Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi
Chương 868
Edit: Tiểu Ly
Beta: La Pluie
"Anh tựa như khói lửa mỹ lệ, như thế..."
"Hàn Thất Lục, anh đang ở đâu vậy? Chúng em đều đã ăn xong rồi, còn không thấy anh đâu. Hàn quản gia nói anh tạm thời có chuyện gì đi ra ngoài, anh đang ở đâu?" Tiếng An Sơ Hạ từ bên kia truyền đến.
Cô vẫn hoàn toàn không biết khi mình ở trận bóng rổ, tình cảnh có bao nhiêu nguy hiểm.
Nhưng cô không cần phải biết, có anh ở đây là tốt rồi.
"Minh Lạc nói là có việc gấp muốn tìm anh, không nghĩ là tìm anh uống rượu. Em ngoan ngoãn ở nhà chơi đi, nếu muốn ra ngoài thì bảo với Hàn quản gia, anh chắc tối muộn mới về."
"Được, em biết rồi." An Sơ Hạ nói xong cúp điện thoại.
Tiêu Minh Lạc đi lên phía trước vài bước, khẽ mấp máy môi dưới, nói: "Cậu đi thử xem đi, có lẽ cũng không thật sự chính xác."
"Ừ." Hàn Thất Lục đáp lời, một lần nữa cầm điện thoại gọi một dãy số: "Có thời gian không? Cô ở nơi nào, tôi tới tìm cô."
...
"Xem ra hôm nay trời trở gió, có thể đưa được cả anh đến đây." Hướng Mạn Quỳ cười nhẹ, trên người mặc bộ trang phục màu sắc trang nhã, ấm áp, ngồi ở giữa thuyền.
Nơi này ở thành phố A, là đệ nhất danh cảnh trên hồ, bình thường du khách rất nhiều, nhưng đang là đầu đông, lại chưa có tuyết rơi, du khách so với bình thường ít đi một chút.
"Cô xem ra rất vui." Hàn Thất Lục ngồi đối diện cô, chậm chạp uống một ngụm trà.
Hướng Mạn Quỳ khóe miệng dần cong lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Anh không sợ tôi hạ độc sao?"
Hàn Thất Lục lại uống một ngụm mới để chén trà xuống, giương mắt nhìn về phía Hướng Mạn Quỳ, đôi mắt trở nên lợi hại.
"Là cô đưa thuốc cho Mã Cách và Đỗ Giản?"
Anh vừa mở miệng là trực tiếp vào thẳng chủ đề.
Hướng Mạn Quỳ đôi mắt loé sáng, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười: "Tôi không biết anh đang nói cái gì? Hai người mà anh nói đến là ai?"
Anh thở dài một hơi, nói: "Các cô ấy đã chỉ đích danh cô rồi. Mạn Quỳ, vì cái gì cho tới bây giờ cô vẫn không chịu từ bỏ? Loại thuốc kia tôi đã đem đi kiểm tra, uống vào một vài phút đã lấy đi một mạng người. Cô vì sao lại thành ra như thế này?"
Hướng Mạn Quỳ nắm chặt chén trà, gương mặt biến sắc bất định.
Bỗng nhiên, cô đứng lên, thần tốc đi tới trước mặt Hàn Thất Lục, đặt tay lên vai anh, không chờ Hàn Thất Lục phản ứng, đặt lên môi anh một nụ hôn. Thật lạnh lẽo, đôi môi này, sớm đã không thuộc về cô.
Không quá một giây, cô liền bị hung hăng đẩy ra, cả người nhất thời trọng tâm bất ổn, liền ngã trên mặt đất, thân thuyền rung chuyển một phen, khôi phục bình tĩnh.
Cô cũng không giận, sau khi đứng lên lại ngả đầu ra cười.
"Ha ha ha ha... Anh hỏi tôi vì cái gì biến thành như vậy? Anh hỏi tôi vì cái gì?! Khá trách..."
Cô ta bật cười, nước mắt từ từ rơi xuống, cả người ngã trên mặt đất.
"Bị điều tra ra, cô cũng là tội phạm giết người!" Hàn Thất Lục đi đến trước mặt cô ta, nhìn từ trên cao nhìn xuống: "Bây giờ, tôi xem như chưa biết chuyện gì. Nhưng từ nay về sau, đừng để tôi nhìn thấy mặt cô ở thành phố A. Nếu không đừng trách tôi không nể đến tình nghĩa cũ."
"Tình nghĩa cũ?" Hướng Mạn Quỳ ngẩng đầu, nhìn vào mắt Hàn Thất Lục, trên mặt anh hoàn toàn nghiêm túc, nhưng không thể giấu nổi bi thương: "Hàn Thất Lục! Anh chưa bao giờ nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ. Ba chữ "tình nghĩa cũ" anh không có tư cách nói ra. Anh cút cho tôi!"
