Thiên sát cô tinh

Chương 32 : Thư tín

♥Edit: Mun – Tối hôm đó, Noãn Ngữ ngồi trên giường luyện công, cảm giác có hơi thở chập chờn ngoài cửa, nàng lập tức mở mắt, khóe miệng hơi nhếch, nàng đã biết là ai. Hẳn là Duyên nhi đã trở lại, cũng đã qua ba ngày, nàng ấy cũng nên trở về, nếu không vở kịch cũng không bắt đầu được. Quả nhiên, một nữ tử tiến phi vào từ cửa sổ, mái tóc rối loạn, đi đường mệt nhọc, không phải là Duyên nhi đây sao, vào cùng với Duyên nhi còn có sáu nam tử, mỗi người đều uy vũ rắn rỏi, nét mặt khôi ngô, hơn nữa trên người đều toát ra khí thế sắc bén, vừa thấy đã biết không phải người bình thường.. Duyên nhi thấy Noãn Ngữ trên giường, xúc động đến nỗi nước mắt lưng tròng, rồi cứ thế mà tràn ra, nàng kích động kêu: “Duyên nhi, tỷ đã trở lại rồi!” Dứt lời liền mở rộng hai tay, xem chừng muốn bổ nhào về phía trước. Sáu nam tử phía sau nàng đột ngột quỳ xuống, kính cẩn nói với Noãn Ngữ: “Thuộc hạ ám vệ, tham kiến công chúa!” Tiếng kêu này khiến Duyên nhi bị dọa vội rút tay về, Duyên nhi xoay người, liều mình trừng mắt với sáu người đằng sau, bất mãn nói: “Các ngươi xuất hiện không tiếng động sau lưng ta làm gì, ta cùng với Noãn nhi của ta muốn nói chuyện, các ngươi ở trong này chúng ta nói chuyện như thế nào.” Mấy tên này, trên đường đi vẫn bày ra vẻ mặt này, ám vệ thì giỏi lắm sao, nàng vẫn là người đầu tiên bên cạnh công chúa nè. Ai dè sáu người kia vẫn giữ nguyên tư thế quỳ dưới đất, ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn tới Duyên nhi, đối với oán trách của nàng căn bản là nhắm mắt làm ngơ. Duyên nhi thấy bọn họ từ đầu tới cuối không phản ứng với nàng, bèn dựa sát bên người Noãn Ngữ, dùng vẻ mặt uất ức nhìn Noãn Ngữ, giống như muốn Noãn Ngữ vì nàng mà lên tiếng. Noãn Ngữ đứng dậy đi đến bên cạnh Duyên nhi, vỗ vỗ bả vài nàng, dịu dàng nói: “Duyên nhi, tỷ đã vất vả rồi, tỷ nhanh đi nghỉ ngơi đi, phòng của tỷ ngay bên phải gian kia, ngày mai chúng ta sẽ nói về việc xảy ra mấy ngày qua.” Tất nhiên Duyên nhi cũng biết có chừng có mực, nàng nghiêm chỉnh gật đầu, “Được rồi, vậy ta về nghỉ trước!” Sau đó đứng dậy rời khỏi phòng, nhân tiện đóng cửa. Ánh mắt Noãn Ngữ quét trên người sáu nam nhân kia, uy thế mãnh liệt khiến da đầu ám vệ quỳ trên đất tê dại, không dám động đậy. Bọn họ là ám vệ bảo vệ của Hoàng Thượng, cho dù đứng bên người Hoàng Thượng cũng không cảm thấy khí thế mãnh liệt như thế, không ngờ được khí thế trên người công chúa lại đáng sợ như thế, bọn họ không dám coi thường công chúa này. Một lúc sau, Noãn Ngữ chậm rãi mở miệng nói: “Các ngươi đứng lên đi, là hoàng đế phái các ngươi tới giúp ta.” Không tệ, dù sao cũng là ám vệ do một tay Hiên Viên Tuyên huấn luyện, nội lực thâm hậu, đủ vững