Thiên sát cô tinh
Chương 47 : Như phi kiêu ngạo
Như phi tới bên ngoài Nghi Ngữ cung, kiểu trang trí và kiến trúc khiến nàng không khỏi khen ngợi một phen, trong lòng lại càng ghen tị. Trừng mắt nhìn cung điện lộng lẫy tráng lệ này, trong lòng Như Phi thầm mắng: Hừ….. Hoàng Thượng cũng không ban cho ta cung điện này mà lại ban cho ngươi, ta không có thì ngươi cũng đừng hòng.
Thị vệ ngoài cung thấy Như phi, nhanh chóng cung kính nói: “Như phi nương nương vạn phúc, không biết nương nương đến có chuyện gì?” Như phi này rõ ràng dịu dàng vui tươi, nhưng bọn cung nữ thái giám đều ngầm nói nàng lòng dạ độc ác, cũng không phải là chủ tốt, bọn họ đã được ra lệnh bảo vệ công chúa, nếu công chúa xảy ra chuyện gì tất cả họ đều phải gặp nạn.
Đôi mắt câu hồn của Như phi nhìn hai thị vệ sáng ngời, nũng nịu nói: “Ta chỉ tới hỏi thăm công chúa, hai ngươi khẩn trương như thế làm gì, ta cũng không ăn thịt các ngươi……….” Nói xong liền đi vào bên trong.
Hai thị vệ ngăn Như phi lại, cung kính nói: “Như phi nương nương, người không thể vào, Hoàng Thượng có lệnh, nếu không có sự đồng ý của công chúa hoặc Hoàng Thượng, không ai được vào Nghi Ngữ cung, nương nương, không biết người có thánh chỉ không.”
Như phi trừng mắt nhìn hai thị vệ, bất mãn nói: “Ta chính là Như phi, các ngươi giỏi lắm, dám chặn đường ta, ngay cả Hoàng Thượng cũng không quản ta, hai thị vệ nho nhỏ như các ngươi cũng dám đứng ra, ngăn cản ta, ta sẽ tâu lại với Hoàng Thượng trừng phạt các ngươi.” Nói xong kiêu ngạo ngẩng đầu, nhấc chân chuẩn bị bước vào, xem chừng không vào được thì sẽ không bỏ qua.
Hai thị vệ dùng thân đao ngăn Như phi lại, giọng nói cũng trở nên nghiêm hơn, “Như phi nương nương, xin đừng làm khó hạ quan, chúng nô tài chỉ có trách nhiệm đứng canh, nếu nương nương nhất định phải vào, xin chờ một lát, hạ quan sẽ đi thông báo.”
Như phi xoa thắt lưng, xảo hoạt kêu lên: “Hừ, chờ ư, trong bụng ta chính là giọt máu của hoàng thất, thế nhưng các ngươi lại muốn ta chờ ở cửa, không sợ liên lụy tới đứa bé trong bụng ta sao? Nếu các ngươi khiến nó có chuyện gì, Hoàng Thượng sẽ lột da các ngươi, còn không mau tránh ra, có chuyện gì ta sẽ chịu.” Nói xong nàng chống thắt lưng bước từng bước nghênh ngang thong thả vào trong Nghi Ngữ cung, vẻ mặt đanh đá khiến hai thị vệ không biết nói gì, ra tay cũng không được, đành phải theo Như phi vào trong Nghi Ngữ cung.
Như phi trừng mắt liếc bọn họ, bất mãn kêu lên: “Hai ngươi theo ta làm gì, chẳng lẽ sợ ta làm gì trong Nghi Ngữ cung hay sao? Cút ngay!” Hai tên niêm nhân* này, tâm trạng nàng vốn đã không tốt, đã thế lại còn dám khiến nàng tức giận, nếu là ở Ngọc Lan điện thì đã sớm bị lột da. (*niêm nhân a.k.a người keo =)) ý là 2 a thị vệ cứ tò tò theo sau bà Như phi như keo dán =))
Hai thị vệ vẫn cúi đầu bước theo Như phi, như thể không nghe thấy lời nàng, nhưng trong lòng đối với Như phi này đã vô cùng chán ghét, hóa ra những gì trong Ngọc Lan điện không phải tin đồn, Như phi này quả là lòng dạ độc ác, không hề phân rõ phải trái, nếu vậy thì tin đồn nàng tàn nhẫn cũng không phải là giả……..
