Thiếu nữ hai mươi tám tuổi

Chương 96 : Ngoại Truyện 3

Trong lúc mẹ Giản đang dựa vào vai ba Cố gặm nhấm nỗi buồn, thì trong phòng ngủ phụ, Giản Nhất gấp lại cuốn truyện cổ tích nằm xuống giường ôm Cố Tiểu Đồng, ánh sáng màu cam nhạt của bóng đèn ngủ đầu giường nhẹ nhàng tản ra khắp phòng. “Tiểu Đồng.” Giản Nhất chạm nhẹ gương mặt nhỏ. Cố Tiểu Đồng quay mặt lại nhìn cô. Giản Nhất dịu dàng thông báo với cô bé: “Ngày mai em bắt đầu phải ngủ một mình rồi.” “Vì sao ạ?” “Bởi vì chị muốn chuyển sang sống cùng ca ca.” Vì sao?” “Chị và ca ca sẽ kết hôn.” Cố Tiểu Đồng chớp mắt hai cái, như có điều suy tư, sau đó hỏi: “Chị và ca ca sẽ ngủ chung sao?” “Ừ.’ “Chị sẽ sinh em bé ạ?” Cô nhìn dáng vẻ ngây ngô của cô bé mà bật cười, trong bốn năm cô đi học đại học, mẹ Chúc thực sự đã dạy bảo Cố Tiểu Đồng rất tốt. Bà chịu ảnh hưởng của phương pháp giáo dục của cả Trung Quốc và Phương Tây, kiến thức rất rộng, vì bà thích Cố Tiểu Đồng và hy vọng mang đến cho cô bé những điều tốt đẹp nhất. Ngoài việc phổ cập về bình đẳng giới, bà còn giúp Tiểu Đồng hiểu được quan hệ giới tính, giáo dục giới tính và cấu trúc cơ thể từ rất sớm, cũng giống như cách dạy trẻ con phải biết chữ, lễ phép vậy. Được sự đồng ý của ba Cố và mẹ Giản, bà tin rằng không phải không nên giáo dục giới tính cho trẻ em, mà là do người lớn có cái nhìn về giới tính theo qua niệm khác nhau. Càng sớm dạy trẻ em thì đứa nhỏ càng cởi mở hơn, biết cách tiến và lùi, bằng không đợi chúng lớn lên tìm tòi bằng cách xem AV hoặc bị tổn thương khác mới có được kiến thức này? Rất nhiều loại AV như hiếp dâm, loạn dâm, các loại cấm kỵ khác mới là nguyên nhân khiến cho các thanh thiếu niên lầm đường lạc lối. Giản Nhất rất tán thành với cách giáo dục của mẹ Chúc, cô cũng không tránh né câu hỏi của Cố Tiểu Đồng mà gật đầu: “Sẽ, nhưng mà phải đợi một thời gian nữa.” “Em sẽ làm chị sao?” Cố Tiểu Đồng ngơ ngác hỏi. Giản Nhất ngẩn người, điểm nhẹ lên mũi nhỏ của bé: “Tiểu gia hỏa, em gái của mẹ gọi là gì?” Cố Tiểu Đồng suy nghĩ một lúc, lập tức đưa tay nhỏ che miệng lại, xấu hổ nói: “Em sai rồi, em bé sẽ gọi em là dì.” “Đúng vậy, là dì.” Cố Tiểu Đồng cười híp mắt rất đáng yêu, Giản Nhất nhịn không được hôn lên mặt bé một cái: “Vậy bắt đầu từ ngày mai Tiểu Đồng ngủ một mình nha.” “Dạ, em không sợ tối đâu, chị không ở nhà em sẽ ngủ một mình.” “Giỏi quá! Ai nha, chị chỉ muốn ôm em thôi:” Giản Nhất ôm chầm cô bé hôn liên tục, khiến Cố Tiểu Đồng cười khanh khách không ngừng. Rửa mặt xong mẹ Giản nghe thấy tiếng cười của hai chị em, đành gõ cửa nhắc nhở: “Đừng nghịch nữa, ngủ sớm đi, Tiểu Đồng, mai con phải thi đó.” “Dạ.” Cố Tiểu Đồng ôm cổ Giản Nhất đáp. “Mẹ, mẹ cũng ngủ sớm một chút.” Giản Nhất nói. “Được.” Sáng sớm hôm sau, hai chị em dậy rất sớm, cùng nhau đánh răng rửa mặt rồi nắm tay chào ba mẹ: “Ba mẹ, bọn con đi đây.” Cố Tiểu Đồng vẫy tay nhỏ: “Tạm biệt ba mẹ.” “Chú ý an toàn.” “Con biết rồi.” Giản Nhất nắm tay em gái, vừa ra khỏi tiểu khu đã trông thấy xe Lạc Nham dừng ở ngã tư, Lạc Nham mở cửa xe bước xuống. “Ca ca.” Cố Tiểu Đồng nhanh miệng. “Ơi.” Lạc Nham đáp lại rồi dời mắt sang phía Giản Nhất, ánh mắt dừng lại trên vali quần áo của cô, khóe miệng cong lên: “Của em?” Giản