “Anh cẩn thận nha.” “Ừ, em muốn ăn gì? Hay tối anh làm món tôm hấp được không?” “Em muốn ăn cánh gà chiên Coca.” “Được, ở nhà chán quá thì hai người ra ngoài đi dạo, anh nấu cơm xong sẽ gọi.” “Dạ, anh vất vả rồi.” Lạc Nham cười khẽ. Dù chỉ là vài câu nói bình thường nhưng Nguyên Lị có thể nghe ra sự quan tâm và yêu thương trong lời nói nhẹ nhàng của họ. Sau khi Lạc Nham đi, Giản Nhất đưa Nguyên Lị đi dạo trong tiểu khu Quân Lan. Nguyên Lị nói: “Lạc Nham rất tốt với cậu.” Trong giọng nói tràn đầy hâm mộ cùng mất mát, mất mát bởi vì cô vừa cãi nhau với Tiểu Lưu. Giản Nhất hiểu được cảm xúc của cô ấy, cười nói: “Mình cũng tốt với Lạc Nham mà.” Nguyên Lị nhìn cô. Giản Nhất cười cười: “Trên đời nào có không làm mà hưởng, tình cảm cũng vậy, mình bỏ ra cũng không kém Lạc Nham.” “Nhưng mà, Tiểu Lưu đối xử với mình…” “Vậy còn cậu đối với cậu ấy thế nào?” Giản Nhất tuyệt đối tin tưởng Tiểu Lưu rất chân thành với Nguyên Lị. Nguyên Lị không nói nên lời. Giản Nhất duỗi tay vỗ nhẹ lên vai cô ấy, Nguyện Lị ngẩng đầu nhìn cô, sau đó trông thấy Tiểu Lưu đang cười ngốc với mình. “Lị Lị.” Tiểu Lưu vui mừng gọi. Nỗi ấm ức trong lòng Nguyên Lị dường như vì câu nói “mình cũng tốt với Lạc Nham” của Giản Nhất mà dịu đi, tuy ngữ khí đều đều nhưng không còn cứng rắn như trước, cô ấy hỏi: “Anh đến đây làm gì?” Tiểu Lưu ấp úng: “Tìm em.” Giản Nhất để lại không gian cho hai người, đi bộ đến lề đường bên ngoài tiểu khu nhìn về phía siêu thị. Một lúc sau, Lạc Nham xuất hiện trên chiếc xe đạp mua lúc cô còn học đại học, túi thức ăn treo trên tay lái. Lạc Nham mặc quần áo bình thường, thoạt nhìn thì thấy hình ảnh không ăn khớp lắm, nhưng nhìn kỹ lại mới biết là một soái ca bình dân, Giản Nhất đứng từ xa bật cười. Lạc Nham tăng tốc đến gần cô, dừng xe lại hỏi: “Bà xã, đợi anh sao?” Giản Nhất gật đầu. “Nguyên Lị đâu?” “Tiểu Lưu tới, em để không gian cho hai bọn họ tâm sự.” Anh gật đâu, duỗi tay kéo cô ngồi lên khung xe phía trước, từ phía sau đạp về nhà. Lúc Tiểu Lưu và Nguyên Lị trở lại đã tươi cười đầy mặt, Giản Nhất và Lạc Nham cũng nấu cơm xong, bày bát đũa, Giản Nhất nhỏ giọng hỏi Nguyên Lị: “Tốt rồi?” “Ừ.” Nguyên Lị cũng nhỏ giọng: “Giản Nhất, cảm ơn cậu, không có cậu thuyết giáo mình cũng không biết rằng tình cảm phải công bằng.” Giản Nhất cũng không vạch trần cái tính “trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông” của cô ấy. Bốn người vui vẻ dùng cơm xong, trước khi Nguyên Lị và Tiểu Lưu về, Nguyên Lị kéo tay giản Nhất hỏi: “Cậu có cái kia không?” “Cái gì?” “Băng vệ sinh.” “Có, để mình lấy cho cậu.” Giản Nhất lấy ra một gói cho cô ấy, Nguyên Lị cũng không ngại mà dùng trước mặt Giản Nhất luôn, mở miệng hỏi: “Cậu còn