Thiếu nữ hai mươi tám tuổi
Chương 99 : Ngoại Truyện 6
Mẹ Giản không ở lại lâu, bà nhìn Giản Nhất uống xong xanh gà, đi dạo thêm nửa tiếng thì gọi Cố Tiểu Đồng về nhà, Cố Tiểu Đồng nắm chặt tay Giản Nhất nói: “Mẹ ơi, con không muốn về.”
Mẹ Giản hỏi: “Vậy con muốn gì?”
“Ở lại ngủ với chị.”
Mẹ Giản: “…”
“Mẹ, tối nay để Tiểu Đồng ngủ cùng con đi.” Giản Nhất nói.
“Bụng con lớn rồi.” Mẹ Giản không yên tâm.
Cố Tiểu Đồng vội nói: “Mẹ, con rất ngoan.”
Lạc Nham cũng nói tốt mấy câu, mẹ Giản đành đồng ý, Cố Tiểu Đồng liền vui vẻ nắm chặt tay Giản nhất.
Buổi tối Cố Tiểu Đồng tắm xong, mặc bộ đồ ngủ đáng yêu chui vào chăn, ôm Giản Nhất liên tục gọi chị, gọi xong lại hôn lên bụng trần của Giản Nhất nhỏ giọng nói: “Bảo bảo, dì nè, hôm nay dì sẽ ngủ với con nha.”
Giản Nhất nhìn bộ dáng ghé vào giường này thật giống Lạc Nham, mỗi ngày anh cũng hết vuốt rồi lại hôn, dịu dàng nói chuyện.
Giản Nhất vừa nghĩ đến anh, Lạc Nham đã tắm xong, mặc quần áo ở nhà đi vào, ngồi lên mép giường hôn lên bụng cô nói: “Bảo bối, chào buổi tối, là ba nè.” Nói xong, cầm cuốn truyện cổ tích trên đầu giường thuần thục mở ra, bắt đầu đọc truyện cho tiểu bảo bối trong bụng nghe.
“Tiểu Đồng, lại đây, ngủ đi, nghe ca ca đọc truyện cổ tích này.” Giản Nhất gọi Cố Tiểu Đồng, theo ý của ba mẹ Lạc, cô bé vẫn gọi Lạc Nham là ca ca mà không đổi thành anh rể, bởi vì như vậy mới có cảm giác thân thiết.
“Được ạ.”
Cố Tiểu Đồng nằm xuống, mặt đối mặt với Giản Nhất, đôi mắt đen bóng chuyên chú nhìn cô, Giản Nhất hôn lên mặt bé một cái.
Giọng đọc của Lạc Nham trầm thấp vang lên, anh đã đọc xong hết truyện cổ Grimm, Andersen, bây giờ chuyển sang truyện cổ tích Trung Quốc.
Cái này Cố Tiểu Đồng chưa từng nghe qua, Lạc Nham lại rất có năng lực đọc truyện, mỗi ngày qua đi đã có thể thay đổi ngữ điệu trong từng chi tiết, khiến câu chuyện càng thêm thú vị.
Cố Tiểu Đồng nghe mê mẩn rồi ngủ thiếp đi.
Sau khi Cố Tiểu Đồng ngủ rồi, Giản Nhất trở mình dịu dàng nhìn Lạc Nham.
Cô đã mang thai 34 tuần, thời gian đầu có thai ngoài mệt mỏi rã rời ra, cô còn có phản ứng nôn nghén rất mạnh.
Nhưng sau ba tháng thì bắt đầu ăn nhiều hơn bất kể là ban ngày hay ban đêm, còn thích ăn mấy món lạ, đã mấy lần lúc nửa đêm Lạc Nham phải lái xe đi mua, hoặc mua về làm.
Đợi anh bận rộn xong cô đã ngủ rồi, lúc tỉnh lại sẽ không còn muốn ăn, cứ lặp lại như vậy mấy lần.
Có thể nói, Giản Nhất mang thai vất vả, Lạc Nham cũng không thoải mái.
Lúc bụng cô to lên, Lạc Nham bắt đầu đọc truyện cổ tích, từ chăm chỉ đọc cho đến khi đọc có cảm xúc, tốc độ đều có sự cải thiện rõ rệt.
“Chưa ngủ sao?” Lạc Nham đọc xong, dịu dàng hỏi cô.
Giản Nhất không trả lời.
Anh nhìn cô nghi hoặc: “Đói không?”
“Không đói.”
“Nhớ anh?”
“Ừm.”
