Thiếu gia ác ma yêu tôi
Chương 144
- Cháu là bạn gái của anh Thần, đến để ra mắt bác ạ.
Vu Hiển Ly đặt tách trà xuống, ngẩng mặt nhìn cô gái trước mắt mình. Quả thật, ngũ quan sắc sảo, làn da trắng mịn, khuôn mặt xinh xắn, nhìn là muốn cưng. Nhưng rất tiếc, con dâu nhà bà nhìn đẹp và dễ thương hơn. Bởi, cái thứ "mài giũa" từ dao kéo này làm sao đẹp hơn đồ thật được?
Lạc Tịnh Nhã cứ tưởng Hiển Ly thích mình rồi liền bắt đầu tâng bốc mình lên. Không phải hỏi cũng biết, mặt của Hiển Ly hiện rõ ba chữ: "Không thích, cút!". Người thông minh nhìn qua là rõ, còn đây, không những luyên thuyên kể cuộc tình "nồng nhiệt" của mình mà còn kể khổ. Có phải thế giới nợ Tịnh Nhã một giải Oscar hay không? Cô nàng kể như thật và không có điểm dừng.
Vu Hiển Ly đập mạnh tay xuống bàn rồi đứng lên đi về phía Hà Phong Hàn. Ông đưa cái mic cho bà, bà mỉm cười nhẹ rồi quay mặt nghiên với toàn bộ học sinh. Còn mỗi cô gái vẫn đang tha thiết kể lể, mà không biết người nghe đó đã chịu hết nổi rồi ra ngoài. Hà Phong Hàn đi ngang qua cô rồi bảo:
- Chú ý lời ăn tiếng nói, đây là trường có giáo dục không phải không có!
Câu nói này khiến cho Lạc Tịnh Nhã từ cõi mơ về lại trần gian. Cô run lẹ người với không khí, rõ đã hết đông rồi mà lại lạnh như vậy, người đàn ôn bày không tầm thường! Khí lạnh tỏa ra đều từ người đàn ông tóc vàng "ngoại quốc" kia.
Quay lại với Hiển Ly, bà nhìn đám học sinh với ánh mắt viên đạn. Nhưng ánh mắt ấy ngay lập tức được thu hồi lại sau khi thấy Ngọc Hy vẫy vẫy tay ở dưới sân. Bà nói to, rõ một mạch:
- Như ngài Hà vừa thông báo, nhà trường tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt lễ nghi và các hành vi đúng mực với các tiểu thư thiếu gia ở đây. Những thể loại đánh nhau đều được loại bỏ.....
"Cái gì?" Hà Ngọc Hy không phản ứng được cái mồm mà lỡ hét khá to lên. Đám học sinh quay ra trừng mắt cô, biết điều cô liền cúi đầu xin lỗi.
Tính tình cô rất năng nổ, nên hở một tí không ưa là lên quạu. Mà cô đã quạu thì chỉ có dùng tay chân giải quyết. Bây giờ có luật cấm đánh nhau xảy ra ở đây, mấy người kia trêu thì không lẽ cô làm bù nhìn, đứng yên để đấy? Không phải trước giờ không có luật đánh nhau, nhưng nhà trường không để ý tới mấy. Bởi cô yêu cầu như thế.
Ôi thôi rồi, đời hết thú vui để cô đi học rồi.
- Còn một thống báo cuối. Không phải hỏi thì điều này ngài Hà, chủ tịch cũng đã đồng ý rồi...
Cả hội trường lại tiếp tục ồn, mọi người thắc mắc có gì nghiêm trọng tới mức mà mặt của vị Dạ phu nhân này cau có tới vậy.
- Tôi cũng không vòng vo, nói luôn: em Hà Tịnh Hy chính thức bị đuổi học, trục xuất khỏi thành phố B.
"NÀ NÍ?!??!?" Cả trường không tin vào tai mình nghe. Vị Dạ phu nhân này vừa nói Hà Tịnh Hy chứ không khởi Hà Ngọc Hy nhỉ? Họ không nghe lần đấy chứ???
- Em phản đối!
Mọi người hướng mắt về phía giọng nói phát ra. Thiếu nữ tóc vàng từ từ đi lên gần Vu Hiển Ly. Hiển Ly ngây người, vậy mà lại phản đối.
- Em Hà Ngọc Hy này có ý kiến gì sao?
- Đúng aa... - Cô mỉm cười - Để con giải quyết vụ này, cô không nên....
- Ngọc Hy!!!!
Lại một giọng nói vang lên. Mọi người nhanh chóng lôi điện thoại ra quay, cái drama lớn nhất họ từng biết, không quay làm kỉ niệm đúng là rất phí à.
Lạc Tịnh Nhã bước từ dưới lên, ánh mắt phẫn nộ nhìn Ngọc Hy. Con ranh này lại vừa nói xấu gì cô rồi. Rõ lúc này Dạ phu nhân còn thích cô, thế mà cô ta nói cái gì liền khiến cô bị đuổi học, còn bị trục xuất khỏi thành phố B. Royal Academy mà còn bị đuổi, mấy trường khác sẽ nhận cô sao? Bị đuổi khỏi nơi đây, khác gì cô thành kẻ vô gia cư? Đáng chết mà!!!!
- Ngọc Hy, tớ biết cậu luôn ghen ghét tớ vì tớ cướp anh Thần của cậu.nhg đừng vì thế mà nói xấu tớ khiến tớ bị đuổi học chứ? Cậu không nể mặt tớ sao?
- Hả?
Khoan, tình huống này não cô hiện tại không load kịp. Ngọc Hy rõ là đang phản đối cơ mà, sao giờ lại thành kẻ chủ mưu khiến Lạc Tịnh Nhã bị đuổi. Vô lí aa!!!
- Xin lỗi, em rút lại câu nói vừa rồi. Nhưng ít nhất cũng nên để em giải quyết vụ này.
- Được rồi!
Vu Hiển Ly nói gọn hai câu rồi bỏ đi. Lúc đi ngang qua Lạc Tịnh Nhã còn liếc cô ta một cái khiến cô ta run người.
- Cẩn thận cái miệng!
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
15 chương
16 chương
38 chương
12 chương
10 chương