chưa tới sao?” “Chưa tới.” “Có phải mang thai rồi không.” Nguyên Lị trêu chọc một câu: “Mình nhớ là cậu có trước mình mà.” “Lần nào cậu cũng có trước mình một đến hai ngày.” Nguyên Lị cười vui vẻ nói chuyện con cái với Giản Nhất, cô chỉ nói thuận theo tự nhiên, hơn nữa cuối năm cô và Lạc Nham còn kết hôn, bây giờ có thai không thích hợp. Lần nào Lạc Nham cũng tính chu kỳ an toàn của Giản Nhất hoặc đeo bao, cô cảm thấy mình tạm thời sẽ không mang thai. Về chuyện này, Lạc Nham rất tôn trọng ý kiến của cô, trước khi đăng ký kết hôn, anh đều sử dụng biện pháp bảo vệ, sau khi đăng ký hai người mới thương lượng vấn đề con cái. “Anh nghe theo em.” Lạc Nham nói. “Sinh con xong dáng người sẽ thay đổi.” “Vậy không sinh nữa.” “Nhưng em rất thích trẻ con.” “Ừm…Thế em nói xem phải làm sao?” Giản Nhất phát sầu một lúc: “Cứ thuận theo tự nhiên đi.” Cho nên đêm đó, lúc hai yêu tinh đánh nhau, liền không có sử dụng phòng hộ, một tháng sau Giản Nhất bắt đầu mệt mỏi, đi kiểm tra mới biết đã mang thai. Lạc Nham cực kỳ vui sướng. Giản Nhất nhìn anh nói: “Thật chuẩn nha.” Tin Giản Nhất mang thai rất nhanh đã truyền đến tai mọi người trong nhà. Mẹ Giản rất kinh ngạc, nhanh như vậy. Ba Cố thầm nghĩ thật tốt, ba Lạc vui mừng, còn mẹ Chúc gần như phấn khích. Cố Tiểu Đồng ôm tiểu bạch cẩu, đôi mắt long lanh chớp chớp hỏi ba Cố: “Ba ơi, trong bụng chị có em bé ạ?” Ba Cố gật đầu: “Ừ.” “Vậy con sẽ là dì của em bé.” Cố Tiểu Đồng nói. Ba Cố mỉm cười, chạm vào mái tóc mềm mại của cô bé: “Đúng vậy, con là dì của em bé, phải yêu thương và đồng hành với em bé nhiều hơn nhé.” “Vâng ạ.” Lúc Cố gia có phản ứng thì bên tiểu khu Nam Hồ, ba mẹ Lạc đã thu dọn hai phòng ngủ chính chuẩn bị đón Lạc Nham và Giản Nhất về nhà, ý của mẹ Chúc là ba Lạc sẽ trổ tài nấu ăn, bồi bổ cho Giản nhất. Mẹ Giản cũng không chịu thua kém, gọi điện cho Lạc Nham muốn để Giản Nhất về Cố gia ở một thời gian, bà sẽ chăm sóc cô đến lúc sinh con rồi mới trở lại. Lạc Nham vừa cúp máy, mẹ Chúc đã gọi tới thúc giục anh. Cuối cùng Lạc Nham và Giản Nhất chẳng đi đâu, hai người vẫn ở tiểu khu Quân Lan, Giản Nhất vẫn đi dạy như bình thường. Nhưng mẹ Chúc và mẹ Giản cơ hồ mỗi ngày đều phải đến tiểu khu Quân Lan thăm cô một lần, xác nhận Lạc Nham không bạc đãi cô hai vị mới yên tâm. Giản Nhất tận hưởng những ngày tháng hạnh phúc, mỗi ngày đều nở nụ cười dịu dàng trên mặt. Kiếp trước cô lẻ loi một mình lập nghiệp, đạt được đỉnh cao mà cả đời khó có ai đạt được, nhưng trong trái tim rất trống rỗng. Cô muốn có mẹ, có ba, có em gái, có chồng và một đứa con, ông trời không bạc đãi cô, thật sự đã đem hết thảy tặng cho cô. Cô vẫn luôn biết ơn, vì vậy cô đối xử bằng tất cả sự tử tế của