Người Thanh Trừng Thế giới
Chương 1 : Quá khứ và tro tàn
Chú thích: ° °ý nghĩ trong đầu
- - lời nói
Xin chào tên tôi là Vương Lâm năm nay 19 tuổi,hiện đang sinh sống và học tập tại một trường đại học ở Hà Nội.Nói thật tôi lớn lên trong 1 gia đình nghèo khổ,bố tôi mất sớm do bệnh tật để lại mẹ tôi một mình nuôi tôi.
Vào những năm đầu đời,mẹ tôi vì thiếu tiền ăn học cho tôi nên bà đã phải làm rất nhiều việc vất vả để kiếm tiền,thậm chí bà còn đi vay nợ chỉ để mua 1 bộ quần áo mới cho tôi,ước gì lúc đó tôi không phải 1 đứa trẻ khờ dại cứ suốt ngày đòi hỏi.
Vào năm 6 tuổi tôi được nhập học vào một trường tiểu học ở tỉnh,nhờ một hoạt động hỗ trợ học bổng cho những học sinh nghèo của 1 hội khuyến học tổ chức.Vì lớn lên trong tình cảnh nghèo khó nên đây là niềm 1 động lực rất lớn giúp tôi bước vào đời.
Năm 11 tuổi tôi đã tốt nghiệp tiểu học với thành tích giỏi,cũng chính lúc đó mẹ tôi quen được một người đàn ông sống trên thành phố,đó là người mà sau này tôi phải gọi là bố.
Trong 3 tháng nghỉ hè tôi đã cố gắng làm những việc nhẹ,để kiếm tiền và giúp mẹ tôi đỡ vất vả như rửa bát thuê,trông cửa hàng,bưng bê cho nhà hàng….Cùng lúc đó tình hình sức khỏe mẹ tôi bắt đầu trầm trọng đi.
Sau khi hết ba tháng hè,tôi đã tích trữ được trong mình 1 khoản tiền khá lớn đủ để trang trả cho việc sinh hoạt của tôi và mẹ tôi,nhưng sau đó mọi chuyện lại theo chiều hướng xấu đi,căn bệnh của mẹ tôi đã tái phát và khiến bà phải nhập viện,lúc đó vì kinh tế khó khăn nên tôi không trang trả đủ tiền chữa bệnh cho mẹ,tôi cứ nghĩ lúc đó tôi phải rơi vào cảnh nợ nần nhưng ai ngờ người đàn ông mẹ tôi quen đã trả đủ hết tiền chữa trị cho mẹ tôi.
Năm 12 tuổi tôi đã học xong năm đầu của cấp 2,cùng lúc đó mẹ tôi đã cưới người đàn ông kia,tôi cũng ko hề ngạc nhiên lắm vì tôi chưa bao giờ có cảm giác được sống với bố.
Sau khi cưới nhau được một thời gian tôi và mẹ chuyển về sống với ông ta hay lúc đó là bố dượng của tôi,ông ta sống ở 1 căn cấp 4 trên thành phố nhìn thôi cũng biết ông ta rất giàu,không biết 1 đại gia như ông ta có gì hứng thú với mẹ tôi.
Năm 15 tuổi tôi đã tốt nghiệp cấp 2 với thành tích giỏi,lúc đó tôi đã có quần áo mới,đồ dùng học tập mới,phòng riêng và thậm trí 1 cái máy chơi game nhưng mà tôi là loại người đậm chất từ mà người ta hay nói là (khổ quen rồi sướng không chịu được) nên hầu hết tôi mặc quần áo theo cách tích kiệm,suốt ngày họcđôi lúc làm việc nhà thậm trí nhà đó còn có oxin mà tôi vẫn muốn làm.
Vào 3 tháng hè của tôi.Vì quá chăm chú vào việc học nên tôi quên mất luôn cả sự đời,lúc đó mẹ tôi rất lo cho tôi nên lúc nào cũng khuyên tôi ra ngoài chơi nhưng tôi luôn đáp lại với 1 câu nói:
- không sao đâu mẹ con ổn mà-
Haizz ước gì lúc đó tôi ko phải 1 đứa mọt sách như thế.
Sau khi 1 tháng hè trôi qua tôi lại suy nghĩ nhiều hơn về câu nói của mẹ mình,thậm chí bố dượng của tôi cũng khuyên nhủ tôi vài lần nhưng tôi lúc nào cũng từ chối,sau những đêm suy nghĩ nát óc tôi cuối cùng cũng đưa ra quyết định,tôi sẽ ra ngoài 1 ngày chỉ để xem bên ngoài có gì thú vị không.