Hàn Thất Lục đôi mắt lóe lên, cuối cùng nhấc chân rời khỏi thuyền.
"Trước ngày mai, đi khỏi nơi này."
Để lại một câu, cuối cùng Hàn Thất Lục cũng đi ra ngoài, người chèo thuyền dần dần đưa thuyền cập bờ, chiếc thuyền dao động một hồi, lúc sau mới đứng vững.
Lên xe, Hàn Thất Lục liền gọi cho Tiêu Minh Lạc.
"Có kết quả rồi sao?" Đầu kia vội vàng hỏi han.
Hàn Thất Lục rầu rĩ nói: "Ừ."
"Vậy là tớ đoán đúng rồi, đúng thật là Hướng Mạn Quỳ. Cô gái này thật sự quá ác độc rồi! Đây chính là mượn tay giết người mà! Nhưng chẳng lẽ cô ta không sợ bị điều tra sao?" Tiêu Minh Lạc tức giận nói.
Hàn Thất Lục trầm mặc một lúc, châm một điếu thuốc, tàn thuốc lúc sáng lúc tối.
Thật lâu sau, anh mới nói: "Ngay từ đầu cô ta nên nghĩ đến việc bị bắt, lúc tớ hỏi, cô ta vẫn giả vờ không biết. Cô ta đang quá tuyệt vọng."
"Tuyệt vọng? Một người tuyệt vọng thì có quyền đem mạng sống người khác ra chơi đùa sao?" Tiêu Minh Lạc hít thở mấy hơi, lấy lại bình tĩnh, mới nói: "Cậu định xử lí cô ta như thế nào?"
"Để cô ta biến khỏi thành phố A vĩnh viễn."
"Cái gì?" Tiêu Minh Lạc hét lên: "Như vậy chẳng phải quá dễ dàng cho cô ta sao?"
"Tớ về đây, liên hệ sau." Hàn Thất Lục nói xong, không đợi Tiêu Minh Lạc trả lời liền cúp điện thoại.
Mới hít vài hơi khói bị ném tới ngoài của sổ xe, xe chậm rãi nổ máy, lúc phóng qua đường hầm, bên trong xe, ánh sáng trở nên tối lại, vàng vọt đến thê lương.
Dù sao cũng đã từng yêu mến nhau, dù cô ta phản bội trước, anh cũng từng vì thế mà đau lòng.
Anh đối với Hướng Mạn Quỳ mà nói, có lẽ không giống như người khác nghĩ, là vì để ý địa vị và tiền tài của anh. Có lẽ là tình cảm thật, nhưng loại tình cảm này quá nhiều hỗn loạn và ghen tị. Đối với Hướng Mạn Quỳ, nếu cô ta không chiếm được anh thì vĩnh viễn phải huỷ hoại anh.
Bởi vì, ngay cả bản thân cô ta cũng không biết bản thân mình yêu anh ở điểm nào nhất.
Hi vọng một ngày, cô có thể lý giải, so với đau khổ, không bằng quên đi.
Sáng sớm hôm sau.
"Không đúng, không đúng, cái này bó sát phía dưới quá." Khương Viên Viên bỏ điều khiển từ xa xuống, sửa quần áo lại cho An Sơ Hạ.
"Hoan nghênh mọi người đến với tin tức buổi sáng. Tin tức đầu tiên đến từ hồ nhân tạo lớn nhất thành phố A - Hồ Tình Nhân. Sáng nay, vào lúc sáu giờ, nhân viên của Hồ Tình Nhân đang tiến hành thay nước thì phát hiện thi thể một cô gái."
"Trời ạ...Hồ Tình Nhân. Tuần trước mẹ còn đến chơi a!" Khương Viên Viên kinh ngạc.
An Sơ Hạ vỗ Khương Viên Viên nói: "Thi thể còn chưa nổi lên, chắc là rơi xuống không lâu, thời điểm rơi xuống còn chưa được xác định."
"Vậy mẹ yên tâm rồi." Khương Viên Viên lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
"Thân phận cô gái này đã được tìm ra. Người này là Hướng Mạn Quỳ. Nguyên nhân vì sao rơi xuống nước cảnh sát vẫn đang điều tra..."
An Sơ Hạ từ trên ghế sô pha nhảy xuống, đứng trước màn hình ti vi, trên màn hình đang chiếu hình ảnh cảnh sát phong tỏa hiện trường, cũng không chiếu đến thi thể.
"Hướng Mạn Quỳ a?" Khương Viên Viên tràn đầy kinh ngạc: "Cư nhiên chính là cô ta, mẹ thật là không nghĩ tới a."
