Thiên sát cô tinh

Chương 33 : Vực sâu

♥Edit: Mun – Sáng hôm sau, Noãn Ngữ cùng Duyên nhi và mặt sẹo về Bách Hoa lâu, tin này được truyền đi rất nhanh, Nguyệt di cùng các cô nương hiển nhiên vô cùng chào đón Noãn Ngữ trở về, thậm chí còn bày tiệc rượu đón tiếp cho bọn họ. Nhưng vào đêm, lại có chuyện kỳ lạ xảy ra, độc trên người võ lâm nhân sĩ ở Ngự Mãn lâu đều được giải, tuy nhiên lại có người nào đó để lại một tờ giấy, cho biết người hạ độc là Tiêu Noãn Ngữ, còn nói nàng là thánh nữ ma giáo… Vì thế sáng hôm sau, võ lâm nhân sĩ này liền vây quanh cửa Bách Hoa lâu, yêu cầu giao Tiêu Noãn Ngữ ra. Sáng sớm Nguyệt di nghe được tiếng hò hết ngoài cửa, lông mi nàng đều dựng thẳng lên, cho dù thế nào ta cũng không tin Tiêu cô nương là người hạ độc. Nhưng Bách Hoa lâu của nàng căn bản không thể bảo vệ Tiêu cô nương được, đợi võ lâm nhân sĩ tiến vào, Bách Hoa lâu của nàng sẽ bị hủy, giờ phải làm sao đây….. Ba người Noãn Ngữ vội vã từ sau viện đi tới. Hôm nay ngoài đại sảnh Bách Hoa lâu có tiếng kêu gào như sấm, mạng che mặt của Noãn Ngữ thoáng gợn lên, tốt, không ngờ ngươi đã không chịu được, thật đáng tiếc…. Nguyệt di nghe được tiếng bước chân đằng sau, xoay người, nhìn thấy Noãn Ngữ, kinh ngạc kêu to: “Tiêu đại phu, nàng ra đây làm gì?” Trong giọng nói còn mang theo ý lo lắng, khiến Noãn Ngữ cảm thấy ấm áp trong lòng. Hóa ra vẫn còn có người tin nàng. Các cô nương Bách Hoa lâu thấy Noãn Ngữ, sắc mặt có chút khó coi, vẻ mặt sợ hãi, giống như sợ nàng giết, cũng có vài người lo lắng vì các nàng là các cô nương đã được Noãn Ngữ giúp. Noãn Ngữ bình tĩnh nhìn Nguyệt di, nói: “Nguyệt di, người bên ngoài đều tới tìm ta, để ta ra ngoài đối diện, tránh tổn hại Bách Hoa lâu.” “Đúng……… Đúng……… Để nàng đi đi, tránh hại chúng ta.” Các cô nương trên lầu bắt đầu nói lung tung, cố ép Noãn Ngữ ra ngoài, chỉ cần nàng không ở lại thì bọn họ không cần ra ngoài chịu chết. “Các ngươi câm miệng cho ta, ta mới là chủ của Bách Hoa lâu. Tất cả trở về phòng ngay.” Nguyệt di quát to, tất cả các cô nương đều ngậm miệng, buộc phải quay về trong phòng. Nguyệt di lúc tức giận trông thật đáng sợ. Đợi các cô nương về phòng, Nguyệt di mới lo âu nhìn Noãn Ngữ, hỏi: “Không được, tuy Nguyệt di ta chỉ là một tú bà, nhưng cũng không phải người không phân biệt được đúng sai phải trái, hơn nữa nàng vẫn là ân nhân của Bách Hoa lâu, ta không thể để nàng ra ngoài chịu chết. Tiêu đại phu, nàng nên đi đi, đi thật xa, võ lâm nhân sĩ không tìm thấy nàng thì sẽ bỏ đi thôi.” Trong mắt Noãn Ngữ thoáng vẻ cảm động, nàng mỉm cười nói: “Nguyệt di, với sự từng trải của người, người thật sự tin rằng bọn họ không tìm thấy ta thì sẽ hết hy vọng sao? Người yên tâm, ta không có việc gì, có một số việc ta muốn tự mình giải quyết, chạy trốn không giải quyết được việc gì, hơn nữa ta vô tội, vì sao phải chạy trốn chứ?” Nguyệt di trầm mặc vài giây, do dự nói: “Nhưng ……….. Những người đó rõ ràng là không để ý, sẽ không bỏ qua cho nàng………. Bên ngoài đồn ngươi là thánh nữ ma giáo, cho dù nàng không phải, bọn họ tin hay không thì cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng ra ngoài là tự tìm cái chết đó!” Noãn Ngữ nhanh chóng điểm huyệt đạo Nguyệt di, Nguyệt di đứng cố định tại chỗ, khó hiểu nhìn Noãn Ngữ, Noãn Ngữ mỉm cười nói: “Nguyệt di, ta đã bị oan, nên phải rửa sạch oan khuất của ta, hơn nữa ta không