Khi ra ngoài thì tôi mặc trong mình 1 cái áo thun màu trắng1 cái áo khoác màu màu đen cộng thêm chiếc quần bò với đôi giày nhãn hiệu nike,trông tôi lúc đấy khá là sành điệu.
Tôi đi dạo trong phố tôi sống 1 thời gian và thấy thực chất khu phố khá hiếm trẻ con chắc cũng vì nơi này rộng đến 1 mức khó tin,cuối cùng thì tôi bắt buộc phải về nhà thậm chí tôi còn sũy nữa quên đường về nhà.
Trên đường về của mình tôi cảm thấy chán nản,thực sự không có gì mới mẻ ở ngoài cả trừ 1 đống xe cộ trên đường,1 vài cái nhà,1 số tiệm tạp hóa và 1 nơi người ta hay gọi quán net tôi lúc đó cũng tò mò lắm nhưng nghe nói đây là khởi nguồn của của vô số nạn nghiện nên tôi cũng không hứng thú với nơi đấy.
Lúc tôi về đến nhà thì thứ ập vào đôi mắt tôi là 1 người con gái bước ra từ căn nhà đối diện nhà tôi cũng chính là lúc đó tôi đã gặp tình yêu đầu tiên trong cuộc đời mình
Cô gái ấy mang tên Hương Vi,lúc đầu khi hai chúng tôi gặp nhau cô ấy có vẻ rụt rè và hay tìm cách tránh mặt tôi.Vi là 1 cô gái xinh đẹp với mái tóc đỏ hồng,đôi mắt đỏ,gương mặt trẻ trung hiền hậudáng người mảnh khảnh toát lên vẻ xinh đẹp của một cô gái 15 tuổi.
Ngoài ra vòng ngực của cô ấy rất là phẳng đôi lúc tôi muốn hỏi vì sao ngực cô ấy phẳng thế,nhưng nếu tôi hỏi thì thứ tôi nhận được không phải là 1 câu trả lời mà là 1 cú tát đau đớn chứa đầy sự tức giận.
Sau mấy lần chúng tôi gặp nhau Vi đã trở nên đỡ rụt rè và xấu hổ mỗi khi gặp tôi,nhưng vì lý do gì đó tôi luôn thấy nụ cười của cô ấy rất là giả tạo và đằng sau gương mặt vui vẻ đấy là nỗi buồn.
Tôi cũng đã hỏi Vi vô số lần để biết được chân tướng sự việc,nhưng lần nào cô ấy cũng trốn tránh câu hỏi của tôi.
Đến 1 ngày khi tôi rủ Vi lên 1 khu rừng gần bìa ngoài của thành phố để đi picnic,thì tôi đã tìm ra được chân tướng sự việc.Thực ra mọi chuyện xảy ra với Vi khi cô ấy mới chuyển nhà đến khu phố nơi tôi sống,vì gần đấy chỉ có duy nhất 1 ngôi trường cấp 2 nên Vi phải nhập học ở đấyvì Vi có hoàn cảnh khó khăn như tôi nên cô ấy hay là mục tiêu của nạn bắt nạt từ trai đến gái.
Vi bảo lúc đấy cô ấy đã rất sợ và thấy có vẻ cả thế giới đã bỏ rơi mình,cô ấy úp mặt vào ngực tôi vừa nói vừa khóc,đó cũng là lý do vì sao cô ấy không có bạn và hay tránh mặt tôi đến vậy,vì cô ấy nghĩ nếu như mình kết bạn thì lại bị coi như trò cười.
Đến cuối cùng thì tôi với Vi cũng hiểu nhau hơn,tôi nói với cô ấy là tôi sẽ không bao giờ mang bạn mình ra để làm trò cười và hứa sẽ mãi mãi bảo vệ Vi dù có phải liều cả mạng sống,chúng tôi lúc đấy đã ôm nhau thật chặt,vòng tay của Vi khi đó thật ấm áp,mặt cô ấy lúc đó đỏ bừng lên có vẻ cô ấy chưa trong tình huống này bao giờ,trong đầu tôi lúc đó chỉ nghĩ đến 1 câu 4 từ để nói trong trường hợp này câu đó là (Vi anh yêu em).
Ngay đúng lúc tôi sắp thổ lộ tình cảm của mình cho Vi,thì đột nhiên cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào mắt tôi với đôi mắt đẫm lệ và gương mặt đỏ,tôi hoàn toàn bị bất ngờ bởi điều đó,nhưng sau đó mặt tôi cũng đỏ theo.
