Thiếu nữ hai mươi tám tuổi

Chương 95 : Ngoại Truyện 2

“Lạc Nham gọi cho mẹ?” Giản Nhất kinh ngạc hỏi. Mẹ Giản gật đầu. “Khi nào ạ?” “Sáng nay.” Giản Nhất cúi đầu không lên tiếng, sáng nay cô ngủ nên không biết anh đã gọi cho mẹ cô lúc nào. Thấy Giản Nhất không nói gì, mẹ Giản cười cười: “Không sao đâu, dù sao cuối năm hai đứa cũng kết hôn, mẹ là người cởi mở, sống chung con đi dạy cũng tiện, thường xuyên về nhà là được.” Giản Nhất âm thầm nghiến răng, Lạc Nham này. “Mẹ ơi.” Cố Tiểu Đồng gọi từ phòng khách. “Ơi.” “Mẹ ơi, mẹ qua đây đi.” “Chuyện gì vậy?” Mẹ Giản ra khỏi phòng ngủ, quay đầu lại gọi Giản Nhất: “Ra ăn cơm đi con.” “Vâng.” Sáng hôm sau, ba Cố và mẹ Giản đi làm, ném Cố Tiểu Đồng cho Giản Nhất, cô giúp cô bé cột tóc đuôi ngựa, sau đó nắm tay nhau dẫn tiểu bạch cẩu ngồi xe buýt đến phố đại học, tiếp tục đi bộ đến tiểu khu Quân Lan. Vào nhà đã thấy Lạc Nham ăn mặc thoải mái ngồi trong phòng khách gõ trên máy tính. “Ca ca.” Cố Tiểu Đồng reo lên. “Gâu gâu!” Tiểu bạch cẩu cũng hùa theo. Lạc Nham nghe thấy thì quay đầu cười với Cố Tiểu Đồng: “Em gái đến rồi à.” Sau đó ánh mắt dán chặt trên người Giản Nhất. “A, Tiểu Đồng! Con đến rồi à.” Mẹ Giản đi ra khỏi bếp, nhìn thấy Cố Tiểu Đồng liền kinh hỉ kêu lên. Hai mắt Cố Tiểu Đồng phát sáng: “Mẹ đẹp!” “Ai nha, Tiểu Đồng của mẹ.” Mẹ Chúc ôn tồn ôm cô bé hôn loạn lên mặt nhỏ. Giản Nhất lễ phép chào mẹ Chúc, bà cũng chỉ đến thăm Lạc Nham một lúc, nhân tiện mang đồ ăn sáng tới cho anh, một lát nữa sẽ đi siêu thị mua rau nấu cơm trưa cho con trai. Một năm sẽ có hai ba lần bà phục vụ anh như vậy, hôm nay đúng lúc gặp được Giản Nhất và Cố Tiểu Đồng. “Tiểu Đồng, cùng mẹ đẹp đi siêu thị được không?” Cố Tiểu Đồng nâng mặt nhỏ lên nhìn về phía Giản Nhất. Mẹ Chúc lại nói: “Mẹ đẹp sẽ mua trái cây cho con nha.” “Được ạ.” Cố Tiểu Đồng sảng khoái đồng ý. Giản Nhất: “…” Đúng là đồ tham ăn. “Giản Nhất, con có đi siêu thị không?” Mẹ Chúc hỏi cô. “Cô ấy không đi.” Lạc Nham trả lời. Mẹ Chúc ngẩn ra nhìn Giản Nhất, khiến cô xấu hổ không biết nói gì, ngược lại bà trắng mắt lườm Lạc Nham một cái, cười với cô: “Vậy con ở đây chơi đi, trưa cũng ở lại ăn cơm đừng về nữa, để chú con trổ tài.” Giản Nhất cười đáp dạ. Lúc này mẹ Chúc mới nắm tay Cố Tiểu Đồng đi chợ, để tiểu bạch cẩu ở trong sân đợi. Phòng khách chỉ còn lại hai người. Lạc Nham lại gần Giản Nhất, nắm tay cô: “Anh còn nghĩ hôm nay em sẽ không đến.” Giản Nhất xụ mặt: “Hôm qua anh gọi điện cho mẹ em?” “Ừ.” “Còn nói em muốn ở chung với anh?” “Ừ.” Vẻ mặt anh rất thản nhiên. “Em nói lúc nào chứ?” “Lúc trên giường đó.” Lạc Nham cười: “Anh hỏi em, em cứ ừ ừ, cho nên anh lập tức gọi cho mẹ báo một tiếng.’ “Anh còn cười.” Giản Nhất càng không cho anh càng cười vui vẻ hơn. Vươn tay ôm eo cô, rốt cuộc cô cũng tức giận cầm cái gối ôm trên sô pha đánh lên người anh. Lạc Nham cười né ra, Giản Nhất lại nhặt cái gối khác đánh anh, lần này anh không trốn nữa, chiếc gối vừa đập vào người anh, giọng của mẹ Chúc đã truyền tới: “Lạc Nham, con để dù ở….” Mẹ Chúc nắm tay Cố Tiểu Đồng quay về, đứng trước cửa nhìn Giản Nhất “ẩu đả” Lạc Nham, chiếc gối từ trên người anh trượt xuống. Mẹ Chúc giật mình, Cố Tiểu Đồng mở to mắt nhìn Giản Nhất. Giản Nhất ngây người, xong rồi, đúng lúc bị mẹ chồng bắt gặp, mẹ chồng con dâu là thiên địch, cái này quá thảm. “Giản Nhất.” Mẹ Chúc gọi. Giản Nhất giật mình, quay đầu về phía bà. Mẹ Chúc chỉ vào kho: “Trong đó có cái chổi lông gà, lần sau Lạc Nham dám chọc giận con, đừng dùng gối, cứ lấy chổi mà đánh.” Giản Nhất vội vàng nói: “Không, không, không phải đâu ạ.” “Vậy hai đứa đang làm gì? Ve vãn đánh yêu hả?” Giản Nhất: “…” Thêm lần nữa cô phủ định nhận xét “ngốc bạch ngọt” về mẹ Chúc của Lạc Nham, rõ ràng rất phúc hắc. Lạc Nham thầm cười trộm. “Chị, em về lấy dù.” Cố Tiểu Đồng lên tiếng. Giản Nhất thoát khỏi sự xấu hổ: “Bên ngoài trời đang mưa sao?” “Không có, mẹ với Tiểu Đồng đi bộ sợ sẽ mưa.” “Dù ở trong kho.” Lạc Nham nói xong nhìn Giản Nhất: “Chúng ta đi siêu thị với mẹ đi.” “Được.” Giản Nhất gật đầu, thầm thở phào nhẹ nhõm. Vì thế, bốn người cùng nhau đến siêu thị mua một đống đồ, ba Lạc lái xe tới đón, ăn cơm trưa xong, mẹ Chúc và ba Lạc lại muốn đem Cố Tiểu Đồng đi, nói là buổi tối sẽ trực tiếp đưa cô bé về Cố gia. Giản Nhất tiễn ra ngoài cửa dặn bé: “Bé con, không thể chơi mà quên mất thời gian, buổi tối về sớm làm bài tập, tuần sau em có bải kiểm tra đó.” Cố Tiểu Đồng ngồi trong xe ôm tiểu bạch cẩu, gật đầu đáp dạ. Nhìn xe đi xa, Giản Nhất xoay người vào nhà đóng cổng lại, không thấy Lạc Nham trong phòng khách, cô cất tiếng gọi anh: “Lạc Nham.” “Ở đây.” Giọng của anh từ trong nhà vệ sinh trên lầu vọng ra. Giản Nhất đi lên thì thấy anh đang sắp xếp các loại đồ dùng sinh hoạt buổi sáng mua trong siêu thị, như dầu gội, mỹ phẩm dưỡng da, lược, bàn chải đánh răng, cái ly, khăn lông, còn có cả băng vệ sinh. Giản Nhất im lặng dựa vào cửa nhìn anh chuyên tâm thu dọn, nhìn anh đặt hai cái ly bên cạnh nhau, lại đem bàn chải đánh răng dựa lưng vào nhau, nhìn anh dựng các loại sữa rửa mặt của hai người bên cạnh nhau mà không khỏi dời ánh mắt lên người anh. Lạc Nham đã cắt tóc, càng khiến ngũ quan thêm sắc nét đẹp trai mê người, dáng người đĩnh đạc anh tuấn, cô đột nhiên cảm thấy, kỳ thật ở chung cũng không tồi. “Thế nào?” Lạc Nham quay đầu hỏi cô. “Khá tốt.” Nói xong, anh đã xoay người lại ôm cô: “Tối nay ở đây luôn đi.” Giản Nhất ôm vòng eo rắn chắc, ghé vào đầu vai anh, ngửi hương mùa hè trên người anh rồi cười nói: “Tuần sau đi.” “Tối nay.” “Cuối tuần.” “Tối nay.” “Ngày mai.” “Thành giao.” Xác định xong, Lạc Nham tự mình dọn dẹp phòng ngủ, hỏi ý kiến của Giản Nhất vị trí đặt giường. Sau đó hai người đến cửa hàng 4S để Giản Nhất thử xe. Về nhà, hai người ngồi trước TV ôm máy chơi game. Mẹ Giản gọi đến liên tục hỏi cô: “Giản Nhất, tối nay có về không?” Lúc này