Ánh nắng ôi bức nhô lên cao, Đồng Sơn gấp rút lên đường nhỏ đầy đất vàng trên vai nàng là hai gùi hành lý to lớn, thân hình cao to, chẳng sợ trên vai nặng nề dưới chân lại bước đi ổn định, vững chắc.
Chỉ là khuôn mặt với làn da tiểu mạch đã sớm bị phơi đỏ bừng, nàng đưa một bàn tay lau trên khuôn mặt đang không ngừng ra mồ hôi, quay đầu ra sau lưng nàng là một nam tử trung niên, nói: " Cha, phía trước chính là thôn Thạch Đầu, ngài theo sát chút."
" Đã biết" Quan thị đi theo nữ tử phía sau liền lên tiếng, mặt mày tuấn tú bị nắng phơi cực kỳ nhăn, trên tay là chiếc quạt hương bồ một hồi che mặt trời một hồi lại quạt hai lần.
Thế nhưng nhiều nhất vẫn là quạt cho nữ tử phía trước, thấy mặt nàng bị phơi đỏ bừng, hắn đau lòng cầm khăn tay giúp nàng lau mồ hôi, ngoài miệng còn không quên oán giận: " Bộ ông trời muốn làm một đứa nhỏ ngoan ngoãn chết khô có phải không...!" nói rồi lại quạt bên cạnh cho nàng.
Cũng không hẳn, Đồng Sơn híp mắt ngẩng đầu nhìn về phía ánh nắng chói chang, năm nay ánh mặt trời đều có thể phơi người ta đi nửa cái mạng.
" A Sơn, con khát không? Cha lấy cho con chút nước uống" Nam tử trung niên quan tâm nhìn nàng, vừa hỏi xong đôi tay phủ đầy vết chai mỏng hướng cái sọt thò tới.
Đồng Sơn lại là không thèm để ý, cầm lấy khăn tay của hắn lau qua loa ở trên mặt, cười ngây ngô một tiếng: " Con không khát, ngài có khát thì ngài hãy uống đi"
Chút việc ấy không tính là quá mệt mỏi với nàng, nàng sớm đã thành thói quen, chỉ là ra nhiều mồ hôi mà thôi.
Quan thị ngoảnh mặt làm ngơ, lấy ra túi nước từ trong sọt, cẩn thận đổ vào cốc sứ rồi đưa tới bên môi cho Đồng Sơn, Đồng Sơn bất đắc dĩ liền phải nhận lấy cốc nước từ tay hắn mà uống.
Chờ nàng uống xong Quan thị mới đưa túi nước đặt về chỗ cũ, lại vẫy quạt hương bồ ở bên cạnh cho nàng:
" Đi đi, nhanh chút đến nơi nghỉ ngơi một lát." Hắn đến cùng vẫn là đau lòng nữ nhi của mình, ở trên vai thì gánh vác hành lý, mặt trời thì phơi hừng hực, để có thể đi tới nơi đây nhanh nhất, trừ việc đi vệ sinh thì liền sẽ ngừng lại thì thời gian còn lại là không ngừng đi đường.
Quan thị đưa tay đỡ ở dưới cái sọt, ý muốn giúp nữ nhi giảm sức nặng trên vai.
Đồng Sơn lau đi nước ở khoé miệng, đối với hắn gật gật đầu: " Tốt." Thân thể khẽ nhúc nhích đem đòn gánh dựng lại trên vai, vững vàng đi về phía trước, tiếp tục đi đường.
Dễ dàng đi xuyên qua một ngọn núi nhỏ, ở ven đường ngược lại là nhiều bóng cây râm mát, cây cối trên đường hai bên che đi quá nửa ánh mặt trời, Đồng Sơn thở một hơi, không biết có phải là nàng ảo giác hay không, chỉ thấy hiện tại gió thổi tới đều lạnh đi không ít.
Gió nóng thổi tới trong đó xen lẫn chút ý lạnh khiến thần kinh Đồng Sơn run lên, tay áo lau mồ hôi trên mặt nóng, bước chân cũng theo đó đi nhanh hơn.
Cùng với đó, ở sau lưng nàng là Quan thị trên tay cũng chỉ là xách một cái bao vải bọc, một tay khác cầm quạt hương bồ, tất nhiên là so với nàng thì thoải mái hơn nhiều, mắt thấy người ở phía trước bước chân nhanh hơn, hắn liền ngừng quạt hương bồ, đem bọc quần áo đeo lên vai rồi theo sát nữ tử phía trước.
Đợi bọn hắn đi qua ngọn núi này thì xa xa liền hiện lên hình dáng của thôn trang.