Tiếp đến chúng tôi từ từ nhắm mắt lại,chạm mặt sát nhau hơn và nghiêng đầu một chút.Sau khi chúng tôi chỉ cách mặt nhau có 5cm thì đột nhiên Vi lại ngất đi,tôi sau đó hốt hoảng cố gọi cô ấy dậy nhưng mắt tôi lúc đó cũng đang lu mờ dần,tâm trí tôi trở nên bất ổn đi kèm chóng mặt,nhức đầu,tôi gục xuống choáng váng và bất tỉnh.
Lúc tôi tỉnh dậythì trời đã chiều và tôi không hề thấy bóng dáng Vi ở đâu nữa trong hoảng loạn và điên cuồng tôi chạy đi khắp nơi để tìm cô ấy tôi thậm chí còn gọi tên cô ấy rất nhiều lần.
Lúc đó bắt đầu xảy ra những hiện tượng kỳ lạ mặt đất thì rung liên tục lên khiến tôi khó mà đứng vững,bầu trời bị phủ kín bởi mây đen sấm chớp ầm ầm nhưng lại không có mưa và có 1 giọng nói cứ thì thầm vào tai tôi.
Sau 20 phút chạy loanh quanh khắp khu rừng thì tôi đã tìm thấy Vi nhưng lúc đấy cô ấy đang đi như 1 cái xác không hồn từ từ tiến thẳng đến 1 khối hộp màu đen lơ lửng trên không trung,lúc đó tôi cũng không biết thứ đó là gì cả nhưng tôi tôi có linh cảm nó không hề tốt đẹp gì,tôi cố gắng gọi tên Vi vài lần nhưng nó đều vô vọng cô ấy không hề nghe tôi và cứ tiếp tục tiến đến khối hộp kỳ lạ đó.
Đến khi tôi chạy được đến chỗ của cô ấy thì lúc đó cũng đã quá muộn Vi đã chạm vào khối hộp đấy.Trước lúc biến mất hoàn toàn Vi có quay lại vào đưa tay cho tôi khuôn mặt cô ấy lúc đó hoàn toàn vô hồn 2 bên mắt cô ấy đang chảy nước,tôi cũng đã đưa tay ra để với đến chỗ cô ấy nhưng đã quá muộn rồi khối hộp kia đã phát ra bóng tối và tạo nên 1 cột sáng màu đen chiếu thẳng lên bầu trời lúc đó do lực xung kích rất mạnh và địa hình rừng núi hiểm trở nên tôi đã bị văng đi rất xa và bị đập đầu khiến tôi bất tỉnh.
Đến lúc tôi tỉnh dậy thì tôi đang nằm trong bệnh viện với cái đầu bị chấn thương nặng cái tai nạn đó cũng không biết vì lí do gì đó khiến tôi mù 1 bên mắt.
Nhưng mà tất cả nỗi đau ấy cũng không là gì cả khi tôi mất Vilúc đấy nếu tôi ko mời cô ấy đi picnic,nếu tôi không ngủ thiếp đi và trông chừng cô ấy,nếu như tôi lúc đó chạy đến kịp thời và với tay để kéo cô ấy lại thì những chuyện này đã không xảy ra.Tôi cảm thấy lúc đấy bản thân tôi thật vô dụng lúc đó ước gì tôi có thể quay lại thời gian và đánh cho cái bản thân tôi 1 trận.
Đó cũng là câu chuyện về lần mối tình đầu cũng sự ngu ngốc và khờ dại của tôi thời trung học.
Và bây giờ tôi đang học trong 1 trường đại học ở Hà Nội.Vào những năm đầu và cuối của cấp 3 tôi bắt đầu chán việc học thay vào đó tôi đi tìm hiểu thêm về tung tích của khối hộp và cột phát sáng bí ẩn kia,tôi đã tìm hiểu được khá nhiều về việc về cột sáng nhưng thông tin về khối hộp là 1 số 0 tròn trĩnh.
Theo tôi tìm hiểu được cột sáng kia không phải là chỉ xuất hiện ở lần mất tích của Vi mà còn rất nhiều lần khác trong quá khứ nữa.Cột sáng đầu tiên được lịch sử ghi lại vào năm 1876 ở Seoul Hàn Quốc lúc cột sáng đó màu xanh lá cây ngoài sự kiện đó còn rất nhiều sự kiện khác như cột đỏ ở Tokyo Nhật Bản năm 1895,cột vàng ở Taiwan Trung Quốc năm 1957,cột xanh lấp biển ở Washington Mỹ năm 1986,cột cam ở Mát-xcơ-va Nga năm 1996,cột xanh đậm ở Berlin Đức năm 2006 và gần đây nhất là vụ của Vi cột đen ở Cao Bằng Việt Nam Năm 2016.Hầu hết những sự kiện này xảy đều đi kèm với sự mất tích của 1 số những người trẻ tầm 15 đến 18 tuổi.
