Edit: Tiểu Mãn Beta: La Pluie Reng Reng Reng... Tiếng chuông vang lên báo hiệu đến giờ nộp bài thi, giám thị trên bục giảng bắt đầu thu bài. Trước khi việc thu bài hoàn thành xong, mọi người vẫn phải tiếp tục ngồi yên ở vị trí cũ nhưng không được lộn xộn. "Mau nhìn kìa! Tuyết! Tuyết rơi!" Không biết câu nói vừa rồi là của ai, tất cả mọi người đồng loạt ngoái cổ nhìn ra ngoài cửa sổ. Những bông tuyết nho nhỏ rơi xuống, rơi xuống đất liền tan biến thành nước. Mùa đông, thật sự là đã đến rồi. "Nghỉ đông vạn tuế!" Trên lầu lớp trưởng hô lớn, đem giấy thi xếp thành những chiếc máy bay giấy lớn nhỏ khác nhau từ trên lầu nhao nhao ném xuống. Lúc này, trường học ngập đầy máy bay giấy bay loạn, không lâu trên mặt đất tràn đã lớp máy bay trắng xoá dày như tuyết. "Ngừng ném! Không được phép ném những thứ này xuống đây!" Các giáo viên cuối cùng cũng phát hiện, đứng ở dưới lầu mang theo vẻ mặt tức giận hô to: "Để tôi xem xem, còn ai vẫn ném! Tôi cho các anh chị điểm thi đua hạng ba!" "Cắt!" Trên lầu đồng nhất thở than, tất cả đều sắp nghỉ học, những lời lúc này đã không còn đủ sức uy hiếp. Các giáo viên ngăn cản không được đành phải tùy ý để cho bọn họ ném máy bay giấy xuống đất. "Sơ Hạ, nghỉ đông cậu muốn đi đâu?" Manh Tiểu Nam trên tay cầm một chiếc máy bay giấy hỏi. Cuộc thi đã kết thúc, phải chờ chủ nhiệm lớp đến phát giấy khen cùng với các chứng chỉ khác thì sẽ bắt đầu chính thức nghỉ đông rồi! Trên mặt mỗi người đều đã tràn đầy phấn khích và chờ mong. An Sơ Hạ cầm trong tay chiếc máy bay giấy giương lên ném xuống, chiếc máy bay quay xong mấy vòng thì bị vướng lại trên cành cây. "Tớ đã nhớ về thời gian tươi đẹp, ở thời điểm trước kia chúng ta làm thêm cùng nhau tại quán trà sữa gần nhà, cậu còn nhớ rõ nơi đó không? Tên là "Thưởng Thức"." Manh Tiểu Nam cả người đều ngây dại, há to miệng hơn nửa ngày nói không ra lời nào, một hồi lâu cô mới nói: "Sơ Hạ! Lão Đại của tớ! Cậu không bị ấm đầu đấy chứ? Cậu không hiểu, nhà họ Hàn giàu có nhiều tiền như thế lại cho phép cậu đi làm thêm sao? Thiếu phu nhân, cậu chỉ cần an phận thiếu phu nhân thì tốt rồi, đừng nhận hết trách nhiệm nha!" Dáng vẻ của An Sơ Hạ tỏ ra "Tớ đoán được cậu lại sẽ có phản ứng này", cười hì hì kéo tay cô qua nói: "Tớ muốn dùng tiền làm làm, mua quà tặng cho mẹ, cám ơn mẹ trong khoảng thời gian từ trước tới nay đã đối đãi tốt với tới. Tớ cố ý gạt mẹ, nói muốn ở nhà và không muốn đi chơi." "Ai..." Manh Tiểu Nam lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Số mệnh cậu chính là gian khổ nha! Cậu đời này... Ôi chao ôi? Kia không phải Lăng Hàn Vũ sao?!" Manh Tiểu Nam quở trách được một nửa, ánh mắt đột nhiên phát sáng lên, nhìn về phía bên trái, vẻ mặt