Thiếu nữ hai mươi tám tuổi
Chương 97 : Ngoại Truyện 4
Lạc Nham khẽ ừ một tiếng, âm điệu ý vị sâu xa.
“Anh còn ừ?”
“Ừ.”
Giản Nhất tức giận, cầm gối đập lên người anh, Lạc Nham chẳng những không giận ngược lại còn bật cười ha hả, duỗi tay ra ôm cô vào lòng, hôn lên má cô một cái thật mạnh: “Anh cũng không cố ý đặt ở bên trong cả đêm.”
“Anh còn nói.”
“Lúc ấy anh cũng ngủ rồi, thật đó.”
“Còn nói.”
“Được được được, không nói không nói, thời gian còn sớm chúng ta ngủ thêm một lúc nhé.” Anh ôm cô vén chăn, hai người lại ôm nhau.
“Tay anh đặt ở đâu đấy? Đừng có sờ.”
“Sờ một tí thôi.”
“Có ngủ không?”
“Ngủ ngủ ngủ.”
Hai người ngủ nướng thêm một lúc, bị đánh thức bởi chuông báo thức điện thoại, Giản Nhất đi rửa mặt chải đầu còn Lạc Nham rời giường làm bữa sáng.
Rửa mặt đi ra, Giản Nhất thấy muộn hơn ngày thường mười phút, động tác nhanh hơn vài phần, vớ lấy túi xách, đeo giày, đi qua đi lại giữa phòng ngủ và phòng tắm.
Lạc Nham vẫn mặc quần áo ở nhà, đeo tạp dề bình tĩnh bưng bữa sáng ra ngoài, thấy cô bận rộn khom người đeo giày cao gót bèn đi đến trước mặt cô nhắc nhở: “Ăn sáng đi.”
Giản Nhất cúi đầu nói: “Không ăn, em còn phải đến đón Tiểu Đồng đi học nữa.”
“Không thể không ăn sáng.” Giản Nhất ngước mắt lên thấy anh đã bưng bữa sáng đến trước mặt, cô làm vẻ tức giận cắn hai miếng, uống ly sữa bò rồi hỏi: “Được chưa?”
“Ừ.” Anh cười gật đầu.
Giản Nhất cầm chìa khóa xe Lạc Nham, lái một chiếc xe hơi màu bạc ra khỏi sân, Lạc Nham mỉm cười xoay người vào phòng bếp, dọn dẹp một chút rồi cũng đi làm.
Giản Nhất thuần thục lái xe đến phố đại học đón Cố Tiểu Đồng, thấy cô bé đứng đợi bên cạnh mẹ Giản.
“Mẹ, Tiểu Đồng.” Giản Nhất mở cửa xe gọi.
“Chị.” Tiểu Đồng thả tay mẹ Giản ra, đi đến chỗ cô.
Giản Nhất kéo tay bé, cùng mẹ Giản nói vài câu, chẳng qua chỉ mới một đêm mà mẹ Giản đã tưởng như nhiều năm không gặp, hỏi han ân cần khiến Giản Nhất phải buồn cười: “Mẹ, không phải con rất tốt sao?”
“Ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi ạ.”
“Vậy được, đến trường đi thôi, con lái xe cẩn thận một chút.”
“Con biết rồi.” Giản Nhất cười đáp, sau đó kéo Tiểu Đồng lên xe giúp bé thắt dây an toàn rồi đưa đến trường tiểu học trước mới chạy đến trường trung học của cô.
Tan học buổi trưa cô lại đưa cô bé về tiệm hai tầng, lái xe chạy về tiểu khu Quân Lan, Giản Nhất gọi điện hỏi Lạc Nham: “Trưa nay anh có về không?”
“Có.”
“Anh muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được.”
“Được rồi.”
Cúp máy, Giản Nhất đặt túi xuống bắt đầu rửa tay, mở tủ lạnh buộc tạp dề nấu ắn.