Nhưng mà kể cả tôi biết những thông tin này thì lúc đó thằng bé 15 tuổi như tôi làm được gì chứ thế nên tôi quyết định tạm gác mọi chuyện lại cho cảnh sát lo liệu.Nhưng mà tôi vốn sinh ra với cái tính khá là tò mò nên tôi quyết định tìm hiểu thêm về những thứ bí ẩn mà gần như quên mất việc học nói thế thôi chứ tôi chỉ 0.1 điểm nữa là đạt giỏi rồi.
Tôi tìm được rất nhiều điều bí ẩn trong 3 năm học cấp 3,ngoài những sự kiện về khối hộp và cột sáng ra còn rất nhiều sự kiện bí ẩn khác nữa như
Xác của 1 con quái vật mang hình thù kỳ lạ được tìm thấy trong rừng rậm nhiệt đới amazon nhìn qua cái xác các nhà sinh vật học còn không biết đây là loại động vật nào nó cao gần 2 mét có 4 chân như nhện vỏ ngoài màu tím tay là 2 móng cào và đầu được 1 lớp giáp che phủ…..
1 mỏ đá quý được tìm thấy ở gần 1 ngọn núi lửa chúng mang màu sắc xanh dương,sau khi các nhà khoa học nghiên cứu thì đã phát hiện ra chúng có khả năng tích trữ năng lượng khá cao hiện tại vẫn chưa có tên gọi chính thức cho loại đá này.
3 năm tìm hiểu về những thứ bí ẩn khá là vui và thú vị thật nhưng hiện tại tôi cũng đang học đại học rồi,tôi phải nghĩ đến tương lai của mình sau này,nên hiện tại tôi phải tạm gác việc tìm hiểu lại và tập trung vào việc học nhiều hơn.
Nói đây là một cái đại học thì không sai,nhưng mà nếu nói đây là 1 cái trường đại học tốt thì sai hoàn toàn,ngôi trường hiện tại tôi đang ở còn tệ hại hơn trường cũ của tôi,ở đây tệ nạn thì khắp nơi học sinh giỏi thì ít học sinh kém nhưng mua điểm vào thì nhiều,đôi lúc thì chỉ có mình tôi và 1 số người khác đến học số còn lại thì đang bận đi ăn chơi nhậu nhè ngập mồm.
Ở đây còn có những kẻ đầu gấu vì có bố mẹ giàu có,có quan hệ với những người trong trường nên bọn chúng được vào học bình thường mà không gặp trở ngại gì.Nói là đầu gấu nhưng trong số chúng cũng chỉ là những tên hèn nhát có lần có vài đứa đến gây sự với tôi vì chúng nghĩ tôi chỉ là 1 đứa 1 lập dị 1 mắt,lúc đầu tôi ko hề muốn đánh chúng nhưng vì cái thái độ lồi lõm của chúng kèm việc chúng xúc phạm đến mẹ tôi nên tôi đã tẩn cho chúng 1 trận ra bã,tôi không chơi thể thao nhiều trong cuộc đời nhưng tôi đã quen với hầu hết những công việc từ nhẹ đến nặng nên tôi cũng có sức khỏe và sức bền khá tốt nên chơi tôi cũng không dễ gì đâu.
Nhưng mà tôi sớm hiểu ra rằng đó là sai lầm tệ hại nhất trong đời tôi.Hầu hết các lũ đầu gấu ở mỗi trường thường tụ tập lại làm 1 nhóm hay 1 băng đảng và ở trường tôi cũng không phải ngoại lệ.Lũ đầu gấu bị tôi đấm cho sml chỉ là 1 phần nhỏ trong băng đảng đầu gấu gồm 30 người ở trường này,có vẻ tôi đã gây gổ với băng đảng này rồi đến mức tên đầu sỏ phải chính thức đến gặp tôi.
Tên hắn là Bảo An 1 tên cao 1m80 nhìn hắn có vẻ khỏe hơn so với người cao 1m75 như tôi nhưng không nhìn hắn chỉ được cái cao thôi.Vì gia đình hắn tài trở 1 khoản tiền không nhỏ để phát triển ngôi trường này nên cũng không khó hiểu vì sao hắn lại được vào trường này.