thể liên lụy tới Bách Hoa lâu, Duyên nhi, mặt sẹo, chúng ta đi thôi!” Duyên nhi cùng mặt sẹo liếc nhìn nhau, sau đó vững vàng đi theo Noãn Ngữ ra ngoài Bách Hoa lâu. Ba người vừa bước ra, tất cả võ lâm nhân sĩ liền ngừng ồn ào náo động, một một nam tử xuyên qua đám đông bước ra tiến từng bước về phía trước, lớn tiếng nói: “Tại hạ là chưởng môn Vũ Đương – Lưu Trường Khanh, xin hỏi cô nương là?” Noãn Ngữ lạnh lùng nói: “Không phải các ngươi vừa gọi tên ta đó sao? Ta là Tiêu Noãn Ngữ.” Trong đám người có kẻ lớn tiếng la: “Tên yêu nữ này, ngươi làm việc ác, hạ độc các vị võ lâm chính đạo, hiện giờ gian kế của ngươi đã bị lộ, còn không nhanh chóng đưa tay chịu trói, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.” (Mun: Cái thằng thùng rỗng kêu to này !!! Dám nói Noãn Ngữ nhà chúng ta như thế à >.< Ta nhét giày dép, đá, sỏi, hằm bà lằm đủ mọi thứ vào mồm mi nà…. Xem mi còn dám nói lung tung nữa không :-w) Noãn Ngữ lạnh nhạt nhìn bọn họ, bình tĩnh nói: “Yêu nữ? Các ngươi có chứng cứ gì? Các ngươi nhìn thấy ta hạ độc sao?” Lưu Trường Khanh lấy ra một tờ giấy, chìa ra trước mặt Noãn Ngữ, cười lạnh nói: “Yêu nữ, ngươi còn muốn ngụy biện, đây là chứng cứ, chúng ta đều đã được giải độc, ngươi giải độc cho chúng ta để lại tờ giấy này, bây giờ ngươi còn gì để nói không.” Noãn Ngữ lạnh nhạt liếc tờ giấy một cái, trên tờ giấy viết một hàng chữ: người hạ độc là Tiêu Noãn Ngữ, thánh nữ ma giáo, tuân mệnh phá hoại võ lâm đại hội, để ma giáo thống nhất võ lâm. Duyên nhi nhìn tờ giấy, hừ lạnh một tiếng, “Ngu xuẩn, dựa vào tờ giấy đó các ngươi có thể tha hồ vu oan người khác sao? Tờ giấy này ai cũng có thể viết, chẳng lẽ viết bừa tên một người là có thể chứng minh nàng là người của ma giáo, hơn nữa, chúng ta vì các ngươi chạy tới Trích Tiên cốc xa xôi vạn dặm tìm thần y, việc đó có thể là giả hay sao, các ngươi cũng không nghĩ lại, ngay cả thần y cũng không thể giải độc, người có bản lĩnh giải được độc, trừ người hạ độc còn ai có thể có thuốc giải?” Võ lâm nhân sĩ đều ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta (Mun: chúng mình nhìn nhau :”>), tất cả cũng cảm thấy lời Duyên nhi không phải là không có lý. Đúng lúc đó một giọng nói của m tử trẻ tuổi vang lên: “Vậy ngươi giải thích xem tại sao người hạ độc lại cho chúng ta thuốc giải? Đó không phải là việc ngu xuẩn hay sao? Còn nữa, vì sao hắn phải vu oan cho ngươi? Nếu ngươi không phải thánh nữ ma giáo, vậy ngươi nói thân phận của ngươi ra, rốt cuộc ngươi là ai?” Võ lâm nhân sĩ đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời nói nam tử, ánh mắt sắc bén đều bắn về phía Noãn Ngữ, muốn nàng phải đưa ra một lời giải thích, ngay cả dân chúng trên đường cũng chỉ trỏ Noãn Ngữ. (Mun: Bọn a dua x-( thích chết hả?) Noãn Ngữ cười lạnh nói: “Xem ra hôm nay các ngươi sẽ không bỏ qua cho ta, ta – Tiêu Noãn Ngữ cũng không phải là người dễ ức hiếp.” Một cỗ khí thế cường đại tỏa ra, độ ấm chung quanh đều lập tức giảm xuống vài độ. Một trung niên nam tử hô to: “Vậy ý ngươi là ngươi thừa nhận mình là yêu nữ ma giáo, các vị võ lâm chính đạo, chúng ta cùng nhau tiêu diệt yêu nữ ma giáo này, vì võ lâm diệt trừ tai họa.” Lưu Trường Khanh đứng đầu ngăn cản mọi người, uy phong nói: “Chúng ta đánh nhau ở nơi này sẽ làm bị thương dân chúng xung quanh.” (Mun: Ôi cái lũ a dua đó, muốn 1 chưởng đánh chết hết chúng nó quá :-