Khi Lạc nham trở về nhìn thấy Giản Nhất đang bận rộn trong phòng bếp, cô mặc một chiếc váy hoa nhẹ nhàng và đeo chiếc tạp dề màu hồng, mái tóc dài được búi gọn gàng ở sau gáy để lộ cần cổ tựa thiên nga, cùng gương mặt gần như trong suốt dưới sánh nắng, cực kỳ xinh đẹp.
“Anh về rồi.” Lạc Nham lên tiếng.
Giản Nhất khẽ nghiêng đầu cười nhẹ: “Em mới bắt đầu nấu cơm.”
Lạc Nham cười cười, trong lòng ngọt như mật, cởi áo khoác đi vài phòng bếp, vòng tay qua eo ôm cô từ phía sau: “Để anh nấu.”
“Ai làm cũng giống nhau mà.” Cô đáp
Lạc Nham tựa cằm lên cần cổ Giản Nhất nhẹ nhàng cọ khiến cô bị ngứa đến bật cười: “Đừng cọ, ngứa.” Nói xong lại thấy Lạc Nham ngừng cọ mà thay bằng hôn, dịu dàng hôn lên cổ khiến cô run lên.
“Lạc Nham, Lạc Nham.”
Dứt lời, Lạc Nham đã cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi thâm nhập vào khoang miệng, Giản Nhất rất muốn nói với anh cô đang nấu cơm để lúc khác, nhưng anh không cho cô cơ hội, vừa hôn vừa xoay người cô lại, một tay đặt trên vòng eo mảnh khảnh, một tay mơn trớn khắp cơ thể cô, bắt đầu từ eo xoa nắn một dường lên trước ngực.
“Bảo bối, ở chỗ này luôn được không?” Cắn vành tai cô, tiếng thở dốc kèm theo tiếng nói từ tính lọt vào tai Giản Nhất khiến cô cảm thấy khô nóng, lập tức nhận ra mình xong rồi, bị nam sắc mê hoặc.
Phản ứng của cô cho anh một câu trả lời khẳng định, vội vàng kéo váy cô lên, giọng khàn khàn nói: “Ghé vào đây.”
“Lạc Nham…”
Lạc Nham ôm lấy cô dụ dỗ, đè thấp phần eo nâng mông cô lên, kéo quần lót cô xuống, đôi tay hữu lực bóp chặt eo cô đột nhiên tiến vào, lập tức cảm nhận được tầng thịt non mềm siết chặt phần căng cứng của mình, toàn da đầu tê dại, thiếu chút nữa tước vũ khí đầu hàng.
Kề sát vào phần lưng Giản Nhất mà va chạm, còn chưa đã ghiền, anh thích nhất dáng vẻ mê đắm của Giản Nhất, mê hoặc anh chết đi sống lại, vì thế đột ngột rút ra xoay người cô lại, lần nữa tiến vào.
Giản Nhất rên lên một tiếng vừa như khó chịu lại giống thoải mái quấn chặt lấy anh khiến anh cực kỳ hưng phấn.
Vốn cơ thể đã cường tráng lúc này lại càng tràn đầy sinh lực, mỗi một va chạm của anh làm cho Giản Nhất cực kỳ tràn trề, đồng thời cũng cho anh hiểu cái gì là thực cốt tiêu hồn.
“Giản Nhất.”
“Ừm…”
“Thích không?”
“Thích.”
“Như vậy sao?” Lạc Nham dùng sức đâm một cái thật sâu.
“A!” Cô thật sự chịu không nổi, đôi chân thon dài kẹp lấy vòng eo tinh tráng của anh, dùng sức hôn lên môi anh nỉ non: “Thích, thích, dùng sức một chút, em muốn mạnh hơn nữa.”
Lạc Nham gần như phát điên vì sự mê hoặc của cô, mắng một câu yêu tinh sau đó đao to búa lớn mà tiến công, hai người quấn lấy nhau thở hổn hển, cuối cùng cùng nhau lên đỉnh.
