Edit: Hoài Thu Beta: Linh Linh + La La =)) Anh nói xong, trực tiếp bước một bước lớn vòng qua bên cạnh cô, lập tức đi luôn. "Anh chính là xấu hổ thật rồi! Không tự nhiên chút nào!" An Sơ Hạ nhịn không được hướng tới bóng lưng anh hét lên. Bước chân Hàn Thất Lục bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt âm âm u u quay người nhìn lại. An Sơ Hạ toàn thân run lên, vội vàng nhanh tay bịt miệng, ngoan ngoãn không nói gì nữa. Sau khi Hàn Thất Lục bước vào đại sảnh, cô cũng bước nhanh hơn, nhưng còn chưa đi đến đại sảnh, một bóng đen lao "Vù" ra như gió, tiện đà gắt gao ôm lấy cô: "Tiểu Sơ Hạ! Mẹ lo lắng cho con quá! Nghe nói trên đường về nhà tai nạn xe cộ rất nhiều! Mẹ đã lo lắng gần chết! Gọi điện thoại cho thằng nhóc kia một cuộc nó cũng không bắt! Lại còn Hàn quản gia đã quên mang điện thoại theo. Thật sự là khiến mẹ lo chết rồi!" Hoá ra bóng đen kia là Khương Viên Viên. An Sơ Hạ ổn định tinh thần, vội nói bản thân mình không xảy ra việc gì. Nghỉ đông ngày quá rất nhanh, vì muốn giành cho Khương Viên Viên một bất ngờ, nên khoảng thời gian Khương Viên Viên cùng Hàn Lục Hải đi nghỉ phép cô đều không đi làm thêm. Mỗi ngày cô ở nhà làm bài tập, viết tiểu thuyết, cuộc sống trôi qua vui vẻ và hạnh phúc. Thế nhưng, cô vẫn thường xuyên nhớ tới mẹ mình. Mẹ, thật sự không quay về được nữa. Khi cô ngồi ở trên ban công ngắm nhìn bãi cỏ phía dưới, Hàn Thất Lục đột nhiên xuất hiện đẩy cô một cái, hỏi: "Đang làm gì vậy?" "Không." An Sơ Hạ khịt mũi, vội vàng cúi đầu nhìn xuống, mượn cơ hội này che dấu hốc mắt đã phiếm hồng của mình. Yên lặng một lúc, Hàn Thất Lục liền phá vỡ sự yên lặng ấy trước, hỏi: "Lại nghĩ đến mẹ em sao?" Chỉ có khi cô suy nghĩ về mẹ, cô mới lộ ra biểu hiện đau lòng như vậy. "Vâng." Cô ngẩng đầu, khuôn mặt đã tươi cười trở lại, cô không hi vọng người khác nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của cô. "Đi." Hàn Thất Lục đột nhiên kéo tay cô đi vào trong gian phòng, một đường đi xuống lầu, rồi lại đi ra đại sảnh. "Đi đâu vậy?" Cô khó hiểu hỏi ra miệng. Hàn Thất Lục không trả lời cô, chỉ nói một câu: "Đến nơi em sẽ biết." Cầm chìa khoá xe, hai người lên xe, xe như tên bay rời khỏi nhà họ Hàn, phía sau truyền đến tiếng của khương Viên Viên: "Các con muốn đi đâu? Có khách sắp tới!" An Sơ Hạ quay kính xe xuống nhìn thoáng qua, Khương Viên Viên đã biến thành một chấm đen nhỏ, xe chạy quá nhanh, cửa kính xe vừa mở ra, gió lạnh vù vù thổi vào. Cô vội vã đóng cửa kính xe lại, quay đầu nói với Hàn Thất Lục: "Hình như mẹ nói là có khách sắp tới, Anh muốn đưa em đi đâu? Có về trước khi khách đến không?" Hàn Thất Lục cũng không thèm nhìn đến cô, chuyên chú lái xe, chỉ nói: "Vị khách kia chúng ta không