Hắn đến đây ko phải với mục đích để đánh tôi mà là mời tôi gia nhập băng đảng của hắn,nhưng mà tôi hoàn toàn từ chối,hắn bảo tôi có dám nói lại lần 2 không,tôi không sợ hãi mà trả lời thẳng thắn là không,cuối cùng từng người bọn chúng bắt đầu đem ra những vũ khí như 1 lũ trẻ trâu chính hiệu đứa kia cầm gậy,cầm côn...sau đó hắn nói với cái giọng giận dữ:
- Tao cho mày một cơ hội cuối cùng theo bọn tao hoặc chết nhanh lên!!!-
Không ngại ngần tôi cười lên 1 tiếng và nói với cái 1 cái giọng rất cool ngầu:
- Dù có chết thì tao còn lâu mới gia nhập cái băng đảng khốn khiếp của mày!!!-
Có vẻ câu trả lời của tôi đã khiến hắn phát điên lên,sau đó hắn giơ cái gậy làm bằng gỗ của hắn lên cao,trên mặt hắn lúc đó đang nở 1 nụ cười và nói:
- Được là do mày chọn đấy-
Nói xong hắn đập cây gậy của hắn xuống đầu tôi khiến tôi ngã xuống đất,tiếp đến cả băng đảng của hắn lao vào đập tôi lúc đó tôi cảm giác đau như sắp chết,nhưng mà nghĩ đến nỗi đau tôi phải chịu khi mất người mình yêu thì nỗi đau như thế này chả là cái quái gì cả,tôi cũng hiểu rằng tôi không nên chống chịu vì 1 đứa như tôi sao đánh lại được 30 người chứ,tôi cũng muốn đập tên trùm xỏ ra bã,nhưng hắn là người có địa vị nếu tôi làm thế thì còn lâu tôi mới có chỗ đứng vững trong trường này.
Sở dĩ tôi dám mạnh mồm như vậy là vì tôi không hề muốn dây dưa với bọn nó,nếu tôi chấp nhận ra nhập hội của bọ nó thì hắn ta sẽ bỏ qua tất cả nhưng nếu tôi gia nhập thì có thể tôi sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.Vì thế tôi chả muốn dính líu gì đến bọn nó thà bị đánh còn hơn phung phí tiền bạc và thời gian vào việc ăn chơi.
Những ngày sau ngày đó chả khác gì địa ngục trần gian với tôi,bọn nó hiện giờ cũng chỉ coi tôi là 1 món đồ chơi để bọn nó giải trí lúc nào cũng vậy cái tên Bảo An khốn khiếp đó luôn nghĩ được vô số các trò để làm tôi bẽ mặt như đổ nước lên người tôi mỗi khi đi vệ sinh,cướp cặp để phá hỏng sách vở của tôi đến nỗi tôi phải mua vở mới và mượn vở bạn chép để lại đến 5 lần,hắn còn đôi lúc muốn trấn lột tiền tôi….
Những lúc đó tôi từ chối hắn hoàn toàn 100% tiền bố mẹ gửi tôi để ăn học từng tháng tôi sao có thể dễ dàng đưa hắn dễ dàng như thế được.Vì thế tôi lúc nào cũng ăn sáng ở ngoài trước khi đến trường tôi cũng không bao giờ mang tiền trên mình lúc đi học mặc kệ chúng làm gì thì làm chứ tôi không bao giờ đem những đồng tiền cho chúng.
Hiện tại tôi đang ngồi trong công viên để thư giãn và hưởng thụ không khí trong lành,đã 3 tuần trôi qua kể từ khi cái tôi thách thức băng đảng của tên Bảo An từ lúc đấy đến giờ tôi luôn luôn bị đánh đập nhưng mà vì lý do gì đó tôi có 1 body khá trâu bò bình thường tôi bị thường bị ăn đập rất nhiều ở trường nhưng khi về đến nhà trọ và đánh 1 giấc đến sáng thì tôi hoàn toàn không thấy đau gì nữa,ngoài ra tôi đã quen với việc bị ăn đập nên giờ dù bọn nó có lao vào đập hội đồng tôi đi nữa thì cũng chỉ như ong đốt,không biết là vì body tôi quá trâu hay là bọn nó quá yếu.
Hôm nay cũng là một ngày nắng đẹp với nhiệt độ độ ở mức bình thường khí hậu cũng khá ôn hòa 1 ngày thích hợp để ra ngoài hưởng thụ một chút.Hiện tại nhà trọ nơi tôi đang sống cách trường khá là xa nên sáng sớm nào tôi cũng dậy từ sáng sớm tầm 5h và đi xe đạp đến trường ngoài ra nhà trọ đó cũng khá gần 1 khu rừng,mới đây tôi nghe có người đồn rằng có những sự kiện bí ẩn xảy ra ở trong khu rừng ấy khi họ liên tục nghe thấy 1 giọng nói trong tai mỗi khi đến gần khu rừng và thường có biểu hiện lơ mơ không biết mình ở đâu có người còn kể lại là bị gặp ảo giác do sương mù.Điều này khiến tôi khá là nghi ngờ sự kiện này có sự trùng hợp không hề nhẹ với sự kiện mất tích của Vi.Nên hôm nay tôi quyết định sẽ đi tìm hiểu sự kiện bí ẩn này.