Lạc Nham nghiêng người về phía trước, hôn lên môi Giản Nhất, nhẹ nhàng và chậm rãi, sau đó buông ra chạm khẽ vào má cô nói: “Bà xã, em vất vả rồi.”
Khóe miệng Giản Nhất cong lên: “Anh cũng vất vả rồi.”
“Không vất vả.”
“Khuya rồi, anh ngủ đi.”
“Không sao, hôm nay anh ngủ dưới đất.” Nói xong anh đứng dậy vén chăn cho cô, lại đắp chăn cho Cố Tiểu Đồng đàng hoàng rồi mới lấy một bộ chăn nệm khác trải xuống sàn nhà, bên cạnh Giản Nhất.
Giản Nhất không ngủ được, anh liền ngổi trên chăn nệm dưới đất nói chuyện với cô, kể cô nghe về tuổi thơ vui vẻ của anh, thời tiểu học, trung học, cao trung và đại học.
Cô nằm trên giường ngắm anh, gương mặt anh tuấn thi thoảng nở một nụ cười nhẹ, giọng nói trầm thấp dễ nghe, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lạc Nham ghé vào giường hôn lên trán và bụng cô, sau đó vuốt ve bàn tay, giúp Giản Nhất đắp lại chăn mới nằm xuống đệm đối mặt với cô.
Trong lòng tính toán thời gian đứa trẻ ra đời, chỉ còn hơn một tháng nữa con của anh và Giản Nhất sẽ chào đời, anh thật sự phấn khích và chờ mong.
Một tuần trước ngày dự sinh, Giản Nhất không đến trường nữa, sau khi thông báo với học sinh, dựa theo quy định của nhà trường cô yên tâm về nhà đợi sinh.
Mặc dù sống lại một đời, nhưng đây là lần đầu tiên cô mang thai, thời gian đầu rất vui khi cảm nhận được sự biến chuyển của sinh linh trong bụng mình, loại cảm giác này tràn ngập niềm vui khôn tả.
Sắp đến ngày sinh, Giản Nhất bắt đầu hồi hộp, bởi vì cô cũng gặp được cái gọi là “mộng thai”, cô mơ thấy mình sinh ra một quả trứng đen.
Quả trứng đen rất mập mạp, lớn lên hai mắt to tròn rất giống Cố Tiểu Đồng khi còn nhỏ, đôi mắt đen cũng rất thích nhìn chằm chằm vào người khác, điểm khác biệt là hai con mắt đó lại khiến người ta sởn tóc gáy, dọa Giản Nhất không ít.
“Không đâu, không đâu, sẽ không sinh ra cái trứng đen.” Lạc Nham ôm cô vào ngực an ủi: “Bác sĩ nói, bé con rất khỏe mạnh.”
“Anh nói thật không?” Giản Nhất bất an hỏi.
“Thật.”
Tâm lý cô bình ổn lại.
Ba mẹ hai bên đều thay phiên trấn an cô, mẹ Giản lo lắng đây là thai đầu của Giản Nhất, Lạc Nham tuổi còn trẻ không hiểu nhiều, bởi vậy sáng sớm đã dắt Cố Tiểu Đồng đến tiểu khu quân Lan, còn kêu cô bé nhảy cho Giản Nhất xem giúp cô bình ổn cảm xúc.
Từ lúc Giản Nhất mang thai đến nay, tâm lý, thân thể hay các phương diện khách đều rất khỏe mạnh, ngày sinh cũng đúng như dự kiến, lúc Giản Nhất bắt đầu đau bụng, cũng may mọi thứ đều đã được chuẩn bị chu đáo.
Giản Nhất vào phòng sinh.
Mọi người ở bên ngoài chờ, Cố Tiểu Đồng cũng tới, cô bé dựa vào ngực ba Cố mở to mắt nhìn cửa phòng sinh, quay lại hỏi ba: “Ba ơi, chị đang sinh em bé sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy lúc nào chị mới ra?”
“Nhanh thôi.”
“Nhưng mà chị đang kêu đau.” Cô bé buồn bã nhìn ba Cố: “Không muốn chị đau đâu.”
Cô bé chớp đôi mắt to tròn, rơi nước mắt.
Ba Cố trìu mến vuốt tóc con gái, cười nói: “Chờ chị con ra ngoài rồi, con phải thương chị nhiều hơn nhé.”
“Dạ.”
Ba Cố ôm Cố Tiểu Đồng, đồng thời duỗi tay siết chặt tay mẹ Giản, bà đang thấp thỏm ngồi bên cạnh ông.
