Thiên Vu
Chương 817
- Hạ Hầu Kích, ngươi thực sự là người luân hồi chuyển thế sao?
Đám người Mạc Bắc đều khá phức tạp nhìn Hạ Hầu Kích, bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới vị bạn học cùng một năm tiến vào học phủ Trung Ương với mình lại là một người chuyển thế trong truyền thuyết.
- Cho dù hắn là người chuyển thế thì đã làm sao.
Biết được Hạ Hầu Kích chính là người luân hồi chuyển thế, trong lòng Vũ Hóa Phi ngổn ngang trăm mối cảm xúc, rất là khó chịu, đặc biệt khi thấy nhiều đại lão vây quanh Hạ Hầu Kích như vậy, càng khiến hắn thêm đố kỵ, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Người luân hồi chuyển thế đều là dạng bản gốc tội lỗi, trời xanh tuyệt sẽ không cho phép loại người ngỗ nghịch như hắn tồn tại, tất nhiên sẽ giáng xuống thẩm phán.
Vũ Hóa Phi vừa nói xong, thẩm phán Luân Hồi trên hư không dĩ nhiên đã hạ xuống, mọi người còn chưa biết chuyện thế nào, chỉ cảm thấy một đạo ánh sáng chói mắt tỏa ra, khiến chúng nhân không thể mở mắt nổi, cũng không có ai dám lấy ra linh thức tra xét, khi bọn họ phản ứng lại, sự tình dĩ nhiên đã kết thúc.
Đúng vậy, đã kết thúc!
Bởi vì thẩm phán chi nguyên biến mất rồi, tựa như chưa từng bao giờ xuất hiện, còn Hạ Hầu Kích vẫn đứng lẳng lặng trên hư không, bất quá xem ra hắn có vẻ gay go, thất khiếu xuất huyết, mặt xám như tro tàn.
Chuyện gì vừa xảy ra? Mới vừa rồi là sao? Chẳng lẽ Hạ Hầu Kích vượt qua thẩm phán Luân Hồi rồi?
Có lẽ là như vậy, dù sao thẩm phán chi nguyên đã biến mất rồi, Hạ Hầu Kích vẫn còn sống, cho dù hắn có vẻ suy yếu, hấp hối gần chết, nhưng hắn vẫn còn sống. Mắt nhìn Hạ Hầu Kích đứng ở hư không, lảo đà lảo đảo, các đại lão dồn dập làm cứu viện, xem ra trong mắt những đại lão này, giá trị của một vị đại năng thượng cổ luân hồi chuyển thế còn cao hơn rất nhiều những thiên kiêu huyết mạch kia.
Thành công.
Hạ Hầu Kích thuận lợi vượt qua thẩm phán Luân Hồi, nói cách khác thời đại kim cổ, thiên hạ đương thời từ nay về sau sẽ có một vị đại năng thượng cổ, dù vị đại năng thượng cổ này chỉ là luân hồi chuyển thế, nhưng với những từng trải và kinh nghiệm tu luyện của kiếp trước, e là bất luận người nào ở đây đều không thể so sánh được với hắn, chính vì nguyên nhân này, các đại lão ở khắp nơi mới có thể tranh nhau chen lấn mượn hơi kết giao.
- Uổng cho mỗi một người các ngươi đều là cao thủ lánh đời trong thiên hạ ngày nay, nhưng đâu ai còn có chút tự tôn nào? Dĩ nhiên không biết liêm sỉ đi vỗ mông một người luân hồi chuyển thế như vậy, thật khiến người ta buồn cười.
Một thiếu niên chẳng biết đi tới từ lúc nào, nhìn hắn mặt đẹp như ngọc, khí chất ưu nhã, dáng vẻ nhiều nhất khoảng chừng mười hai tuổi, chính là Hoàng Phủ Đô Linh, sau khi núi Táng Cổ hiện thế đã thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh chi vương, mở ra linh hải Đại Địa, minh tưởng ra tinh thần chi hồn, được khen là thiên kiêu tuyệt thế. Hắn đi tới, đứng chắp tay, thần sắc cao ngạo xen lẫn vẻ xem thường.
- Người có thể luân hồi chuyển thế thành công tất nhiên là đại năng thượng cổ không giả, nhưng đó chỉ là kiếp trước mà thôi, sau khi chuyển thế, bất kể là ký ức, kinh nghiệm từng trải của kiếp trước, thậm chí cả linh hồn đều không trọn vẹn, hơn nữa bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu, trời xanh đều có thể một lần nữa hạ xuống thẩm phán Luân Hồi, Hạ Hầu Kích, không biết ta nói có đúng hay không?
Tuổi tác Hoàng Phủ Đô Linh không lớn, nhưng tựa hồ hắn biết rất nhiều, Hạ Hầu Kích ngồi khoanh chân, bị thương không nhẹ, hắn cũng chẳng để ý tới.