Cái trán Giản Nhất ướt đẫm mồ hôi ghé vào vai anh, Lạc Nham âu yếm hôn lên trán, lên má và môi cô rồi ôm người vào phòng ngủ tắm qua một lượt.
Sau đó anh vào phòng bếp thay cô nấu cơm, thỉnh thoảng còn hát thầm trong miệng.
Lúc Giản Nhất tỉnh lại, Lạc Nham đã nấu cơm xong chỉ cần ăn.
Trên bàn cơm Giản Nhất tỏ vẻ bất mãn, cô mới chuyển đến đây một ngày, anh đã lôi kéo cô làm chuyện đó biết bao nhiêu lần, rất quá đáng.
Lạc Nham sờ sờ cái mũi nói: “Từ giờ trở đi anh sẽ khắc chế.”
Giản nhất gật đầu cho qua.
Tuy nhiên, cô không hề nhìn thấy cái gọi là “khắc chế” của Lạc Nham, trong bốn năm năm yêu nhau, anh vẫn luôn “giữ mình trong sạch”, nhưng sau khi đính hôn, anh tương đối yêu thích chuyện giường chiếu.
Ban đầu Giản Nhất còn phản đối, nhưng mỗi đêm đều bị anh kéo lên giường, chiêm ngưỡng và thương thức cơ thể cường tráng của anh, dần dần Giản Nhất cũng quen với kiểu sinh hoạt này.
Trong nháy mắt lại bước vào kỳ nghỉ hè, hai người sớm lên kế hoạch đi du lịch nhưng bởi vì Giản Nhất cần phải thực tập mà tạm thời hoãn lại, tuy nhiên chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Giản Nhất.
Trước kỳ nghỉ cô phải tăng ca chấm bài thi, sau khi được nghỉ lại bị lăn lộn cả đêm, ngày hôm sau cô đều ở nhà.
Ngày thứ ba Cố Tiểu Đồng đến cửa, dẫn theo tiểu bạch cẩu đứng trước cửa nhà gọi to: “Chị ơi! Chị ơi!”
Giản Nhất đang trong nhà vệ sinh không nghe thấy.
“Tiểu Đồng.” Lạc Nham từ phòng khách đi ra, trông thấy Cố Tiểu Đồng và tiểu bạch cẩu đứng ngoài cửa lớn thì cười cười: “Em đến rồi hả.”
“Ca ca, em tới tìm chị.”
“Chị em đang rửa mặt.” Lạc Nham mở cửa ra, Cố Tiểu Đồng nghiêng người vác một cái bao, quay đầu gọi: “Cẩu cẩu, đi vào nào.” Tiểu Bạch Cẩu điên cuồng chạy theo cô bé.
Giản Nhất rửa mặt xong đi xuống lầu đã nhìn thấy búi tóc nhỏ, váy hoa nhỏ và khuôn mặt đỏ bừng của Cố Tiểu Đồng.
“Tiểu Đồng.” Cô lên tiếng gọi.
Cố Tiểu Đồng ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt ngập nước tỏa sáng: “Chị.”
Giản Nhất vội đi xuống, xoa gương mặt đỏ ửng của bé kéo lên lầu: “Nóng không? Đi vào đây rửa mặt.”
Cố Tiểu Đồng vội lấy những thứ trong túi lớn ra, trong đó là một hộp tương, củ cải muối, rong biển và một hộp thịt gà, đều là những món Giản Nhất thích ăn.
“Mẹ bảo em mang đến.”
Giản Nhất nhìn qua, liền biết dăm ba bữa không thấy cô mẹ Giản lại nhớ, vì thế xoa mặt nhỏ của Cố Tiểu Đồng nói: “Cảm ơn bé con, mau đi rửa mặt nào, lát nữa chúng ta ăn dứa hấu lạnh.”
“Được ạ.” Cố Tiểu ĐỒng chạy đi rửa mặt.