Tôi quyết định sẽ tìm hiểu sự kiện bí ẩn này vào buổi tối vì ly do hầu hết những người kể lại họ thường đi vào buổi tối hoặc chiều và hầu như không có ai đến gần khu rừng vào buổi sáng và trưa mà phát hiện điều gì kỳ lạ.
Hiện tại trong đầu Vương Lâm đang suy nghĩ rất nhiều chuyện cậu nghĩ về việc vì sao cậu lại làm việc này,việc này có nguy hiểm không,cậu phải đánh đổi gì để có thể tìm ra tung tích về cô gái đã mất tích và vì sao cậu không thể quên cô ta được.Trong mắt của Vương Lâm lúc này tràn đầy sự tức giận và quyết tâm ánh mắt của cậu sắc bén đến nỗi thậm chí 1 con chó cũng không dám lại gần.
- Hãy chờ tớ Vi-
Chưa nói dứt câu thì bên ngoài đường đang có bóng dáng 1 người thanh niên 19 tuổi phóng xe đạp với tốc độ kinh hoàng người đó là Vương Lâm cậu ta bây giờ không hề quan tâm đến 1 việc gì nữa mà.
Khi về đến nhà trọ cậu lập tức phóng thẳng lên phòng mình với 1 tốc độ kinh hoàng,cậu thay những bộ quần áo cậu đã mặc trong ngày đi chơi với cô gái tên Vi,lấy những đồ dùng cần thiết mà cậu đã đặt mua trên mạng 2 ngày trước để chuẩn bị cho ngày này.Bao gồm 1 cái đèn pin,1 bộ đồ dùng leo núi,1 bộ cứu thương,1 cái ống nhòm,1 con dao dụa chuyên dùng để đi rừng và 1 cái ba lô.
Màn đêm buông xuống thật nhanh hiện tại đã 10 giờ đêm Vương Lâm cho hết bộ đồ dùng vào trong ba lô và từ từ chậm rãi đi ra ngoài.Cậu tiến đến gần bìa rừng và bắt đầu đi vào nó lúc đầu khi vào rừng Vương Lâm không hề cảm thấy được 1 chút điều kì lạ nào cả không có tiếng nói trong tai cũng không có hiện tượng sương mù ảo giác ở đây,cậu bắt đầu nghi ngờ những lời đồn đó.
°Không có gì kì lạ xung quanh cả có lẽ nào tất cả chỉ là đồn đoán°
Nói xong câu cậu tiếp tục tiến sâu hơn vào rừng.Khu rừng này rất rộng và có khá nhiều cây cỏ dậm dạp chắn đường cậu,Vương Lâm lấy con dao dụa trong ba lô của mình ra và chém liên tục mọi bụi cỏ chắn đường cậu.
Đi được một hồi 10 phút trên đường cậu liên tục quan sát xung quanh để xem có manh mối gì không nhưng tất cả chỉ là 1 số 0 tròn trĩnh,sau đó cậu bắt gặp 1 vách đá không quá không quá cao bằng dụng cụ leo núi của mình Vương Lâm đã trèo lên được vách đá đó.
Nhân lúc đang ở trên địa hình cao nên cậu quyết định nhìn xuống để quan sát,được 1 lúc lâu thì đột nhiên cậu thấy bóng dáng của 3 đứa con trai người đứng ở giữa khá là cao và trông có vẻ quen thuộc 2 người còn lại có vẻ khá thấp và đang dính líu tới tên ở giữa.
°hả sao lại có người ở đây vào giờ này bọn chúng là lũ săn bắt động vật trái phép ư?°
Để giảm bớt nghi ngờ Vương Lâm lấy ống nhòm của mình ra và quan sát.Thực chất đó chính là Bảo An tên trùm xỏ của lũ hay bắt nạt cậu ở trường,hắn đang đi cùng 2 tên khác có vẻ là đàn em của hắn.
°Lũ trẻ trâu này làm gì ở đây vào giờ này vậy??°
Vương Lâm không biết được lý do hay mục đích bọn chúng ở đây,nhưng điều mà cậu biết là bọn chúng không có một lý do hoặc mục đích tốt đẹp khi ở đây.Cậu dành 10 phút suy nghĩ về điều đó.