vàng, có thể dùng được. Cơ thế mấy người thị vệ đều cứng lại, chắc chắn không nghĩ đến Noãn Ngữ sẽ gọi Hoàng Thượng như thế, nếu ở Thương Long quốc là tội đại bất kính, nhưng người này vẫn là công chúa Hoàng Thượng thương yêu nhất, tuy đây là lần đầu bọn họ biết tới vị công chúa này, nhưng theo thái độ của Hoàng Thượng, vị công chúa này vô cùng đặc biệt đối với người. Lúc này một ám vệ cấp bậc cao hơn trả lời: “Dạ, công chúa, Hoàng Thượng đã dặn dò, mọi việc đều phải nghe theo lời của công chúa.” Noãn Ngữ yên lặng nhìn bọn họ, cười lạnh nhạt: “Vậy à? Chắc hắn cũng đưa thư cho các ngươi chứ!” Giọng điệu của nàng vô cùng nhạt nhẽo, hoàn toàn không hiểu có ý gì, nhưng cũng khiến sáu ám vệ không khỏi toát mồ hôi. Công chúa này sao lại thông minh như thế, còn khó đối phó hơn so với Hoàng Thượng. Một ám vệ lấy một phong thư từ trong người giao cho Noãn Ngữ, cung kính nói: “Bẩm công chúa, đây là mật thư Hoàng Thượng giao cho công chúa.” Ám vệ kia đưa ra một khối kim bài, kính cẩn trình lên, “Công chúa, đây là kim bài Hoàng Thượng ngự ban, có thể điều động quân đội lẫn quan phủ.” Noãn Ngữ nhận thư cùng kim bài, thầm hít một hơi, rồi mở thư ra, Noãn Ngữ nhận ra nét chữ này đúng là chữ của Hiên Viên Tiêu: Noãn nhi, mười năm trước phụ hoàng không nên rời khỏi các ngươi, là lỗi của phụ hoàng, khiến con phải lưu lạc nhân gian, cũng khiến mẫu hậu con mất mạng nơi biển lửa, nhưng Noãn nhi, phụ hoàng chưa bao giờ muốn làm hại con và mẫu hậu, con phải tin phụ hoàng. Sáu ám vệ này đã bảo vệ phụ hoàng nhiều năm qua, bây giờ, phụ hoàng phái họ đi giúp con, ngoài ra, phụ hoàng tặng cho con một khối ngự ban kim bài. Bằng kim bài này con có thể điều động quân đội khắp nơi, Noãn nhi biết lo nghĩ cho dân chúng quả thực là may mắn của đất nước. Noãn nhi, phụ hoàng tôn trọng lựa chọn của con, nếu con muốn, con có thể trở về bất cứ lúc nào, nếu con không muốn, phụ hoàng cũng không bắt ép con, Noãn nhi, phụ hoàng mong con được bình an, chú ý giữ gìn sức khỏe. Tâm Noãn Ngữ nổi lên một trận phong ba, nàng đã hiểu rõ chân tướng năm đó, cũng không hận ông, nhưng nàng cũng không thể gọi ông một tiếng phụ hoàng như trước. Về phần hoàng cung, nơi đó tuy không có quan hệ với nàng, nhưng nàng vẫn quyết định lấy thân phận Hiên Viên Noãn Ngữ trở về, nàng nhất định phải tra rõ thực hư chuyện năm đó… Noãn Ngữ hít sâu một hơi, áp chế mọi cảm xúc, đem thư đặt trên đầu ngọn nến, nàng lạnh nhạt nói: “Các ngươi đứng lên đi, ta chỉ là Tiêu Noãn Ngữ, không cần để ta nghe thấy hai chữ công chúa, gọi ta là tiểu thư! Còn nữa, đừng tùy tiện quỳ xuống, ta không thích.” Ám vệ đứng lên, cúi đầu kính cẩn nói: “Dạ, tiểu thư!” Đối với khí thế trên người công chúa này bọn họ tâm phục khẩu