Như phi thấy bọn họ không có phản ứng cũng chỉ hung hăng trừng mắt một cái rồi đi tiếp. Trên đường đi, nàng phát hiện trong Nghi Ngữ cung không có tới một cung nữ thái giám, đây là chuyện gì, hẳn là Hoàng Thượng phải phái rất nhiều người mới đúng, nàng quay lại hỏi hai thị vệ: “Này, tại sao trong Nghi Ngữ cung lại không có một tên thái giám hay cung nữ?”
Hai thị vệ bất đắc dĩ liếc nhau, một thị vệ trả lời: “Hồi bẩm Như phi nương nương, bây giờ là thời gian nghỉ trưa, Nghi Ngữ cung có quy định, chỉ cần dùng xong bữa trưa, công chúa và quận chúa sẽ đi nghỉ, cung nữ thái giám cũng phải nghỉ ngơi, sau đó về cung làm việc.” Tại sao bọn họ lại xui xẻo như thế, hôm nay lại tới phiên trực trưa, nếu không cũng không đụng tới Như phi phiền toái này.
Như phi dò xét đại đường, phát hiện nơi này lớn hơn bình thường, cũng lộng lẫy hơn, quả thực lớn gấp đôi so với Ngọc Lan điện, khiến trong lòng nàng không thoải mái, nàng tức giận nói với cung nữ thái giám bên cạnh: “Hai ngươi mau đi tìm cho ta, ta không tin không tìm ra ai, hai ngươi kêu lớn cho ta, cho tới khi có người ra mới thôi.”
Tiểu Lan và Tiểu Kì Tử phân công nhau tìm người, mỗi người một bên hô to: “Như phi nương nương giá lâm, mau ra tiếp giá………… Như phi nương nương giá lâm………….”
Hai thị vệ liếc nhìn nhau, bọn họ rất muốn tống Như phi ra ngoài, nhưng sợ động tới long thai trong bụng nàng, nếu như có chuyện gì bọn họ không gánh nổi, nhưng nàng làm loạn trong này, nhỡ khiến công chúa và quận chúa thức dậy, bọn họ cũng không đảm đương nổi, tuy rằng tính tình công chúa và quận chúa rất tốt, nhưng nếu làm trái với quy củ của bọn họ, đặc biệt là quy định ngủ trưa, ai…………… Như phi quả là hại chết người !
Cuối cùng một cung nữ chạy tới, là Yến nhi, quỳ trên mặt đất, hành lễ với Như phi: “Nô tỳ thỉnh an Như phi nương nương, Như phi nương nương cát tường. Không biết hôm nay Như phi đến có gì dặn dò?”
Yến nhi quỳ trên đất âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng đánh thức công chúa, bình thường tính tình công chúa đều mềm mỏng, tuy có chút lạnh nhạt, nhưng dù vậy cũng không đánh chửi hạ nhân, cho nên mọi người đều thích nàng, nhưng công chúa không thích người khác làm trái quy định của nàng, như thời gian ngủ trưa chẳng hạn, Như phi sao lại chọn thời gian này mà đến …….
Như phi liếc nhìn Yến nhi, lạnh lùng hỏi: “Ta có việc sao có thể nói cho một cung nữ nhỏ nhoi như ngươi, công chúa nhà các ngươi đâu? Ta đến thăm nàng, nàng lại đóng cửa không ra, hóa ra Nghi Ngữ cung đón khách kiểu này sao.” Kêu nửa ngày mới có một cung nữ đi ra, quả là đáng giận.