Đồng Sơn nhếch môi hiện lên ý cười, quay đầu nói với người phía sau: " Cha ngài xem, đó chính là thôn Thạch Đầu."
Quan thị quạt cái quạt, nghe nàng nói mới chuyển ánh mắt nhìn xem, tuy là chỉ thấy bộ dáng mơ hồ của thôn, nhưng là không nhịn được vui vẻ trong lòng: " Tốt quá, chúng ta đi nhanh thêm chút để vào trong thôn nghỉ ngơi." Nói xong lại đưa mắt chuyển qua trên người nữ nhi, thấy khuôn mặt nàng đều đỏ bừng lên, nhướn mày tràn đầy đau lòng: " Con nhìn con kìa, mặt đều bị phơi đỏ.
"
Đồng Sơn không thèm để ý nở nụ cười hai tiếng, sờ sờ khuôn mặt bị phơi tới nóng lên: " Không có việc gì, mấy ngày sau liền mặt liền tốt hơn rồi." Dứt lời, cũng không muốn lại lãng phí thời gian, hạ thấp người đem đòn gánh vác lên trên vai, dùng lực lớn liền đem hai gùi hành lý lớn trên mặt đất đều nâng lên.
Vai phải bởi vì mấy ngày gần đây đều mang hành lý, nên đã bị đòn gánh ép tới khó nhịn sẽ đau mỏi, mày Đồng Sơn nhíu nhẹ không dễ nhận ra một chút, lặng yên không tiếng động đổi qua vai bên trái, quay đầu nói với nam tử:" Chúng ta đi thôi."
" Được.
"
Tuy nhìn có vẻ đường xa, nhưng thật ra đến gần đường cũng chỉ tốn một chút thời gian, bọn họ đi xuống đường núi này, lại đi xuyên qua một rừng cây thì đã muốn đến cửa thôn.
Đồng Sơn mang theo Quan thị trực tiếp đi ngang qua cửa thôn, hướng ngoài cửa thôn ở bên cạnh đi tới.
Cuối cùng đứng ở trước một sân ngoài thoáng có chút cũ nát.
Quan thị đứng ở bên ngoài quan sát một phen, quay đầu lại hỏi: " Đây chính là nơi ở của chúng ta?"
Đồng Sơn gật đầu, vác hành lý đi lên trước rồi nâng nâng cằm hướng cửa sân nói: " Cha, mau giúp con đem cửa mở ra."
Quan thị cũng không nhiều lời nữa, nắm lấy cửa gỗ trên sân, đẩy về phía trước.
Đồng Sơn lướt qua hắn đi vào trước, đem hành lý để xuống trên mặt đất, liền trực tiếp ngồi an vị trên ghế gỗ dính đầy tro bụi.
Nàng đấm đấm vai phải đau nhức, giương mắt nhìn hướng Quan thị đang đi tới: " Cha, phòng này hiện tại tuy có chút cũ nát, nhưng dọn dẹp một phen chắc cũng không kém hơn chỗ cũ của chúng ta đâu."
Nguyên bản Quan thị vẫn còn đang đánh giá khắp nơi trong phòng nghe xong liền ngẩn người, nhìn về phía nữ nhi khuôn mặt cẩn thận đang cùng hắn giải thích sợ hắn không thích nơi này, hắn nhịn không được bị nét mặt của nàng chọc cười, cười cười, đi tới cầm túi nước đổ ra ly cho nàng uống: " Ta làm sao lại để ý những cái này, có chỗ ở là ta liền hài lòng rồi." Trước khi thời điểm hắn một mình nuôi nàng lớn, chỗ ở so với nơi này còn khổ sở hơn nhiều, còn không phải là gắng gượng bươn trải, chỉ cần hai người đều tốt đẹp ở cùng nhau, ở đâu cũng đều là tốt nhất.
Huống chi, Quan thị lại giương mắt quan sát sân xung quanh, phòng ở nơ này còn rất lớn..., hắn trước tiên để ý nó cũ nát như thế nào, mà là mất bao nhiêu ngân lượng.
" Này..." Quan thị mãn nhãn đau lòng, là đau lòng số bạc kia, ưu sầu nhìn nữ nhi đang ngồi một bên uống nước: " A Sơn, nơi này tốn bao nhiêu ngân lượng vậy?"
" Thôn trưởng chỉ lấy con mười lượng bạc." Đồng Sơn buông cái chén xuống, đáp lại Quan thị.
" Ah..." Quan thị ngược lại hít một hơi, thịt trên mặt gượng đau: " Ai u, như thế nào mà muốn nhiều bạc như vậy?"