phục, mà nữ tử này cũng không để tâm đến những việc nhỏ nhặt, thảo nào Hoàng Thượng lại yêu thương nàng như thế. Noãn Ngữ giương mắt nhìn bọn họ, bình tĩnh hỏi: “Các ngươi tên gì?” Nhóm ám vệ hơi sửng sốt, sau đó lần lượt nói tên bản thân, “Ám Thương” “Ám Tuyệt” “Ám Dạ” “Ám Huy” “Ám Khải” “Ám Vũ” Noãn Ngữ ghi nhớ vào đầu tên cùng diện mạo mỗi người, rồi gật đầu, lãnh đạm nói: “Nhóm các ngươi là nhóm ám vệ do một tay ông ấy huấn luyện, vậy cũng không tệ, ta có nhiệm vụ giao cho các ngươi. Ám Thương, ngươi đi Bách Hoa lâu giám sát Thu Lăng, có động tĩnh gì đều phải báo cho ta, về phần Thu Lăng là ai, ngươi tự đi thăm dò đi.” Ám Thương nhíu mày,cung kính gật đầu, “Dạ, tiểu thư!” “Ám Tuyệt, Ám Dạ, các ngươi giả vờ là khách trà trộn vào trong Ngự Mãn lâu, chú ý trong lâu có người nào khả nghi, ta sẽ nói Âu Dương công tử giữ cho các ngươi trong phòng, mọi người ở Ngự Mãn lâu đều bị trúng kịch độc, hóa trang cho giống một chút.” Noãn Ngữ phất tay qua hai người, ánh mắt dừng lại trên người Ám Huy, nàng phân phó: “Ám Huy, ngươi đi nha môn chờ lệnh ta.” Ba người cung kính gật đầu, “Dạ, tiểu thư…” Ánh mắt Noãn Ngữ dừng lại trên người Ám Khải, bình tĩnh nói: “Ám Khải, ngươi đi bảo vệ Âu Dương thần y, nếu có vấn đề gì, ta sẽ hỏi tội ngươi.” Khí thế mãnh liệt vô thanh vô tức dừng lại trên người Ám Khải, khiến da đầu Ám Khải run rẩy một trận. Ám Khải cố áp chế nhịp tim đập lung tung, cung kính nói: “Dạ, tiểu thư! Thuộc hạ sẽ bảo vệ tốt Âu Dương thần y.” “Ám Vũ, ngươi đi theo dõi Châu phủ, một lát ta sẽ mang ngươi đi.” Khuôn mặt Noãn Ngữ dưới mạng che hiện lên một nụ cười, vỗ tay nói: “Được rồi, các ngươi đi đi, ta sẽ nói Âu Dương công tử chuẩn bị phòng cho các ngươi. Các ngươi đi đường vài ngày cũng đã mệt, tới căn phòng thứ ba bên tay trái mà nghỉ, Ám Vũ ở lại.” Năm ám vệ nhanh chóng rời đi, chỉ để lại Ám Vũ đang đứng thẳng chờ đợi mệnh lệnh Noãn Ngữ. Noãn Ngữ lặng yên nhìn Ám Vũ, gật đầu nói: “Đi theo ta!” Nói xong thân hình chợt lóe, biến mất rất nhanh, chỉ có một góc áo màu tím hiện lên trong mắt Ám Vũ. Ám Vũ thầm kinh sợ, không nghĩ võ công của công chúa cao như thế, hắn không dám sơ suất, lập tức đi theo. Hai người nhanh chóng tới một đại trạch tử, đứng trên nóc nhà, Noãn Ngữ nói nhỏ: “Ám Vũ, võ công người trong nhà này đều sâu không lường được, ngươi nhất định phải ẩn nấp, nếu có cái gì nguy hiểm, thả cái này ra.” Nói xong Noãn Ngữ lấy ra một vật rất nhỏ giao cho Ám Vũ. Ám Vũ hiển nhiên biết đó là vật gì, hắn cất vào người, cung kính nói: “Tạ ơn tiểu thư, Ám Vũ đã hiểu.” Noãn Ngữ gật đầu với hắn, “Chúng ta về đi!” Nói xong thân hình lại lóe lên biến mất, khi Ám Vũ nhìn thấy thì Noãn Ngữ cũng đã đi xa, Ám Vũ kinh ngạc nhanh chóng đi theo…….. –