Nhất nói: “Ừm, mẹ nói buổi trưa sẽ ăn cơm ở tiệm hai tầng không về, bảo em mang theo hành lý luôn.” “Được.” Lạc Nham nói xong liền vui không khép được miệng, bước lên nhận lấy vali, còn nhân tiện sờ soạng tay Giản nhất một cái. Lập tức nhận được cái trừng mắt của cô, nhìn sang Cố Tiểu Đồng, cô bé đã quen cửa quen nẻo lên xe từ lúc nào, dựa vào cửa xe nói: “Chị ơi, lên nào.” Giản Nhất: “…” Hết một ngày dạy học, Giản nhất đưa Cố Tiểu Đồng đến tiệm bánh giao cho ba Cố, đưa cho mẹ Giản một chùm chìa khóa. Mẹ Giản nhìn chùm chìa khóa hỏi: “Gì đây?” “Con mua xe cho ba.” Cô nói. Bà giật mình: “Con…” “Không phải nói là mua cho con sao?” “Con nghĩ rồi, vẫn là mua cho ba tốt hơn, cái này cùng hãng với cái xe cũ của ba trước kia.” Cô nói thêm: “Sức khỏe ba đã sớm khôi phục có thể lái xe được, trong bốn năm này, ba mẹ và Tiểu Đồng đã rất vất vả rồi, đừng tiết kiệm nữa.” Mẹ Giản không lên tiếng. “Tiểu Đồng nói với con, lúc con ở nhà thì mọi người sẽ ăn thịt cá, con vừa đi, mọi người lại ăn canh suông mì sợi, đã lâu ba mẹ không mua quần áo mới, lần trước đi thẫm mỹ viện cùng mẹ Lạc Nham cũng là bà ấy mời mới đi. Mẹ đừng như vậy, tiệm bánh ngọt này vì ba mẹ mới có thể phát triển như bây giờ, không cần phải chuyển tiền cho con đâu.” Mẹ Giản trầm mặc một lúc lâu, cúi đầu nhìn chùm chìa khóa, trong lòng vừa nóng vừa nặng nề, sau đó ngước mắt lên nói: “Vậy con đi làm bằng cái gì?” “Lạc Nham có hai chiếc xe mà.” “Lấy của thằng bé có sao không?” “Của anh ấy là của con, của con vẫn là của con.” Cô nói rất thản nhiên. Mẹ Giản bật cười. Tiếng điện thoại vang lên, Giản Nhất nói với mẹ Giản: “Mẹ ơi, con đi đây, mọi người về nhà cẩn thận.” “Ừ, con cũng vậy.” Bà đứng trước cửa nhìn theo Giản Nhất, cho đến khi không nhìn thấy gì nữa mới cầm chìa khóa đi lên văn phòng trên lầu hai, Cố Tiểu Đồng đang ngồi trên ghế ăn bánh, cho tiểu bạch cẩu nằm trên đùi, ba Cố ngồi trên bàn làm việc. Trông thấy bà đưa qua một chùm chìa khóa, ông ngẩng đầu lên hỏi: “Đây là cái gì?” “Giản Nhất mua xe cho anh.” Ông giật mình hỏi: “Giản Nhất mua? Cho anh?” “Ừ.” Mẹ Giản gật đầu. “Đưa chìa khóa cho ba em chưa?” Trở lại tiểu khu Quân Lan, Lạc Nham vào nhà trước, mở tủ lấy dép lê đặt dưới chân Giản Nhất rồi hỏi. “Em đưa cho mẹ.” “Sao không trực tiếp đưa cho ba?” Giản Nhất đeo dép vào, cười nói: “Như vậy ba mới chịu nhận.” Anh không nói tiếp, nhận lấy túi của cô treo lên móc, sau đó vào bếp rót một cốc nước ấm cho cô: “Tối muốn ăn gì?” “Thịt nướng.” Cô đáp. Lạc Nham nhìn cô không đồng ý, cô cười nói: “Chỉ lần này thôi.” Anh thỏa hiệp: “Đặt cơm hay ra ngoài ăn?” “Đặt đi ạ.” “Vậy em đặt nhé.” Nói xong anh xách vali quần áo của cô lên lầu, Giản Nhất cũng cầm điện thoại đi theo, Lạc Nham mở vali của cô ra treo quần áo vào tủ. Giản Nhất cầm điện thoại ngồi trên giường đặt đồ ăn: “Anh ăn cánh gà không?” “Ăn.” “Thịt dê nướng?” “Không ăn.” “Khoai tây chiên thì sao?” “Được.” Giản Nhất cũng không hỏi anh nữa, khẩu vị của Lạc Nham cô biết rõ. Lúc còn học đại học, con phố đối diện bán nhiều đồ ăn vặt rất ngon, qua miệng anh lại toàn đồ mất vệ sinh không tốt cho sức khỏe, nhưng lần nào Giản Nhất cũng ồn ào muốn ăn, anh đành phải chiều cô. Có mấy lần anh ăn xong bị tiêu