Yến nhi lo lắng nói: “Nương nương bớt giận, mỗi ngày công chúa đều phải ngủ trưa, nên không thể đón tiếp nương nương.” Như phi quả giống như lời đồn, vui giận không đoán được, tính nết tàn nhẫn, xem ra hôm nay quả là đến gây sự.
Như phi trừng mắt Yến nhi, khiến Yến nhi nổi da gà đầy mình, “Ngươi tên gì? Làm cái gì?”
Yến nhi run rẩy trả lời: “Khởi bẩm nương nương, nô tỳ là Yến nhi, là cung nữ bên cạnh chủ nhân.” Ánh mắt Như phi nhìn nàng thật khó chịu muốn chết, giống như dã thú nhìn chăm chăm con mồi, không, còn đáng sợ hơn dã thú.
Bỗng nhiên Như phi cười khẽ, nụ cười tươi như hoa nở rộ trên khuôn mặt, giọng nói như chuông bạc lại vang lên trong sảnh, nhưng không khiến Yến nhi dễ chịu, ngược lại, lại có cảm giác sởn gai ốc, khiến cả người nàng giống như bước vào địa ngục……..
Đột nhiên Như phi nâng tay tát Yến nhi một cái, khiến Yến nhi ngã xuống đất, khóe miệng tràn máu, đầu tóc rối tung, trên mặt có một vết tay thật to, xưng phù lên, trông vô cùng nhếch nhác………
Yến nhi bò dậy, sợ hãi quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “Như phi nương nương bớt giận, là lỗi của nô tỷ, xin nương nương tha nô tỳ.”
Như phi dùng khăn the che miệng cười khẽ: “Tha ngươi? Ngươi làm sai cái gì, ngươi không sai ! Nếu không muốn bị đánh, mau cút nhanh gọi chủ của ngươi đến đây, nếu không, ta sẽ đánh cho tới khi ngươi không đứng dậy được, đi nhanh!”
Yến nhi run rẩy quỳ trên đất, liều mạng dập đầu xin tha: “Xin nương nương khai ân, giấc ngủ của công chúa không thể bị quấy rầy, xin nương nương khai ân, nương nương khai ân……….”
Hai thị vệ đối với việc Như phi vừa làm cũng thấy, bọn họ tiến lên từng bước, lớn tiếng nói: “Như phi nương nương, tránh nhiệm của thuộc hạ là bảo vệ Nghi Ngữ cung, nương nương không nên gây sự, nếu không thuộc hạ cũng không khách khí.” Yến nhi cũng thật đáng thương, cái tát đó của Như phi không hề nhẹ.
Như phi hừ lạnh, trừng mắt nhìn hai thị vệ, “Không khách khí, các ngươi muốn làm gì, đến đây, cho dù ta có thể để các ngươi ức hiếp, nhưng đứa bé trong bụng ta cũng không dễ dàng tha thứ.”
Thái độ kiêu căng của Như phi khiến hai thị vệ tức giận, nhưng chỉ có thể cúi đầu, cố gắng bình tĩnh lại nói: “Thuộc hạ không dám bất kính, chỉ xin nương nương đừng đánh cung nữ kia nữa.” Như phi kiêu căng chỉ vì đứa bé này thôi, hừ, nếu lát nữa khiến công chúa thức dậy, không biết ai sẽ gặp xui.
“Đồ vô dụng, mau kêu………” Như phi mắng một tiếng, sau đó nổi giận nói: “Không mau đi đi, ngươi coi lời ta nói như gió thoảng qua tai sao?” Nói xong giơ tay lên đánh Yến nhi, Yến nhi sợ hãi lui xuống, nếu bàn tay này tát xuống, e rằng mặt nàng không còn nguyên vẹn.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
31 chương
31 chương
25 chương
39 chương
58 chương