°1 tên nghiện hút hít đánh nhau và trấn lột như hắn có chuyện gì ở nơi này??có thể chúng đã nghe được lời đồn và đến đây để tìm hiểu bí mật như mình hoặc có thể chúng đến đây vì lý do khác,nhưng dù là lý do gì đi nữa thì mình nên cẩn trọng thì tốt hơn°
Vương Lâm cất chiếc ống nhòm mà cậu đang giữ trên tay vào ba lô mình và di chuyển,nhờ địa hình cao kèm theo nhiều bụi cỏ dại khiến cho cậu dễ dàng ẩn nấp khỏi tầm nhìn của bọn chúng,có vẻ trong lúc cậu đang nghĩ ngợi lung tung thì bọn chúng đã bắt đầu có hành động chia nhau ra và lúng túng tìm cái gì đó.
10 phút sau khi bọn chúng bắt đầu hành động Vương Lâm đã di chuyển được 1 đoạn và dừng lại không phải vì cậu sợ bị phát hiện mà là trong bụi cỏ ngay bên tay trái cậu đột nhiên có tiếng thở hồng hộc nghe như tiếng con gái.Sau khi quan sát ở trong bụi cỏ cậu phát hiện ra đó là tiếng hấp hối của 1 con cáo nhỏ có lông màu xanh trắng đang nằm thở vào nôn ra máu ở dưới đất.
Con cáo có vẻ đang bị chết dần chết mòn từ vết thương trên bụng lưng và chân nó có vẻ nó đã bị đánh đập rất dã man.Sau đó tôi bế con cáo lên đùi và sử dụng nước tôi đã mang sẵn để rửa vết thương bị rách,tiếp đến tôi sử dụng bộ sơ cứu mà mình đã mang đi với nó tôi đã sát trùng,cho uống thuốc giảm đau và băng bó những vết thương của con cáo nhỏ lại tiếp đến tôi dùng chăn sơ cứu cuộn con cáo nhỏ lại,để vào lô và rạch một chỗ hở để oxi có thể thông vào.
Tôi lại tiếp tục cuộc hành trình.Bọn chúng có vẻ vẫn đang tìm xung quanh,tôi tự hỏi chúng đang tìm cái quái gì mà phải vật lội như thế rồi sau đó tôi nhớ lại lúc phát hiện ra chúng,tôi có thấy chúng mang theo 1 cái lưới chuyên dùng để bắt những động vật nhỏ lẽ nào vết thương mà con cáo nhỏ phải chịu đựng là do chúng gây ra và nếu có cái lưới thì chỉ có 1 mục đích thôi.
°không lẽ nào….không được phải hỏi cho bọn chúng ra lẽ mới được lũ khốn đó°
Lúc đó ở trên địa hình cao đang có 1 người đang trượt từ một vùng dốc xuống đất đó không ai khác ngoài Vương Lâm câu ta đang trượt từ 1 vùng dốc xuống và chạy xuyên rừng đến trước mặt tên đầu sỏ Bảo An.
Hắn lúc đó với 1 vẻ mặt ngạc nhiên và hốt hoảng trước sự hiện diện của Vương Lâm hắn lùi lại vài bước chân và hỏi:
- Mày là ai?? Và đang làm gì ở đây??-
- Câu đó phải là tao hỏi mới đúng-
Sau câu nói đó gương mặt của tên Bảo An chuyển từ hốt hoảng sang cái vẻ mặt vui cười thường ngày của hắn,có vẻ hắn đã nhận ra Vương Lâm.
- à làm tao hết hồn cứ tưởng ai mày tên là Vương Lâm phải không hóa ra là tên một mắt lập dị đó, sao nào giờ mày muốn làm gì cay quá nên đến tìm tao trả thù à,mày cũng có gan lắm tiện thể nếu mày đã ở đây rồi có thể giúp tao một việc không vào tao hứa sẽ bỏ qua cho mày ngày mai-
°một việc ư??°
- Mày hãy giải thích rõ hơn đi mày muốn tao làm việc gì??-
- Tao cần mày tìm cho tao một con cáo-
°chậc...đúng như mình nghĩ tên này quả nhiên đang nhắm vào con cáo nhỏ nhưng lý do là vì cái gì??°
Vương Lâm không ngu đến nỗi làm việc cho 1 kẻ đâm sau lưng như Bảo An cậu ta đơn thuần chỉ muốn biết lý do vì sao 1 kẻ như Bảo An lại hứng thú với 1 con cáo.
- Mày có thể cho tao biết lý do vì sao mày lại hứng thú với 1 con cáo không??-
Hắn có vẻ tức giận với câu hỏi của Vương Lâm nhưng sau đó hắn lại nở cười nụ cười gian xảo như mọi khi.
