Thiên sát cô tinh

Chương 48 : Thực cốt độc

“Chờ đã…….. Như phi nương nương ngang ngược ở nơi của bổn cung, bắt nạt người của bổn cung, xem ra không coi bổn cung ra gì.” Giọng nói lạnh lùng truyền tới, tiếp theo một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện, trang phục tím nhạt khiến nàng càng thêm xuất trần, khiến mọi người xung quanh sửng sốt vài giây. Như phi híp mắt, cười nhạt nói: “Công chúa hiểu lầm, ta chỉ thay công chúa dạy dỗ tiểu cung nữ không hiểu chuyện này thôi. Ta đến thăm công chúa, nhưng nàng lại không cho ta nói, nha đầu coi khinh chủ như thế nên dạy dỗ lại một chút.” Chỉ là một tiểu nha đầu còn dám đấu cùng ta, ngươi còn non nớt lắm. Hai thị vệ kia thở dài nhẹ nhõm, cung kính cúi đầu nói: “Thuộc hạ tham kiến tiểu thư. Tiểu thư, Như phi nương nương xông vào, hơn nữa nàng còn có long thai, thuộc hạ thật sự là………” “Như phi mang thai, tự nhiên sẽ hung hăng càn quấy, ta không trách các ngươi.” Noãn Ngữ lạnh lùng liếc Như phi, sau đó nhìn hai gò má Yến nhi, lạnh giọng nói: “Nhưng cho dù Như phi đang mang thai lại ra tay độc ác thế, khiến cho bổn cung được mở rộng tầm mắt.” Yến nhi quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi lách tách, nói nhỏ: “Tiểu thư, nô tỳ vô dụng, quấy rầy tiểu thư nghỉ trưa.” Noãn Ngữ thấy Yến nhi bị oan, không ngờ nha đầu kia lại trung thành như thế, ai, cũng khiến nàng chịu uất ức rồi, Noãn Ngữ nâng Yến nhi dậy, sau đó bắt đầu lấy lại sự công bằng cho nàng, “Được rồi, đừng khóc, trước tiên ngươi lui sang một bên.” Giọng của nàng vẫn lạnh lùng như trước nhưng lại có thêm một chút dịu dàng, khiến lòng Yến nhi được an ủi một chút, không cảm thấy vô cùng oan ức nữa. Ánh mắt Noãn Ngữ lạnh như băng bắn thẳng tới hướng Như phi, lạnh lùng nói: “Như phi, khi nào thì tới lượt ngươi dạy dỗ nha hoàn của bổn cung, xin Như phi nói rõ một chút, Yến nhi là nha hoàn của bổn cung, không phải của Như phi, nếu ngươi muốn ra oai, quay về Ngọc Lan điện đi.” Như phi này quả thật độc ác, nàng sẽ không khách khí với người như thế. “Ai u, tại sao công chúa lại tức giận, chẳng qua ta chỉ nghĩ cho công chúa, giữ một nha đầu như thế bên người là tai họa nha. Ta nào biết công chúa lại đi quan tâm một cung nữ đến vậy.” Như phi khẽ thở dài nói: “Biết thế bổn cung không quan tâm, kết quả là bị coi xen vào việc của người khác.” Noãn Ngữ lạnh lùng nhìn Như phi, sau đó nói với hai thị vệ: “Các ngươi thay bổn cung thưởng cho hạ nhân không có phép tắc của Như phi nương nương hai bạt tai.” “Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!” Bọn họ nhanh chóng tiến lên, thẳng tay tát Lan nhi cùng Tiểu Kì tử, dù sao cũng là thị vệ, hai bạt tai đã khiến mặt hai người xưng phù, còn hơn Yến nhi, hai thị vệ tuy trên mặt vẫn nghiêm túc nhưng trong lòng thích vô cùng, đánh loại người này như thế vẫn chưa đủ, hai bạt tai thật sự không đủ. Như phi không phản ứng kịp, tới khi nàng nhận ra thì người đã bị đánh, nàng tức giận kêu: “Ngươi……… Ngươi …….. tại sao lại đánh người của ta, đánh chó còn ngó mặt chủ, ngươi………..” Noãn Ngữ lạnh lùng liếc Như phi, lạnh nhạt nói: “Chẳng qua bổn cung chỉ giúp Như phi dạy dỗ hai hạ nhân không biết phép tắc thôi, bổn cung là công chúa, lại đứng đầu hậu cung, các ngươi nhìn thấy bổn cung