có ở cũng không sao cả, đến lúc đó tự nhiên sẽ gặp được. Còn chậm trễ nữa, nơi chúng ta muốn đến sẽ đóng cửa." Nơi nào lại khiến Hàn Thất Lục phải chú ý tới thời gian? Tuy nhiên, dù sao hỏi Hàn Thất Lục cũng sẽ không nói, chi bằng nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Nhưng nếu cô đã không nghỉ ngơi thì thôi, một nghỉ ngơi cư nhiên sẽ ngủ, mãi đến khi Hàn Thất Lục lay một cái cô mới tỉnh lại. "Xuống xe đi." Hàn Thất Lục nói xong, tự mình dẫn đầu đi ra khỏi xe. An Sơ Hạ dụi dụi mắt, sau khi miễn cưỡng thoát khỏi cơn buồn ngủ, cũng vội vàng bước xuống xe. Khi chân cô chạm vào mặt đất kia một giây, trên mặt biểu hiện lập tức ngưng trệ tại chỗ. Một cây cổ thu giữa trời đông giá rét vẫn đứng thẳng tắp uy nghiêm như cũ, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Nơi này đúng là nơi mẹ cô an nghỉ. "Thất Lục..." An Sơ Hạ hốc mắt không tự chủ được đỏ lên, ánh mắt lóng lánh nhìn Hàn Thất Lục nói: "Cảm ơn anh." Nơi này cách nhà họ Hàn rất xa, ở vùng ngoại ô của thành phố A, nên cực kì không tiện cho việc thường xuyên lui tới. Hàn Thất Lục mặt không chút thay đổi giơ cổ tay lên xem đồng hồ một chút, nói: "Còn có nửa giờ nghĩa trang công cộng sẽ đóng cửa, em còn đứng vô nghĩa ở nơi này sao?" An Sơ Hạ kinh ngạc, quay đầu nhìn một phen, không ít người cũng lựa chọn hôm nay đến thăm thân nhân của mình một, nhưng đại bộ phận người đã chuẩn bị rời đi. Chỉ còn nửa giờ thôi! Cô vội vã xoay người đi vào bên trong. Cô tới nơi này không nhiều lần, nhưng cô vẫn có thể nhớ rõ mộ của mẹ cô đích thị ở nơi nào. Trên mộ bia gắn ảnh mẹ cô đang mỉm cười, trước mộ là đoá hoa lần trước cô mang đến đã hoàn toàn khô héo. Nước mắt không thể khống chế được, chảy xuống. "Mẹ..." Cô nghẹn ngào, hơn nửa ngày mới thở gấp, dụi mắt nói: "Tha thứ con gái bất hiếu đã lâu không tới thăm mẹ. Con có đang chăm chỉ học tập, Hàn gia trên dưới đều đối xử rất tốt với con, mẹ yên tâm." "Đúng rồi, tối hôm nay là giao thừa, con tới đột ngột, cũng không mang cho mẹ thứ gì." "Lần trước con rơi xuống sông, gặp người tốt đã cứu con. Con nghĩ hẳn là mẹ trên trời có linh thiêng phù hộ con để có người phát hiện ra con." "Học kỳ này có một cơ hội thi vào Đại học A, nhưng vì một chút nguyên nhân, con đã làm mất đi cơ hội này... Tuy nhiên không sao cả, con tin tưởng, thông qua kì thi tuyển sinh sẽ đậu vào đó được. Cho nên, mẹ... Mẹ ở trên trời cứ yên tâm đi, lo cho chính mình, không cần lo lắng cho con gái." Cách đó không xa, Hàn Thất Lục lẳng lặng đứng nhìn An Sơ Hạ hai mắt đẫm lệ, ngược lại trong lòng anh thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bất luận trong lòng bao nhiêu khổ sở, có thể khóc cũng là chuyện tốt. Khóc ra được, cảm xúc cũng sẽ theo