Giản Nhất gọi điện cho mẹ Giản nói: “Mẹ à, trời nóng như vậy sao để em một mình chạy qua đây, con bé còn nhỏ như vậy, lỡ gặp người xấu thì sao?”
Mẹ Giản cười: “Là con bé tự muốn đi sang gặp con, cũng không phải cứ để con bé tự đi, ba con vẫn luôn lén theo phía sau mà.”
“Trời nóng lắm, bị cháy nắng thì sao.”
Mẹ Giản bị Giản nhất hỏi á khẩu không nói được gì, biết cô rất thương Cố Tiểu Đồng, bằng không Cố Tiểu Đồng cũng sẽ không nhớ thương chị gái như vậy.
Giản Nhất trấn an mẹ Giản vài câu, kéo Cố Tiểu Đồng vào phòng ngủ lấy kem dưỡng da em bé ra hỏi: “Mặt có rát không?”
“Không rát.”
“Lần sau trời nắng đừng đi đâu cả.”
“Dạ.”
Giản Nhất nâng mắt nhìn cô bé, nhịn không được hôn lên má cô bé một cái.
Đột nhiên nghĩ đến tin tức gần đây đều là lừa bán phụ nữ trẻ em, mỗi lần thấy những tin này sống lưng cô đều lạnh run, hận không thể cầm đao chém chết bọn buôn người kia.
Nhưng bọn chúng là ai cảnh sát còn không biết, bây giờ Giản Nhất nghĩ đến Cố Tiểu Đồng mà không khỏi lo lắng, vì thế bắt đầu suy nghĩ làm sao để đem Cố Tiểu Đồng đi học Tae Kwon Do.
“Tiểu Đồng.”
“Dạ.”
“Đi học Tae Kwon Do với chị nhé?”
“Để làm gì ạ?”
Giản Nhất cho cô bé xem một tin tức xã hội, giải thích cho cô bé hiểu, Cố Tiểu Đồng lập tức đáp ứng, còn dõng dạc tuyên bố: “Em muốn đánh người xấu.”
“Đúng vậy.” Giản Nhất mỉm cười ôm cô bé xem TV, Lạc Nham bê một đĩa dưa hấu đến cho hai chị em ăn.
Giản Nhất quay đầu nói với anh chuyện đi học võ, Lạc Nham tỏ vẻ tán đồng.
Buổi chiều Giản Nhất liền dẫn Cố Tiểu Đồng đi đăng ký, nhìn dáng vẻ học tập nghiêm túc của cô bé cô thấy rất vui mừng.
Về nhà cô liền kể với Lạc Nham mình thích Cố Tiểu Đồng như thế nào.
“Sau này chúng ta cũng sinh con gái đi.” Lạc Nham đề nghị.
Cô nhìn anh hỏi: “Anh thích con gái?”
“Đều được.”
“Anh là con một, không cần nối dõi tông đường sao?”
“Sao em lại cổ hủ thế này?” Anh hỏi một cách khoa trương.
Giản Nhất bật cười, sau đó nói tiếp: “Em mới đọc được một tin, những người có tiền đều muốn ra ngoài nuôi tiểu tam tiểu tiểu tứ.”
“Trong hai chúng ta, em cho rằng ai dễ ra ngoài tìm tiểu tam tiểu tứ hơn?” Anh hỏi cô, theo anh biết lúc Giản Nhất vừa đến trường trung học Nam Châu liền có một thầy giáo tỏ tình với cô, mà Lạc Nham ở công ty sáng tạo game, dùng lời của trợ lý thì đến con muỗi cũng là đực.
Giản Nhất nghe xong thì chột dạ, duỗi người đứng lên nói: “Khát nước quá, em đi ăn táo.”
Lạc Nham lập tức giữ chặt cô, kéo ngồi lên đùi mình, đè thấp giọng: “Anh cũng khát, rất rất khát.”
Giản Nhất: “…”.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
17 chương
188 chương
99 chương