mình hòng có thể thay đổi một vài người. Đặc biệt là học sinh của mình, lý do cô trở thành giáo viên, ngoài Giản Hiểu Huy đã cải tà quy chính mang lại cho cô sự tự tin, cô cũng cảm thấy ông trời rất ưu ái mình, muốn chia sẻ sự ưu ái này đến nhiều người hơn. Làm giáo viên, một giáo viên tốt, một giáo viên đủ tư cách dẫn đường cho học sinh tích cực hướng về phía trước, còn có thể giúp học sinh hư thoát khỏi cái bóng “hư hỏng” của mình. Cô quá hiểu sức nặng của thời thơ ấu, thanh xuân và sự trưởng thành. Cho nên lúc bụng to, cô vẫn đi dạy học bình thường, dạy học buổi tối, khi gặp học sinh trốn tiết liền đích thân đến tiệm net để tìm. Dùng sự nhẹ nhàng đối xử với học sinh nhưng lại tốt hơn những tiếng quát to của giáo viên khác, Giản Nhất lưu một cuốn sách hướng dẫn cách giáo dục, liên hệ với chuyên gia tâm lý để tiến hành sửa chữa và phân tích. “Mẹ con cũng thật bận rộn.” Buổi tối lúc Giản Nhất ngồi vào bàn đọc sách, Lạc Nham ngồi xổm xuống, vuốt cái bụng to của cô nhẹ giọng nói chuyện với đứa nhỏ. Giản Nhất mỉm cười. Lạc Nham đứng lên: “Đừng đọc nữa, đi dạo với anh được không?” “Vâng.” Cơn gió mùa hè chậm rãi thổi qua, trong không khí tỏa ra một mùi hương dễ chịu, rất thư thái, Giản Nhất mặc một chiếc váy bầu mỏng thời trang, tay trong tay đi dạo với Lạc Nham vòng quanh tiểu khu. “Chị ơi.” Một giọng nói ngây ngô truyền đến, hai người nhìn sang thì thấy mẹ Giản và Cố Tiểu Đồng cách đó không xa. “Mẹ.” Giản Nhất và Lạc Nham đồng thanh gọi. “Chị.” Cố Tiểu Đồng bước tới, nhẹ nhàng ôm bụng Giản Nhất, thận trọng ghé vào bụng cô, cách một lớp vải hôn một cái: “Bảo bảo, dì mang canh gà đến cho con nè.” Sau đó hôn thêm cái nữa. Cố Tiểu Đồng sợ em bé sẽ không biết mình, ngày nào cũng nói với bụng của Giản Nhất một câu: “Bảo bảo, là dì nè.” Giản Nhất cười xoa đầu bé. Mẹ Giản đưa canh gà hầm sáu tiếng cho Lạc Nham, anh vội vàng nhận lấy. “Hôm nay thấy thế nào?” Mẹ Giản hỏi cô. Giản Nhất cười: “Khá tốt ạ, con đang định đi bộ cùng Lạc Nham đến phố đại học. “Phố đại học nhiều người lắm, mẹ với con đi dạo gần đây thôi.” “Được ạ.” Giản Nhất vừa đáp ứng, mẹ Giản lại nói: “Uống canh gà trước, uống xong mới đi.” Cố Tiểu Đồng nắm tay Giản Nhất, nhẹ nhàng sờ bụng cô nói: “Bảo bảo, uống canh gà trước nha, lát nữa dì đi bộ cùng con.” Mẹ Giản nhìn dáng vẻ của cô bé mà cười với Giản Nhất: “Con bé không để ý con nữa rồi.” Giản Nhất cúi đầu nhìn Cố Tiểu Đồng: “Em nhìn thơm em bé thôi không thơm chị à.” Về đến nhà, Giản Nhất vừa ngồi xuống sô pha, Cố Tiểu Đồng đã đi tới cẩn thận ôm lấy cổ cô, hôn chụt một cái lên mặt, giống như hồi ba tuổi. Giản Nhất vui vẻ ôm lấy bé. Cố Tiểu Đồng cười khanh khách, bò lên cổ cô, ngọt ngào gọi: “Chị.”.