nước mắt tuôn ra. Đây là lý do anh không cần chú ý đến thời gian đã đưa cô đến nơi này. Nếu không, cô chỉ biết một mình cô đơn giấu buồn khổ ở trong lòng. "Chàng trai trẻ." Một lão nhân khom lưng chống gậy đi tới, liếc mắt nhìn An Sơ Hạ một cái, hỏi: "Đó là bạn gái của cậu sao?" Hàn Thất lục do dự, nhìn thấy trên cổ lão nhân đeo tấm thẻ công tác ở nghĩa trang công cộng, lúc này mới gật đầu: "Vâng." "Nghĩa địa công cộng sắp phải đóng cửa, xem kia cô gái khóc thương tâm như thế, ta thật sự là không nên thúc giục các người. Nhưng đây là quy định, ta cũng không có biện pháp." Lão nhân hơi chút khó xử nói, trên mặt của ông tràn đầy vẻ xin lỗi. Lão nhân khó xử anh cũng nhận ra, liền hiểu ý gật đầu, nói: "Tôi biết rõ, cám ơn ông, tôi lập tức đi gọi cô ấy." "Ôi chao ôi." Lão nhân đồng ý, chống gậy trượng rời đi. Hàn Thất lục thở dài, đi tới. "Sơ Hạ, đi thôi, đã đến giờ, họ sắp đóng cửa rồi." Anh luẩn quẩn mở miệng. Vốn tưởng rằng An Sơ Hạ sẽ không chịu đi, nhưng cô lai nước mắt, nghe lời đứng lên. "Em..." Hàn Thất lục mặt lộ vẻ kinh ngạc. An Sơ Hạ gượng cười một phen, nói: "Lão nhân gia nói em đều nghe thấy, dù như thế nào cũng không thể khiến người khác thêm phiền toái, phải không?" Cô luôn như thế này, tự mình khổ sở, cũng luôn luôn suy nghĩ cho người khác trước, kiên cường làm cho người khác phải đau lòng. Hàn Thất Lục lấy chiếc khăn tay từ trong túi áo ra, cứng ngắc giúp cô lau nước mắt trên khuôn mặt. "Đi thôi." Anh thở dài, đưa tay khoát lên trên vai cô nói: "Về sau nghĩ đến mẹ phải nói với anh một tiếng, nếu không sẽ lại tới muộn, biết rõ không?" "Vâng..." An Sơ Hạ đồng ý, sự khổ sở trong lòng tức thì vơi đi phân nửa. "Thật có lỗi, ảnh hưởng đến người đóng cửa rồi." Sau lưng truyền tới giọng nói một người đàn ông trung niên, cùng tiếng khóc âm ỉ, tiện đà vang lên ở gần cửa nghĩa trang công cộng. An Sơ Hạ nghi hoặc quay đầu sang, hoá ra cũng là hai người trung niên đến thăm mộ giống cô, một nam một nữ, người phụ nữ trung niên đang khóc rất thương tâm, còn người đàn ông đang khuyên bảo. Cô ở trong lòng thở dài một hơi, quay đầu. "Đừng khóc, Giản Nhiên biết em mỗi ngày thương tâm như vậy, trong lòng con bé cũng không chịu nổi a!" Giọng nói người đàn ông truyền vào tai An Sơ Hạ. Cô dừng lại, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc. "Đi thôi." Hàn Thất lục vỗ cô một phen, lôi kéo cô đi về phía trước. Cách bọn họ xa hơn một chút, An Sơ Hạ mới hỏi: "Bọn họ nói Giản Nhiên, là Đỗ Giản Nhiên sao?" "Ừm." Hàn Thất lục nói: "Cô ấy xảy ra tai nạn xe cộ qua đời." "Làm sao có thể..." Trên mặt cô tràn ngập kinh ngạc, lúc này Sơ Hạ dường như mới nhớ tới điều gì đó, kéo tay Hàn Thất lục nói: "Trước nghỉ đông một khoảng thật