lại không quỳ, coi bổn cung là gì! Yến nhi, ngươi thay bổn cung ban thưởng bạt tai cho Như phi, cho nàng thử chút cảm giác này.” Như phi không ngờ công chúa này lại không để cho nàng chút mặt mũi, còn dám đánh nàng, nói thế nào trong bụng nàng cũng là huyết mạch hoàng thất, đúng rồi, đứa bé, nàng không tin đứa nhỏ còn không áp chế được nàng. Như phi ưỡn bụng, hãnh diện nói: “Công chúa, trong bụng bổn cung còn có long thai, công chúa còn dám đánh đứa bé trong bụng bổn cung sao?” Noãn Ngữ nhìn thoáng qua bụng nàng, sau đó nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia khác thường, kỳ quái, tại sao trên người Như phi lại có mùi thảo dược nồng đậm, hơn nữa càng ngày càng đậm, còn mang theo mùi khác lạ, nhưng lại bị mùi hoa che đi, mùi này không thích hợp, hình như là………. Đúng rồi……. Thảo nào vừa nhìn thấy nàng đã thấy sắc mặt Như phi không đúng…….. Như phi tưởng nàng sợ, càng ưỡn bụng cao hơn, không những thế còn cười nói: “Như thế nào? Sao công chúa còn chưa ra tay?” Tiểu nha đầu lông vàng này, có khí thế thì làm sao, cũng không đấu lại ta. Khóe miệng Noãn Ngữ cong lên, lạnh lùng nói: “Thôi, dù sao Như phi đắc ý cũng không được bao lâu, long thai này e rằng đã trở thành máu loãng, mà Như phi cũng không sống được bao lâu.” Như phi khiếp sợ nhìn Noãn Ngữ, nàng sợ hãi ôm bụng, kêu lớn: “Ngươi làm gì với ta? Ngươi không được làm hại con của ta, nó chính là long tử, là đứa bé của Hoàng Thượng, ngươi không được làm hại nó, ngươi hại nó ngươi cũng không sống được, Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Noãn Ngữ không thèm nhìn nàng, chỉ lạnh nhạt nói tiếp: “Ngươi đã trúng độc từ lâu rồi. Ngươi mang thai chắc đã khoảng bốn năm tháng rồi đúng không, nhưng bụng lại không có gì thay đổi, chắc hẳn đứa bé chỉ còn thoi thóp, nếu ta đoán không sai, chính là thực cốt tán.” Không ngờ có người ác độc như thế, nếu như vậy hôm nay có người cố tình xúi giục Như phi tới, mục đích là một múi tên trúng hai đích, nực cười thật………. Như phi sợ ngây người, không phải nàng hạ độc, vậy là ai? Thực cốt tán, ai muốn hại con của nàng, không, không phải như thế, đột nhiên Như phi giật mình hét lớn: “Ngươi nói dối, thái y nói đứa bé không có vấn đề gì, ngươi gạt ta đúng không? Con của ta không có việc gì.” Noãn Ngữ vẫn lạnh lùng nhìn Như phi, chậm rãi nói: “Thực cốt tán, độc dược tác dụng chậm, dùng cho phụ nữ mang thai khiến thai nhi từ từ chết đi, cho tới khi trở thành máu loãng, sau đó cơ thể người mang thai cũng trúng độc mà chết, không nhìn ra dấu vết, Như phi, có phải là ngươi rất thích hoa hải đường?” Giờ này Như phi không biết nói gì, nàng lẩm bẩm nói: “Tại sao ngươi biết? Ta rất thích mùi hoa hải đường.” Chẳng lẽ là thế? Thật sự có người hạ thực cốt tán trên người nàng, vì sao lại hại đứa bé của nàng, vì sao? Rốt cuộc là ai? “Thực cốt tán chỉ cần tiếp xúc với mùi hoa hải đường, độc tính sẽ nhanh chóng phân tán, sau một canh giờ ngươi chắc chắn sẽ chết, mà ngươi có thể sống tới bây giờ là do một loại độc khác khiến khứu giác của ngươi mất đi, nên ngươi không ngửi thấy mùi hoa hải đường, ta ngửi thấy hai mùi trên người ngươi, che đi mùi cơ thể ngươi đang bị ăn mòn.” Noãn Ngữ không nhanh không chậm nói: “Xem ra, hôm nay ngươi đã bị người đặt bẫy!”