Khóe miệng Hoàng Phủ Đô Linh nhếch lên một ý cười, hắn lắc đầu một cái, nói:
- Tại thời đại thượng cổ ngươi không hỗn được, cho dù luân hồi chuyển thế tới kim cổ, ngươi đồng dạng cũng không hỗn được.
Dứt lời, Hoàng Phủ Đô Linh cười rời đi, lại nói:
- Vận mệnh là không thể thay đổi, mặc kệ ngươi luân hồi bao nhiêu lần vẫn là như thế, không được là không được, cho ngươi một ngàn lần, một vạn lần cơ hội, ngươi vẫn không được như trước.
Ai cũng biết, ai cũng có thể nhìn ra Hoàng Phủ Đô Linh là người cuồng ngạo kiêu hùng, hơn nữa ai cũng biết hắn có tư cách để cuồng ngạo. Thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh chi vương, mở ra linh hải Đại Địa, minh tưởng ra tinh thần chi hồn, cùng kiêm ba đại thành tựu ngạo nhân, dựa vào đó, Hoàng Phủ Đô Linh tuyệt đối có tư cách tiếu ngạo thiên hạ.
Các đại lão tông sư lánh đời nhiều năm vẫn chưa đặt lời nói của Hoàng Phủ Đô Linh trong lòng, cũng không thèm chấp nhặt với hắn, tiếp tục nỗ lực mượn hơi Hạ Hầu Kích như trước, đương nhiên, bọn họ muốn biết nhất Hạ Hầu Kích đến tột cùng là vị đại năng thượng cổ nào, nhưng Hạ Hầu Kích cứ như mắt điếc tai ngơ, từ đầu tới cuối chưa hề nói một câu nào.
Thời gian ngày qua ngày, mỗi ngày đều có các loại thành tựu xuất hiện tầng tầng lớp lớp, khiến người ta nhìn vào hoa cả mắt, đáng nhắc tới nhất chính là, vào ngày thứ bốn mươi sau khi núi Táng Cổ hiện thế, lại có người thành tựu tử nguyên bảy màu đại tự nhiên, cũng là một vị thiên kiêu của học phủ Trung Ương, cho dù tiếng tăm không phải rất lớn, nhưng nói thế nào cũng là người thức tỉnh dấu ấn, không phải ai khác, chính là Lãnh Cốc.
Vốn thành tựu tử nguyên bảy màu đại tự nhiên cũng coi là một sự tình chấn động thiên hạ, nhưng trước đó đã có Vũ Hóa Phi và Bạch Phiêu Phiêu, huống chi hiện tại ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người vị đại năng thượng cổ luân hồi chuyển thế Hạ Hầu Kích, vì thế chuyện Lãnh Cốc thành tựu tử nguyên bảy màu đại tự nhiên cũng không đưa tới bao nhiêu náo động.
Mấy ngày trôi qua, mọi người cũng dần dần tiếp thu việc thực sự có một vị đại năng thượng cổ luân hồi chuyển thế, chỉ đành thở dài khi núi Táng Cổ hiện thế đã khiến thế giới này càng trở nên điên cuồng hơn, thế nhưng, không lâu sau khi mọi người vừa mới tiếp thu việc Hạ Hầu Kích thực sự là đại năng thượng cổ chuyển thế, trong hư không một lần nữa xuất hiện thẩm phán chi nguyên, hơn nữa đồng dạng cũng là thẩm phán Luân Hồi, lẽ nào lại có một vị đại năng thượng cổ nữa? Là ai?
Mọi người nhìn lại xung quanh, phát hiện một thanh niên đang đi ra từ núi Táng Cổ, là một thanh niên có dung mạo đẹp trai, khí chất nho nhã, không ít người đều biết hắn, chính là Tiểu Tần vương tử Hoàng Thành, Tần Phấn.
Trước khi núi Táng Cổ hiện thế, sự tích Tần Phấn một mình đấu Quang Minh điện đến giờ vẫn khiến người ta nhớ mãi không quên. Thức tỉnh kim thân Khổng Tước Minh Vương, linh tượng Kế Đô, tất cả đều cường đại như vậy, khiến người ta không nghĩ tới chính là, hắn dĩ nhiên cũng là người luân hồi chuyển thế?
Cái khí tức nho nhã trên người Tần Phấn thực sự quá nồng nặc, chỉ cần là người tiếp xúc với hắn đều bị khí tức nho nhã đó thuyết phục, loại nho nhã này giống như từ khi sinh ra đã có. Hắn xuất hiện, nhàn nhạt nhìn qua tất cả mọi người xung quanh, thoáng dừng lại trên người Vũ Hóa Phi, Bạch Phiêu Phiêu một chút, sau đó lại nhìn Hiên Viên Đồng, hơi hơi nhíu mày, cuối cùng lại nhìn về phía Hạ Hầu Kích cách đó không xa.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
532 chương
201 chương
44 chương
116 chương
125 chương
85 chương