Giản Nhất mới biết tời sắp tối, vội nói: “Về ạ, về ạ, em con về chưa?” “Về lâu rồi.” “Em đang làm gì vậy mẹ?” “Làm bài tập.” Lúc cô về đến nhà, Cố Tiểu Đồng đang ghé vào bàn trà viết chữ, tay nhỏ nắm bút chì rất nghiêm túc tập viết. tiểu bạch cầu phủ phục bên chân cắn ống quần của bé, cắn chán thì bắt đầu kéo, khiến Cố Tiểu Đồng mất tập trung, dùng bút chì chọc vào đầu nó mắng nhỏ: “Cẩu cẩu, còn cắn nữa sẽ đánh em.” Tiểu bạch cẩu nhả ra, Cố Tiểu Đồng tiếp tục viết, tiểu bạch cẩu nhảy đến cắn ống quần cô bé. Cố Tiểu Đồng liền giơ tay lên dọa: “Đánh em.” Sau đó vỗ nhẹ lên mặt tiểu bạch cẩu một phen. Tiểu bạch cẩu lập tức kêu ư ử thành thật nằm bên chân cô bé. Giản Nhất cười cười ngồi xuống thảm đổi mặt với Cố Tiểu Đồng, cô bé đang giải bài tập toán, thỉnh thoảng sẽ duỗi bàn tay ra đếm đếm. Giản Nhất liếc mắt nhìn qua bài toán, làm đúng hết rồi, khóe miệng cô cong lên sau đó đứng dậy đi vào bếp giúp mẹ Giản nấu cơm, nhân tiện nói với bà chuyện chuyển qua tiểu khu Quân Lan. “Sau này con sẽ đến đón em đi học.” “Không sao đâu, để ba con đón đưa.” Mẹ Giản thái hành lá đáp lời cô. “Cũng không xa lắm, để con đón em đi học, hôm nay con với Lạc Nham mới đi nhìn xe, chuẩn bị mua một chiếc, con lái đi đâu cũng tiện.” “Mua xe thật hả?” “Vâng ạ.” “Con lái xe được không?” “Được mà.” “Vẫn nên tập lái nhiều một chút rồi mới đi làm.” Mẹ Giản không yên tâm lắm. “Dạ, con biết.” Buổi tối Giản Nhất đang ngồi trên giường đọc truyện cô tích cho Cố Tiểu Đồng nghe, mẹ Giản mặc áo ngủ đi qua. “Mẹ, sao mẹ chưa ngủ?” Bà cười nói: “Qua nhìn xem hai chị em con đang làm gì?” “Đọc sách ạ.” Cố Tiểu Đồng nói. “Đọc sách à, bây giờ Tiểu Đồng nhà ta biết chữ rồi, giỏi quá nha.” Bà duỗi tay vuốt ve mặt nhỏ của bé. Cố Tiểu Đồng vui vẻ cười toe. Cuối cùng ánh mắt bà dừng lại trên người Giản Nhất, cô quay sang hỏi: “Mẹ sao vậy?” “Không có gì.” “Vậy mẹ nhìn con làm gì?” “Nhìn con xem tại sao lớn nhanh như vậy, đã thành một đại cô nương sắp phải rời nhà đi rồi.” Bà mỉm cười nói, nhưng Giản Nhất nghe thấy nỗi buồn trong đó. Đoán chừng mỗi người mẹ khi đối mặt với việc con gái đi lấy chồng, đều có tâm trạng này, một mặt vui mừng vì con gái tìm được tổ ấm mới, nhưng mặt khác lại vô cùng luyến tiếc. “Cách nhà rất gần mà, con sẽ về thường xuyên.” Giản Nhất an ủi bà. Mẹ Giản vẫn nhìn cô cười, nhưng lúc quay lại phòng ngủ bà cảm thấy có chút buồn bã, nỗi buồn này giống như vô lực và cảm khái năm tháng trôi đi, lại giống như niềm vui và sự tiếc nuối trước sự trưởng thành của con gái. “Lệnh Hoa.” Ba Cố đi tới nắm tay bà, ông hiểu rõ lên tiếng an ủi: “Cách rất gần.” Mẹ Giản gật đầu, tựa vào ngực ba Cố. Ông nhẹ nhàng vuốt bà lưng an ủi: “Lạc Nham rất yêu con bé.” Mẹ Giản ừ một tiếng bỗng dưng khóc ra tiếng. “Được rồi được rồi, đi hai bước chân đã đến rồi.” Ba Cố vỗ lưng mẹ Giản cười nói: “Giản Nhất cũng chưa có kết hôn mà.”  “Em biết, em chỉ thấy khó chịu trong lòng một chút thôi.”.