chảy, từ đó về sau Giản Nhất cũng chú ý nhiều hơn. Giản Nhất đặt đồ ăn xong ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy anh đã treo quần áo cô vào tủ rất gọn gàng. Bên trái là của anh, bên phải của cô, còn xếp nội y của cô vào ngăn kéo rất chỉnh tề. Cô bất giác nghĩ, trên thế giới này có mấy người đàn ông tốt như Lạc Nham đây? Cẩn thận ngẫm lại, mẹ Chúc dạy bảo Cố Tiểu Đồng tốt như vậy, không có gì đáng ngạc nhiên khi có một người con trai như Lạc Nham. Có thể theo quan điểm của cô, một người đàn ông làm việc nhà như vậy là rất hiếm, nhưng đối với người nhà Lạc Nham và cả chính anh, có lẽ đây là chuyện rất bình thường, xét cho cùng, không ai quy định việc nhà phải do phụ nữ làm. Vì vậy, cô không khỏi cảm tạ mẹ Chúc đã cho cô một người chồng tốt. “Em đặt xong chưa?” Anh hỏi. “Sắp xong rồi.” Giản Nhất hoàn hồn đáp. Lạc Nham sắp xếp lại hành lý của Giản Nhất xong thì đồ ăn cũng được giao tới. Hai người dùng bữa xong thì thu dọn, sau đó đi bộ một đoạn rồi quay về nhà chơi game, đọc sách. Giản Nhất thả cuốn sách xuống, nghĩ về việc sống chung, thật ra không khác gì hồi còn ở đế đô, ai làm việc nấy. Nhưng đối với Lạc Nham mà nói, hoàn toàn không giống nhau. Sống chung có nghĩa là anh chỉ cần ngẩng đầu lên đã thấy Giản Nhất, cô có thể đáp lại khi anh gọi, trong nhà tựa hồ đều tràn ngập hương thơm nhàn nhạt trên người cô. Cảm giác này rất tuyệt, đặc biệt là buổi tối, vừa tắm xong đã thấy cô nằm trên giường đọc sách, anh vui đến nỗi chưa lau tóc đã hôn lên mặt cô. “Nước, nước, nước.” Giản Nhất kêu lên, nhấc mắt đã thấy đầu anh ướt rượt, khóe miệng cong cong lộ ra hàm răng trắng tinh. Lòng cô mềm nhũn, với tay lấy khăn lông trên vai anh xuống, giúp anh lau khô tóc. Đây là lần đâu tiên cô giúp anh lau, Lạc Nham sửng sốt, sau đó ngồi xuống đặt tay lên eo cô, để cô giúp anh lau tóc dễ dàng hơn, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào. “Ướt quá, hay em sấy tóc cho anh nhé?” Cô nhẹ giọng nói. “Không cần, anh muốn em lau.” Giản Nhất bị tính trẻ con của anh chọc cười. Anh cũng mỉm cười. Sự dịu dàng lan tỏa khắp căn phòng. Tóc anh rất ngắn, chẳng mấy chốc đã khô, cô đang định dừng lại, bàn tay của anh đã từ từ di chuyển eo cô vuốt ve lên trên. “Anh làm gì vậy?” Giản Nhất cười đẩy anh ra. Lạc Nham đâu dễ để cô đẩy ra, giống như một con báo chớp mắt đã đè Giản Nhất xuống giường. Ban đầu Giản Nhất vẫn còn cười, nhưng bị anh xoa nắn vài cái bắt đầu thở hổn hển: “Mai em còn phải đi làm.” “Không sao, anh sẽ nhẹ nhàng.” Lạc Nham đã nghẹn bốn năm năm, dáng người cường tráng, tinh lực tràn đầy, một khi đã bỏ lệnh cấm sẽ không thể vãn hồi, cứ như vậy thoải mái lăn lộn Giản Nhất. Trên phương diện tình yêu, tình dục Giản Nhất cũng không kém cạnh, nhưng để kéo dài cô hoàn toàn bị Lạc Nham nuốt trọn, đến cuối cùng Giản Nhất không thể động đậy, còn Lạc Nham lại thỏa mãn ôm cô ngủ say. Sáng sớm hôm sau, hai người đồng thời tỉnh lại, Lạc Nham hôn cô một cái nói: “Bà xã, chào buổi sáng.” “Chào buổi sáng.” Giản Nhất nói xong, vừa động thân liền cảm nhận được dường như có gì đó trượt ra khỏi cơ thể cô… Giản Nhất lập tức ý thức được đó là cái gì, nhất thời xấu hổ buồn bực mắng: “Anh, anh tối qua, cả đêm đều ở…”.