"Không thể như vậy..." An Sơ Hạ trên mặt tràn ngập nghi hoặc, không dám tin: "Cô ấy vẫn là giáo viên dạy nhạc của chúng con, làm sao có thể đến Hồ Tình Nhân tự sát?"
"Cái kia nhất định không phải là tự sát nha!" Khương Viên Viên nhếch nhếch khóe môi: "Có lẽ cô ấy đã gặp phải kẻ xấu, bị đẩy xuống cũng nên. Sơ Hạ, con đừng nghĩ nhiều, tiếp tục đan áo len đi."
Cô gái này rõ ràng đang yên ổn, cư nhiên lại tự sát, biết tin này qua ti vi, cô vẫn có chút không tin.
Nghĩ ngợi một lúc, cô nói với Khương Viên Viên: "Thực xin lỗi mẹ, con có việc lên lầu một chút!"
Nói xong, cô vội vội vàng vàng đi lên lầu.
Chạy thẳng lên lầu, cô liền đến trước phòng Hàn Thất Lục, cô bất chấp không gõ cửa, tự mở cửa đi vào phòng. Cô thấy Hàn Thất Lục đang đứng ở ban công nghe điện thoại, nghe tiếng động, Hàn Thất Lục quay đầu đi tới.
Chờ anh cúp điện thoại, An Sơ Hạ mới đi lên phía trước, đi thẳng vào vấn đề nói: "Hướng Mạn Quỳ có chuyện rồi anh biết không?"
"Anh biết." Hàn Thất Lục sắc mặt không đổi, để điện thoại xuống nói: "Minh Lạc mới vừa mới gọi điện báo cho anh biết chuyện này, sao em lại biết được?"
"Ti vi mới vừa đưa tin rồi." Nói xong, cô gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục, ánh mắt dò hỏi: "Anh biết tại sao không? Vì sao Hướng Mạn Quỳ đột nhiên xuất hiện tại Hồ Tình Nhân, mà còn tìm ra cả thi thể?"
Hàn Thất Lục nhấp môi dưới, quyết đoán lắc đầu: "Không biết."
"Thật sự?" An Sơ Hạ nhíu mày: "Cô ấy hôm qua có liên lạc với anh không?"
Trước đó, Hướng Mạn Quỳ đã từng tự sát một lần, nhưng trong lòng cô cảm thấy được, cô ta không phải không muốn sống mà là muốn Hàn Thất Lục hồi tâm chuyển ý.
"Anh đã gọi cô ấy." Hàn Thất Lục thở dài: "Để hỏi chuyện, chỉ là anh không nghĩ tới, cô ta hiện tại đã chết."
Nghe nói vậy, An Sơ Hạ vội vàng truy vấn: "Anh hỏi cô ấy chuyện gì?"
"Về một loại thuốc nhập khẩu, bạn của anh muốn mua nên đi hỏi cô ấy." Hàn Thất Lục sắc mặt vẫn như cũ, đôi mắt thâm thuý căn bản làm cho người ta nhìn không ra thật giả.
Người muốn nói dối thật sự cả ánh mắt cũng không lộ ra sự thật.
"Haizzz..." An Sơ Hạ thở dài: "Em vốn không thích cô ấy. Nghe được tin tức này, nói thật, trong lòng em cũng buồn. Chỉ có thể nói, thế sự vô thường, hi vọng cô ấy có thể an nghỉ. Có lẽ chuyện này đối với cô ấy mà nói, cũng là một loại giải thoát."
"Ừ." Hàn Thất Lục gật đầu: "Đúng rồi, em gần đây say mê viết tiểu thuyết như vậy, nói cho anh biết tên truyện đi, anh đọc thử xem."
An Sơ Hạ mặt không thể không đỏ lên, liên tiếp lui về phía sau vài bước: "Mẹ còn có việc nhờ em, em xuống lầu đây!"
Nói xong, cô chạy ra phòng.
Nhất định không thể nói cho Hàn Thất Lục, bởi vì trong truyện đều là chuyện tình của anh và cô, nếu như bị phát hiện, chẳng phải xong đời sao?
An Sơ Hạ như chạy trốn ra khỏi phòng, liền không nhìn đến vẻ mặt phức tạp của Hàn Thất Lục.
Anh không ngờ Hướng Mạn Quỳ lại tự sát, hơn nữa lần này, cô là muốn tìm đến cái chết.
Nhưng An Sơ Hạ nói rất đúng, cái chết có lẽ là sự giải thoát cho cô ta.
Bầu trời hôm nay như một bức tranh sơn thủy phai màu, nhàn nhạt màu xám trắng trình tự không rõ. Từ sáng sớm, bầu trời đã xám xịt, tuyết đã bắt đầu rơi. Nhiệt độ không khí vì thế mà trở nên thấp hơn.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
25 chương
36 chương
105 chương
15 chương
17 chương