sự kì quái, Hướng Mạn Quỳ nhảy hồ tự sát, sau khi trở về thì Mã Cách đã chuyển trường rồi. Về sau ngẫm lại, cũng là khoảng thời gian đó, Đỗ Giản Nhiên cũng không xuất hiện nữa. Không nghĩ rằng... đã xảy ra tai nạn xe cộ rồi." "Thế sự vô thường." Hàn Thất lục lấy chìa khoá ra, khuôn mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, sau khi mở khoá liền giúp cô mở cửa xe. Lúc này nghĩ cô sẽ ngủ tiếp, nhưng trái lại trên đường trở về cô cực kì tỉnh táo. "Hàn Thất Lục." "Nói bao nhiêu lần, không được gọi cả họ tên của anh." Hàn Thất Lục trợn trừng mắt, tỏ vẻ cực kì hờn trách, nhưng lại hỏi: "Gọi anh làm gì?" Cô cúi thấp người xuống, quay đầu nhìn Hàn Thất lục hỏi: "Anh sẽ luôn ở bên cạnh em chứ?" "..." Im lặng, một loại im lặng đến đáng sợ. Sau một lúc lâu, Hàn Thất Lục lạnh lùng mở miệng nói: "An Sơ Hạ, mẹ nó, lại mở miệng nói lời đạo đức giả, em có tin anh sẽ ném em từ trên xe xuống ngay lập tức hay không?" "Cái gì vậy..." An Sơ Hạ than thở, cuối cùng ngoan ngoãn ngậm miệng. Không cho phép cô nói những lời này một lần sao? Nhân vật nam chính trong phim Hàn Quốc lúc này sẽ dừng xe lại, ôn nhu nói: "Anh đương nhiên vẫn mãi mãi ở bên cạnh em." Sau đó hai người liền... KISS... Dáng vẻ anh như vậy không giống cọc gỗ hay sao?! An Sơ Hạ vụng trộm lườm anh một cái rồi mới quay đi. Cọc gỗ! Vẫn luôn là cọc gỗ, không tự nhiên chút nào! Chiếc xe thần tốc lao vun vút trên đường lớn, ngay khi cô sắp ngủ, cuối cùng lại sắp đến nhà họ Hàn rồi. Biệt thự nhà họ Hàn sừng sững như ngọn núi, xa xa đã có thể nhìn thấy rồi. "Căng thẳng sao?" Hàn Thất Lục đột nhiên hỏi. Vẻ mặt cô không rõ chân tướng, theo bản năng hỏi han: "Căng thẳng gì a?" "Thôi..." Hàn Thất Lục thở dài, tăng tốc độ xe. Thời điểm xe sắp tiếp cận với cửa lớn nhà họ Hàn, cô chú ý tới dường như có mấy người mặc trang phục quân nhân đang đứng gác ở cửa nhà, trong tay còn vẫn cầm súng trường. "Họ là ai?! Khoan dừng xe! Có vẻ không thích hợp!" An Sơ Hạ vẻ mặt căng thẳng, cảnh giác nói với Hàn Thất Lục. Nhưng Hàn Thất Lục dường như một chút phản ứng cũng không có, trực tiếp coi như không nghe thấy lời của cô, chẳng những không dừng xe, lại tăng tốc độ nhanh hơn. Cửa lớn nhìn thấy xe của bọn họ, nhanh chóng mở ra, xe vừa lúc đi qua đó. An Sơ Hạ thật cẩn thận quay đầu nhìn thoáng qua mấy người mặc trang phục quân nhân đứng ở cửa, khuôn mặt và dáng vẻ của họ không chút thay đổi, nhìn thấy xe của hai người tiến vào cũng không có phản ứng nhỏ nào. Tuy nhiên, không có phản ứng vẫn tốt, nếu trực tiếp đối mặt với họng súng của họ, vậy thì... "Những người này anh biết là ai sao? Nhìn cũng không giống như Lăng gia, người của Lăng gia không mặc loại quần áo này." An Sơ Hạ nghi ngờ phân tích.