kinh ngạc. An Sơ Hạ theo bản năng nhìn qua, vừa lúc đối diện Lăng Hàn Vũ. "Đã lâu không gặp." Lăng Hàn Vũ đã đi tới phía trước vài bước, vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời. (Trời ơi, Vũ Vũ của em về rồi. Tôn thượng của em:"() Đã một khoảng thời gian dài không gặp, làn da Lăng Hàn Vũ đã đen không ít, tuy nhiên là dạng đen khỏe mạnh, xem ra cả người cũng càng gia tăng thêm sức sống rồi. Thế nhưng, má bên phải của anh có vết sẹo nhợt nhạt, dài chừng một đốt ngón tay cái. An Sơ Hạ liếc mắt một cái liền chú ý tới vết sẹo này, liền vội vàng hỏi: "Vết sẹo trên mặt anh là xảy ra chuyện gì?" "Cái này, thôi..." Lăng Hàn Vũ mỉm cười, nói: "Cái này nói thì là chuyện dài lắm, về sau có thời gian thì từ với cô nói. Tôi vốn định nhanh chóng trở về dự kì thi, ở nước ngoài, tôi cũng có học bổ túc, chỉ là lúc xuất phát có chuyện rắc rối xảy ra bất ngờ nên trở về đã về không kịp, vì thế, bây giờ tôi đến báo cáo với chủ nhiệm lớp một tiếng." "Thì ra là như vậy, anh không có chuyện gì thì tốt rồi, tất cả mọi người đầu rất lo lắng cho anh. Nghe tin tức, nơi anh đến chiến sự không ngừng, tuy nhiên... Hiện tại anh trở về thì tốt rồi, về sau chỗ nguy hiểm như vậy thì đừng đi nữa." An Sơ Hạ treo trên khuôn mặt một tâm trạng tươi cười. Tuy Lăng Hàn Vũ so với cô lớn hơn một tuổi, nhưng trong lòng cô vẫn xem Lăng Hàn Vũ là một người em trai. Tuy nhiên, nếu Lăng Hàn Vũ  biết cô coi anh là em trai, nhất định sẽ không nói gì chứ? "Lăng Hàn Vũ! Anh lại đi đến nơi này? Tôi mới vừa vào nhà vệ sinh, anh đã lại bỏ chạy đâu không thấy rồi!" Thanh âm lưu loát vang lên, ba người An Sơ Hạ, Lăng Hàn Vũ cùng Manh Tiểu Nam nhao nhao hướng nhìn về phía âm thanh truyền đến. Một nữ sinh đang cắm đầu cắm cổ sải bước đi tới, trên mặt cô ấy tràn ngập tức giận. Cô đi tới liền lấy khí thế sét đánh không kịp nhéo lỗ tai của Lăng Hàn Vũ, mở miệng liền là mắng to: "Anh không biết tôi lạ nước lạ cái à? Lại vẫn bỏ mặc tôi!" "A - - Đau đau quá! cô mau buông tay ra!" Lăng Hàn Vũ đầu đầy hắc tuyến hắng giọng nói. "Giang tiểu thư, cho cô mười giây nhanh buông tay ra." Khôn Ni không biết từ nơi nào xông ra, lạnh lùng nhìn nữ sinh kia, ánh mắt giống như cô có thể giết chết Hàn Vũ, nhưng không biết vì sao Khôn Ni lại không lập tức động thủ. "Tôi không thả, anh có thể làm gì?" Khôn Ni nói chẳng những không làm cho cô gái buông ra, ngược lại cô ta còn tăng thêm lực đạo trên tay. Khôn Ni sắc mặt trầm xuống, vừa mới định tiến lên một bước, Lăng Hàn Vũ liền nói: "Không có chuyện gì! Anh đi làm việc của cậu đi!" Khôn Ni cắn chặt răng, nhưng vẫn lập tức rời đi. "Wow! Người kia vừa rồi xuất hiện là như thế nào? Tớ cảm giác "bá đạo" một chút, anh ta liền xông