Duyên phận " new"
Chương 1 : Giới thiệu
Ở một thành phố nọ, có một cô gái nọ...
Cô gái ấy tên Hoàng Thiên Anh, 16 tuổi và đang là học sinh của một trường cấp 3 bình thường.
Sở thích của cô...Nói chung là chỉ cần cho cô mấy quyển truyện, vài gói mì, vài gói bim bim là cô có thể sống qua ngày.
---
Vào tiết học Hóa...
- "Các em làm hết bài tập trong sách, cuối giờ cô thu."
...
Ở bàn cuối dãy ngoài cùng của lớp học có đứa đang lén lút đọc nốt quyển truyện còn dang dở.
Đang đọc đến đoạn cao trào đứa bên trên quay xuống.
- "Thiên Anh! Có bài này tao không hiểu. Chỉ hộ với."
Cô xua tay, mắt vẫn dán vào quyển truyện.
- "Thôi, mày hỏi người khác đi. Tao đang bận."
- "Bận cái gì mà bận! Bạn bè thế đấy. Mày làm xong rồi mà chỉ tao một chút cũng không thèm."
Con này cũng giỏi nhỉ, bài khó thế vẫn làm hết được. Còn có thời gian ngồi đọc truyện.
Đứa bên trên thấy đứa bên dưới không nói gì thì xị mặt, quay lên.
Tùng, tùng, tùng...
- "Hết giờ rồi, các tổ trưởng đứng dậy thu bài các bạn."
Thiên Anh, tổ trưởng tổ 1, giật mình, đứng lên thu bài. Chợt thấy ánh mắt lườm mình, cô nhớ lại chuyện vừa nãy.
- "Diệu Linh, tao xin lỗi mà. Tại lúc nãy truyện hay quá." Cô nài nỉ.
Thấy bạn mình không nói gì vẫn hí húi làm bài, Thiên Anh nói tiếp.
- "Bây giờ tao đi thu bài hết cả tổ. Xong tao thu bài mày cuối cùng nhé."
Nói rồi, cô đi một lượt thu bài các bạn rồi quay lại bàn cô bạn của mình.
Giờ ra chơi...
Đành bỏ quyển truyện còn đọc dở. Thiên Anh gọi cô bạn thân của mình.
- "Diệu Linh, mày vẫn giận tao à? Tao xin lỗi rồi mà. Đừng giận nữa, xuống căng tin ăn với tao."
- "Tưởng cô bỏ bạn theo mấy quyển truyện yêu quý rồi."
- "Đâu có, đi ăn đi tao khao mày. Coi như đền bù. Mày là bạn thân nhất của tao mà. Không có Linh, Thiên Anh chết mất!"
- "Chịu thua mày! Dẻo miệng đến thế là cùng. Thôi được, tao tha lần này. Nhưng mà nhớ phải khao đấy!"
- "Rồi rồi, bạn yêu quý!"
Nói rồi Thiên Anh lôi đứa bạn yêu quý của mình xuống căng tin.
Hà Diệu Linh - bạn thân của Hoàng Thiên Anh. Học chung với nhau từ cấp 2 lên cấp 3. Hai người chơi với nhau lâu năm nên cũng hiểu tính bạn của mình.
Thiên Anh thì thành tích học tập tốt hơn Diệu Linh. Cả 8 năm cô đều đạt HSG và một giải ba Văn cấp quận. Ước muốn của cô là trở thành một giáo viên dạy môn Văn. Đó cũng là ước nguyện của ba mẹ cô.
Còn Diệu Linh thì từ khi lên cấp 2 toàn là HSTT. Diệu Linh đam mê ca hát, đánh đàn. Cô muốm sau này làm ca sĩ, có thể hát cho tất cả mọi nguời cùng nghe, được tỏa sáng ở sân khấu. Do vậy, từ bé cô đã đi học bao nhiêu lớp năng khiếu về âm nhạc. Trong những buổi văn nghệ ở lớp, trường cô đều tham gia đóng góp. Các bạn trong trường vì vậy cũng biết đến cô nhiều.
Về phong cách ăn mặc của hai bạn thì khác nhau.
Thiên Anh thích những bộ đồ thoải mái, đơn giản. Tủ quần áo của cô đa phần toàn màu đen, xám, trắng.
Diệu Linh ngược lại, cô thích mặc những bộ váy hay quần áo sặc sỡ, nổi bật. Tính cách của cô nàng cũng bánh bèo không kém. Nhưng điệu thế thôi chứ toàn thích đọc truyện kinh dị, phiêu lưu chứ không hay ngôn tình như Thiên Anh.
Thiên Anh thường nói cô là con gái gì mà không thích đọc ngôn tình toàn đọc mấy cái truyện linh tinh. Thật ra cô cũng thích ngôn tình cơ mà mấy cuốn phiêu lưu, hành động như Harry Potter vẫn hấp dẫn cô hơn.
Vào một sáng chủ nhật nọ...
Cốc, cốc, cốc.
- "Mẹ vào đi ạ."
- "Mẹ có đem nước cam cho con này. Mà con lại luyện giọng à?"
- "Vâng ạ. Tuần sau trường con tổ chức văn nghệ nhân ngày 20/11 mẹ à."
- "Ừ, mẹ cũng chuẩn bị quà cho cô giáo rồi. Con mang tặng cô giúp mẹ nhé ... À mà Diệu Linh này..."
- "Có chuyện gì ạ?"
- "Thật ra... ba mẹ là muốn con làm bác sĩ giống ba. Mẹ biết con thích âm nhạc, mẹ đã cho con đi học rất nhiều lớp năng khiếu. Nhưng trong lòng vẫn muốn con theo ngành đó."
Diệu Linh mắt trợn tròn, cô không ngờ mẹ lại nói tới chuyện này.
- "Mẹ! Mẹ biết con không có khả năng mà. Tại sao ba mẹ cứ bắt con theo ngành con không muốn? Ước mơ lớn nhất của con là đứng ở sân khấu. Hát những bài hát do chính tay mình sáng tác. Vậy sao mẹ lại..."
- "Ba mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con. Sợ con theo ngành âm nhạc sẽ trở thành đứa con gái lẳng lơ. Nghề bác sĩ vẫn đúng đắn hơn mà, lại còn là những vị cứu tinh của mọi người. Mà trên báo viết nhiều vụ mấy con ca sĩ lẳng lơ, làm bồ của bao nhiêu thằng."
- "Mẹ không hiểu con!"- Cô tức giận nói lớn.
Nói rồi cô chạy vụt ra ngoài.
- "Con ranh, đứng lại!"- Mẹ cô quát.
Cô mặc kệ, phi thật nhanh đến nhà Thiên Anh.
Tại nhà Thiên Anh...
- "Mẹ tao thật quá đáng!"
- "Mày kể rõ ra cho tao xem nào."
Nghe bạn kể xong, Thiên Anh cũng ức chế không kém.
- "Quá đáng thật! Biết rõ ước mơ của mày rồi... Diệu Linh này, mày vẫn phải theo đuổi ước mơ. Cho dù ba mẹ có ngăn cản, nhé."
- "Tao biết mà. Tao sẽ theo đuổi đến cùng, không ai có thể cản tao..."
Cô vừa nói vừa khóc huhu.
- "Mà thôi, ba mẹ mày cũng quan tâm tới mày mà. Bây giờ mày về nhà nói lại cho ba mẹ hiểu."
- "Họ sẽ chẳng bao giờ hiểu..."
- "Thôi được rồi, nín đi bà. Đi uống trà sữa với tao, tao khao."
Nhắc đến trà sữa, đồ uống Linh thích nhất nên cô nín khóc hẳn, dụi mắt nói:
-"Mày hứa nhá!"
-"Tất nhiên rồi, đi thôi."
Rồi hai đứa kéo nhau đến quán trà sữa gần đấy.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
33 chương
31 chương
89 chương
12 chương
25 chương