Mười lượng bạc là phải bán bao nhiêu lồng bánh bao mới có thể kiếm về a!
Đối với Quan thị đau lòng ngân lượng như thế Đồng Sơn sớm đã hình thành thói quen, chỉ là cùng hắn kiên nhẫn giải thích: " Cha à, hiện tại bên ngoài loạn một trận, mười lượng bạc có thể kiếm được cái chỗ tốt là đã xứng đáng rồi." Nàng cũng không biết nên giải thích như thế nào với hắn để trong lòng hắn thoải mái chúng, chỉ là số ngân lượng này không thể không tiêu, huống chi mười lượng bạc thật là không nhiều.
Đạo lý này Quan thị như thế nào lại không rõ, chỉ là cuối cùng vẫn đau lòng số tiền vất vả kiếm được mà thôi, hắn còn không phải nghĩ sau này tiết kiệm chút để kiếm phu lang cho A Sơn.
Gặp Quan thị vẫn đau lòng cau mày, Đồng Sơn chỉ chỉ trong phòng nói sang chuyện khác: " Cha, nếu không ngài đi vào nhìn một cái? Không chừng ngài liền thích."
Biết được nữ nhi đang nói lái sang chuyện khác, Quan thị cùng theo ý nàng, thả lỏng mày, cất bước đi đến phòng ngủ ngoài, đẩy ra cửa phòng ngủ là một trận tro bụi đập vào mặt.
Quan thị quơ quơ tay ở phía trước, quan sát trong phòng một phen.
Gật gật đầu hài lòng, được, đồ vật ngược lại rất là đầy đủ, mà cái phòng ngủ này cũng lớn, để cho A Sơn ở là thích hợp nhất.
Sau đó đều đi nhìn từng cái phòng ngủ một lần, mới xoay người ngồi vào bên cạnh Đồng Sơn, nghi hoặc hỏi:
" Có người giúp chúng ta dọn dẹp qua viện này rồi à?"
Đồng Sơn nghe hắn nói như vậy mới chú ý tới cỏ dại ở trên sân vườn đúng là bị người xử lý qua, cẩn thận nhịn lại thế nhưng là được rất ngay ngắn chỉnh tề, nàng cũng không hiểu ra sao: " Con cũng không biết...!"
" Hẳn là thôn trưởng biết hai ngày này chúng ta sẽ chuyển tới, cho nên mới giúp chúng ta sửa sen lại một phen thôi."
" Thôn trưởng người này không ngờ lại là một người rất tốt.
" Trong lòng Quan thị cuối cùng cũng thư thái chút, tự an ủi bạc của mình tiêu không uổng phí.
" Đúng vậy!" Nếu không vì đó nàng cũng sẽ không quyết định chuyển đến nơi này.
Đồng Sơn nghỉ ngơi một lúc, hai tay một tay xách lên gùi hành lý muốn đem vào trong phòng, lại bị Quan thị gọi lại: " Bên trong còn không có dọn dẹp sạch sẽ, chờ dọn dẹp sạch sẽ xong rồi lấy để thêm hành lý vào."
"A?" Đồng Sơn ngơ ngác nhìn về phía hắn, phản ứng kịp " Vâng" một tiếng ngoan ngoãn đem hành lý để xuống.
Quan thị lấy ra một tấm vải thô, ánh mắt dạo qua một vòng trong sân:" Đi lấy nước ở nơi nào?"
Đông Sơn hạ thấp người, lấy ra lương khô từ trong hành lý để trên bàn gỗ, ánh mắt trong vắt nhìn về phía nam tử đang hỏi bên kia: " Cha ngài giờ khoan hãy dọn dẹp, nghỉ một lát ăn chút lương khô thôi, đợi lát nữa con đi tìm thôn trưởng nói chuyện về chỗ ở nhân tiện hỏi xem."
Cả một ngày đi đường, giờ cũng không cần phải vội nữa.
Quan thị ngẫm lại đôi chút, đem vải thô để ở một bên, cùng nàng ngồi vào bàn bắt đầu ăn lương khô: " Vậy lát con đi cũng đừng quên hỏi." Hắn có chút không yên dặn dò, liền sợ nàng sơ ý quên chuyện nhỏ này.
" Vâng, con biết rồi cha."
- ----------------------
Tác có lời muốn nói: Đăng một chương trước thử xem _(:3 」∠)_ gần đây thường xuyên có người bị khóa truyện, sợ sợ.
Edit: Vui lòng không bưng đi chỗ khác.
Hàng lậu đó????.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
20 chương
69 chương
19 chương
54 chương
408 chương
148 chương