ra!" Manh Tiểu Nam vẻ mặt kinh ngạc nói. An Sơ Hạ đối với việc này đã sớm quen thuộc coi như không có gì, sự chú ý của cô hiện giờ là trên người người nữ sinh này. Cô nghi hoặc hỏi: "Vị này chính là?" Nữ sinh lúc này mới chú ý tới các cô, vội vàng thả tay, thấp giọng hỏi: "Hai người nào đây? Anh quen biết sao?" "Cô ấy..." Lăng Hàn Vũ ấp a ấp úng nói: "Cô ấy là An Sơ Hạ! Người kia là bạn của cô ấy, gọi... Cô tên gì?" Manh Tiểu Nam thở dài: "Tên của tôi khó nhớ như thế sao? Tôi gọi là Giang Nam, tất cả mọi người gọi tôi là Manh Tiểu Nam." "Manh Tiểu Nam? Tên này thật thú vị. Tuy nhiên, cô cũng họ Giang? Thật sự, tôi cũng vậy." Khuôn mặt của cô gái này như màu lúa mạch, khỏe mạnh trong sáng tươi tắn. Lời nói với Manh Tiểu Nam vừa dứt, cô quay đầu nhìn về phía An Sơ Hạ, con ngươi mang ánh sáng loe lóe, đánh giá rất lâu mới nói: "Xin chào, gọi tôi là Giang Tiểu Tháp, ngưỡng mộ đã lâu." Cô nói xong, đưa tay ra, vẻ mặt vui vẻ, trong ánh mắt cũng không có ác ý, kèm theo nhiều sự dò xét tìm tòi cộng với... nghi hoặc. Vì sao lại dùng loại này ánh mắt này nhìn cô? Không kịp nghĩ nhiều, An Sơ Hạ liền vội vươn tay ra, bắt tay với Giang Tiểu Tháp: "Xin chào, gọi tôi là An Sơ Hạ." "Cái này... Sơ Hạ, tôi phải khẩn trương về nhà, tôi còn không trở về ông nội sẽ mắng chửi, trước hết như vậy đi, hôm nào gặp mặt sau!" Lăng Hàn Vũ bước lên vài bước, kéo Giang Tiểu Tháp qua rồi trực tiếp chạy đi. "Anh làm gì thế? Tôi còn chưa cùng cô ấy chào hỏi tốt!" Giang Tiểu Tháp hô to nhưng Lăng Hàn Vũ cố ý túm cô đi. Manh Tiểu Nam chớp mắt mạnh vài cái, đưa tay dụi dụi, chính xác nhìn về phía An Sơ Hạ hỏi: "Sơ Hạ, cậu vừa rồi có thấy Khôn Ni kia theo nhóm người bọn họ đi đến đây hay không?" Khôn Ni được đào tạo chuyên nghiệp, xuất quỷ nhập thần là chuyện bình thường, An Sơ Hạ trực tiếp coi như không nghe thấy lời Manh Tiểu Nam nói, xoay người nhìn lại hướng dưới lầu, vừa lúc Lăng Hàn Vũ lôi kéo Giang Tiểu Tháp đi ra, hai người một mực cãi nhau, nhưng dường như...rất vui vẻ hòa thuận? Hồi tưởng đến lúc Lăng Hàn Vũ bị Giang Tiểu Tháp véo chặt tai, trên mặt biểu hiện không phải đau đớn khó chịu, ngược lại dường như là thích thú. Chẳng lẽ... Hai người bọn họ! "Này!" Manh Tiểu Nam mạnh vỗ cô một cái, cô sợ tới mức thiếu chút nữa kêu lên. "Làm gì thế, đột nhiên gọi tớ!" An Sơ Hạ vỗ vỗ ngực, thở phào một cái. Manh Tiểu Nam vẻ mặt hồ nghi ghé sát vào cô, nhìn chằm chằm ánh mắt cô, rất lâu mới nói: "Sơ Hạ, tớ động cảm thấy được cậu có chút không thích hợp nha? Cậu vừa mới nhìn xuống dưới lầu chỗ Lăng Hàn Vũ và Tháp gì đó kia, biểu hiện thật giống như là một oán phụ. Cậu muốn để Thất Lục thiếu gia nhìn thấy rồi ghen tuông sao?" "Đùa giỡn cái gì vậy?" An Sơ Hạ lườm cô một cái, thở dài nói: "Tớ vừa rồi tâm trangh thật giống như là nhìn thấy con trai mình có thể cưới vợ rồi." "Con..." Manh Tiểu Nam ngây người, tiện đà kinh ngạc nhìn cô nói: "Không phải đâu! Sơ Hạ! Cậu còn chưa kết hôn, bản năng của người mẹ đã lan tràn như vậy! Thật là đáng sợ! Tuy nhiên, Lăng Hàn Vũ biết cậu nói như vậy, anh ta có thể ứa máu mà chết hay không?" "Có lẽ như vậy! khà khà hmm..." An Sơ Hạ nhịn không được ôm bụng cười lăn lộn. Tuy nhiên, nếu thật sự Giang Tiểu Tháp kia cùng Hàn Vũ kia là loại quan hệ đó mà nói, cô thật tâm vui mừng vì anh. Thật giống như, tuy con trai của mình cưới con dâu về, sau này không thể phụng dưỡng bên cạnh mình, tuy khổ sở nhưng lại vui mừng từ trong đáy lòng. Nghĩ như vậy, khônng phải là... biến thái...đúng không? Tuyết càng ngày càng rơi dày hơn, dường như là vì nghỉ đông nên cố ý chuẩn bị quà tặng. Tuy nhiên, quà tặng này... "Em có nhìn thấy con ốc sên kia hay không? Hai giờ trước, nó ở phía sau chúng ta, hai giờ sau, nó đã đi phía trước chúng ta rồi!" Hàn Thất Lục nghiêm túc cười lạnh nói, nhưng bên cạnh anh cũng không truyền đến tiếng cười quen thuộc, chỉ có Hàn quản gia ngồi ở trên ghế lái cười nhẹ một tiếng. Hàn Thất Lục nhíu mày, nghiêng đầu nhìn phía bên phải. An Sơ Hạ nhắm chặt mắt, đôi lông mày nhíu lại, lông mi hơi rung động, hô hấp đều đều, hoá ra là ngủ thiếp đi. Bất thình lình xảy ra trận tuyết lớn, mặt đất dường như trở nên càng thêm bóng loáng, trên đường liên tiếp xảy ra tai nạn xe cộ lớn nhỏ, dẫn đến nguyên nhân hơn một giờ vẫn chưa thể về đến nhà, phải gần bốn giờ mới đến. Rất không dễ dàng gì về đến nhà, trời đã tối sầm xuống, tuyết cũng đã ngừng rơi. "Heo, dậy đi!" Hàn Thất Lục đẩy An Sơ Hạ một cái, cô lúc này mới tỉnh lại, cúi đầu phát hiện trên người có thêm một chiếc áo khoác, áo khoác này là của Hàn Thất Lục. Đắp lên khi nào? Cô nhất thời cũng không cảm giác được. "Cảm ơn." Đôi mắt cô lóe lóe, mới vừa nói xong, Hàn Thất Lục đã mở cửa xe đi ra ngoài. Sắc mặt của cô tối sầm lại, trên ghế sau tay lái Hàn quản gia vào lúc này này quay lại, mỉm cười nói: "Thiếu gia xấu hổ, thiếu phu nhân đừng trách móc, thiếu gia nhất định là bộ dáng này." Xấu hổ? An Sơ Hạ nhịn không được nở nụ cười, mở cửa xe đi theo xuống xe, vài bước chạy tới trước mặt Hàn Thất Lục, giơ tay đưa áo khoác cho anh. Hàn Thất Lục nhận lấy áo khoác, cũng không mặc vào, khuôn mặt biểu hiện có chút cứng ngắc, đi vào hướng đại sảnh bên kia. "Ôi chao ôi!" Cô ôm lấy cánh tay Hàn Thất Lục, cười hì hì hỏi: "Em chỉ nói cám ơn với anh, anh có cần phải xấu hổ hay không?" "Em là heo sao?" Hàn Thất Lục liếc xéo cô một cái, không hờn giận nói: "Heo mới nói ra được những lời nói ngu xuẩn!"