Ba mẹ Lạc nhịn không được mà đứng trước cửa phòng sinh nhìn vào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mọi người đều rất khẩn trương, cửa phòng sinh đột nhiên bật mở, bác sĩ bước ra thông báo mẹ con bình an, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, Lạc Nham và mẹ Giản chẳng phân biệt trước sau đã vọt vào trong.
Ba Cố, ba Lạc và Cố Tiểu Đồng cũng muốn vào thì bị mẹ Chúc ngăn lại: “Nhiều người nhiều vi khuẩn, đổi quần áo mang khẩu trang rồi hãy vào, như vậy mới tốt cho Giản Nhất.”
Vì thế Giản Nhất nhìn thấy người một nhà đều mặc quần áo vô trùng, đeo khẩu trang đi vào, cô biết đây nhất định là mẹ chồng chu đáo, nội tâm liền thấy ấm áp.
Cô vốn muốn nói gì đó nhưng vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, trước khi ngủ cô còn nhớ mình đã có con nhỏ, không phải quả trứng đen mà là một bé trai, con trai của cô, lúc ngủ khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười.
Về việc Giản Nhất sinh con trai hay con gái, Cố Lạc hai nhà đều không có ý kiến gì, nam nữ đều giống nhau, cho nên quả trứng đen Thước Thước được người trong hai nhà rất yêu thương, thậm chí cả người luôn bình tĩnh như Cố Tiểu Đồng khi được bác sĩ cho phép thăm em bé, không thể nhịn được, nắm lấy vạt áo của Lạc Nham sốt sắng nói: “Ca ca, cho em nhìn em bé với, ca ca, cho em nhìn em bé.”
Nhìn được rồi, từ đôi mắt mê man lúc đầu, sau đó lập tức phát sáng, có lẽ là do có huyết thống với Giản Nhất, cô bé liền yêu thích đứa nhỏ.
Lạc Nham cũng rất phấn khích, sự phấn khích này kéo dài liên tục cho đến khi Giản Nhất ra cữ, anh ôm cô hung hăng hôn: “Bà xã, cảm ơn em, cảm ơn em.”
“Buông ra buông ra, em muốn đi tắm.”
“Anh tắm giúp em.” Suốt một tháng này, đầu tóc của cô đều do Lạc Nham gội.
“Không cần đâu, em tự làm được.”
“Để anh tắm cho em.”
“Không cần.”
“Được rồi.”
Giản Nhất rất xấu hổ khi cởi quẩn áo trước mặt Lạc Nham, mang thai khiến thân hình cô béo lên rất nhiều, dù chất dinh dưỡng cũng chuyển sang cho Thước Thước rất nhiều, nhưng một tháng ở cử cô vẫn nhiều thịt thừa như vậy, Giản Nhất buồn rầu nhìn vào gương, phải tập thể hình bao lâu mới có thể khôi phục đây!
Tắm rửa xong đi ra, Lạc Nham đã tự mình thay tã cho Thước Thước, Cố Tiểu Đồng ghé vào bên cạnh nhìn, tay nhỏ mập mạp chọc chọc vào mặt em bé: “Thước thước, là dì nè.”
Giản Nhất dở khóc dở cười, mở miệng nói: “Tiểu Đồng, em không làm bài tập à?”
Cố Tiểu Đồng chạy tới, ôm lấy eo cô: “Em đã làm xong rồi, mẹ đẹp đón em đến.”
“Là em gọi điện bảo mẹ đẹp đón em thì đúng hơn.” Thước Thước là đứa nhỏ đầu tiên của cô và Lạc Nham, mẹ Chúc sợ hai người chăm sóc không tốt, nên tạm thời đón về tiểu khu Nam Hồ ở, Cố Tiểu Đồng cũng vì Thước Thước mà mỗi ngày sẽ chạy đến một chuyến.
“Vâng.” Cố Tiểu Đồng thành thật nói.
“Oa a a a!” Đột nhiên em bé bật khóc.
“Sao lại khóc rồi?” Cô bé quay đầu hỏi.
“Đói bụng.” Lạc Nham đáp.
“Để em cho ăn.” Giản Nhất đi qua ôm em bé vào ngực bước vào phòng ngủ, xốc áo lên cho Thước Thước ăn sữa.
Cố Tiểu Đồng ghé vào bên cạnh chọc mặt nhỏ của em bé, nhỏ giọng nói: “Thước Thước ăn chậm thôi.”
Giản Nhất lại dở khóc dở cười lần nữa..
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
17 chương
188 chương
99 chương