- nhóc con mày cũng được lắm rồi tao sẽ cho mày biết nhưng đừng nói với ai,lý do tao bắt con cáo đó là để cho vào bộ sưu tập xác chết động vật của tao-
Nghe xong câu trả lời của Bảo An lông mày của Vương Lâm quăn lại,đôi mắt của cậu ta trở nên sắc bén chứa đầy sát khí.
- Tao từ nhỏ đã có sở thích bắt những loại động vật về để tra tấn chúng cho đến chết và treo lên tường như 1 tác phẩm nghệ thuật do chính tay tao tạo ra mày không biết lúc đó tao thỏa mã…-
- Được rồi tao đã nghe đủ rồi-
Hắn chưa nói xong một câu hoàn chỉnh thì Vương Lâm đã can thiệp vào lời nói của hắn.Vì cậu không hề muốn nghe những lời buồn nôn đó của hắn nữa.
- Vậy mày quyết định như nào mày có giúp tao k….??-
Chưa dứt lời thì Nắm đấm chứa đầy sát khí và sự tức giận của Vương Lâm đã chạm vào gương mặt của Bảo An với 1 lực xung kích rất lớn làm hắn bay đi 3 cái răng bay khỏi mồm,sau đó hắn bị bay ra sau 1 đoạn và ngã ngửa xuống đất.
- hừ...tao còn lâu mới chấp nhận làm việc cho loại người súc vật hai mặt như mày-
Cùng lúc đó 2 đứa đệ của Hắn quay lại chúng hốt hoảng khi thấy đại ca của mình gục ngã dưới đất,1 tay ôm mặt,trên mắt hắn còn đẫm lệ nữa chứ nhìn trông thật thảm hại.
- Rượu mời không thích mà thích uống rượu phạt à 2 đứa chúng bây lên đập nó cho tao!!!-
Cả 2 đứa đệ của hắn hốt hoảng giơ nắm đấm và lao đến chỗ,những lũ ngu như chúng thì tôi thừa sức đánh bại.Nhưng vì lý do gì đó cả 2 đứa bọn chúng đều ngã quỵ xuống đất,lúc đó chính là lúc mà tôi nghe được 1 giọng nói bên tai,tôi quay lại nhìn và thấy sương mù đã bao phủ xung quanh tôi hoàn toàn sau đó 3 đứa bọn nó nằm xuống đất ôm đầu và rên rỉ không ra tiếng sau 1 lúc thì có vẻ chúng đã bất tỉnh,nhưng kỳ lạ thay tôi lại không bị ảnh hưởng bởi 1 tí gì cả.
Bên mắt hỏng của tôi bắt đầu có cảm giác kì lạ như nó đang phản ứng với mọi chuyện đang xảy ra xung quanh vậy,nó chiếu ra 1 tia sáng xuyên qua tấm vải mà tôi hay dùng để che mắt phải,cứ như nó đang cố chỉ dẫn tôi vậy,men theo tia sáng kia dù sương mù quá dày đặc cuối cùng tôi cũng đã tìm được nguyên nhân gây ra sự kỳ lạ ở đây.Trước mặt tôi hiện tại là 1 khối hộp cũng như khối hộp lần trước nhưng có điều khác biết là khối hộp này có màu trắng xóa và nó tạo ra những điều kỳ lạ hơn khối hộp đen kia với quy mô cả khu rừng.
Giờ đứng trước tôi là 2 lựa chọn
1 là tôi có thể quay trở lại với cuộc sống của một con người.
2 là tôi sẽ chạm vào khối hộp này để có thể biết về sự thật.
Và dĩ nhiên tôi không ngại ngùng mà chọn lựa chọn số 2 dù thế nghĩa là tôi phải xa cha mẹ mình và nếu ai hỏi tôi vì sao không phải lựa chọn số 1 thì tôi sẽ trả lời là vì nếu tôi quay lại thế giới con người thì tôi sẽ mất mọi thứ và bây giờ tôi cũng không còn gì để mất nữa rồi,tôi không ngại ngùng và chạm vào khối hộp cả cơ thể tôi lúc đó dần dần tan thành những hạt bụi phát sáng nhỏ khối hộp tỏa ra ánh sáng màu trắng và tạo ra 1 cột sáng màu trắng bao phủ khắp người tôi.
Những giọng nói bên tai tôi bắt đầu trở nên dễ nghe hơn và cuối cùng tôi có thể nghe thấy chúng,chúng nói rằng:
- hãy nhắm mắt lại-
Nghe theo giọng nói tôi từ từ nhắm mắt lại và chìm vào vô thức.
Truyện khác cùng thể loại
334 chương
8 chương
71 chương