Thiên sát cô tinh

Chương 31 : Nghe trộm

♥Edit: Mun – Đêm xuống, trời tối đen, một thân người màu đen từ trong phòng Bách Hoa lâu vọt ra, thoạt nhìn vô cùng mảnh khảnh, hẳn là một nữ tử. Bóng đen nhanh chóng băng qua nóc nhà, sau đó nhảy xuống chỗ bức tường, bước vào trong trạch viện, rồi núp trong một căn phòng. Trong phòng đen như mực, nhưng lại có thể thấy một bóng người ngồi trên ghế, khí thế uy nghiêm hòa trong không khí, khiến cả phòng đều tràn đầy áp lực. Thân ảnh mảnh khảnh kia quỳ trên mặt đất, cung kính nói: “Thuộc hạ thỉnh an chủ thượng, báo cáo chủ thượng, hôm nay Tiêu đại phu rời đi, nhưng qua mấy ngày nữa sẽ trở về, nàng còn nói muốn mời sư phụ của nàng đến dập tắt bệnh dịch, nàng nói sư phụ của nàng có y thuật rất cao, tuyệt đối có thể xua tan dịch bệnh.” Đúng là giọng nói nữ tử, lại vô cùng hờ hững, khiến người nghe cảm thấy rùng mình. Một giọng nói nam nhân vang lên, điềm đạm mị hoặc lại mang theo sát ý nhè nhẹ, khiến người ta không tự giác mà run rẩy, “Vậy à? Tiêu Noãn Ngữ, ta đã phái tất cả thám tử nhưng không tra ra được thông tin gì về nàng, có thể nói nữ tử này không biết từ đâu xuất hiện. Ngươi có nghe ngóng được tin gì không, rốt cuộc nàng là ai? Võ công như thế nào? Hơn nữa sư phụ của nàng thật ra là ai?” Cơ thể nữ tử khẽ run lên, nàng cố gắng khôi phục giọng nói sợ hãi, trả lời: “Thuộc hạ bất tài, Tiêu Noãn Ngữ ít xuất hiện, tính cách quái dị, thuộc hạ không dò la ra tin tức gì của nàng, cũng không cảm giác được nàng có võ công, xin chủ thượng trách phạt.” “Ha ha……… Lăng nhi, ngươi theo ta nhiều năm như thế, làm sao ta nhẫn tâm trách phạt ngươi? Chẳng lẽ trong mắt ngươi ta tàn nhẫn như thế? Đứng lên đi……..” Giọng nói nam tử điềm đạm vang lên, nhưng không khiến nữ tử yên tâm, ngược lại còn run rẩy hơn. Nữ tử đứng dậy, đè nén giọng nói run sợ, nói: “Tạ ơn chủ thượng!” Nam tử hòa nhã nói: “Xem ra Tiêu Noãn Ngữ kia tuyệt đối không phải nữ tử bình thường. Không thể để bọn họ phá hoại kế hoạch của ta, khó khăn lắm mới nhân cơ hội này hốt gọn một mẻ, chỉ cần bọn chúng chết, sự nghiệp trong tay chúng sẽ do ta quản lý, còn thứ gọi là võ lâm chính đạo, một lòng muốn giết ta, không giết bọn chúng thì trước sau gì cũng trở thành tai họa lớn, ta sẽ không cho phép ai cản đường ta, Lăng nhi, ngươi nói nên đối phó với Tiêu Noãn Ngữ này như thế nào?” Nữ tử lạnh lùng nói: “Trí tuệ chủ thượng siêu việt, nhất định đã có kế hoạch, Lăng nhi sao dám càn rỡ trước mặt chủ thượng.” Nam tử hừ lạnh một tiếng, một cỗ khí thế sắc bén bắn về phía nữ tử, khiến nữ tử sợ tới mức lập tức quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “Chủ thượng bớt giận, Lăng nhi……….” Nam tử khẽ cười: “Lăng nhi, ngươi sợ cái gì, bản giáo chủ thương ngươi như vậy, làm sao có thể tổn thương ngươi? Ngươi có ý kiến gì cứ nói ra, bằng không bản giáo chủ sẽ tức giận đó!” Thân mình nữ tử hơi chấn động, nàng suy nghĩ, từ tốn nói: “Chủ thượng, hiện giờ Âu Dương Minh vì cứu võ lâm nhân sĩ đã tổn hao nhiều nội lực và chân khí, đã không còn đáng sợ nữa, nhưng hiện tại e rằng Tiêu Noãn Ngữ là tai họa ngầm của giáo ta, Lăng nhi cảm thấy, cần phải diệt trừ tai họa ngầm trước tiên.” Nam tử cười ha hả, cười đến nỗi khiến người ta sợ hãi, rất lâu sau, ánh mắt hắn dừng trên người nữ tử, dịu dàng nói: “Lăng nhi, tục ngữ nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nhưng chúng ta không biết gì về Tiêu Noãn Ngữ, hiện tại bản giáo đang rất cần dùng người, tuyệt đối không được làm hại tới giáo chúng bản giáo, ngươi biết nên làm gì rồi chứ!” “Thuộc hạ hiểu, mượn dao giết người.” Nữ tử cau mày, lo lắng nói: “Nhưng mà, chủ thượng, hiện tại võ lâm nhân sĩ đều trúng kịch độc, làm sao có thể giết Tiêu Noãn Ngữ.” Nam tử đứng lên, tới bên người nữ tử, vươn tay nâng cằm nữ tử, đối diện với nàng, nhẹ nhàng nói: “Ngươi giải độc cho bọn họ không phải là được rồi sao, nhưng không phải là bây giờ, chờ khi Tiêu Noãn Ngữ trở lại Dự Châu giải độc, tiếp đó phao tin, khiến võ lâm nhân sĩ đuổi giết nàng, hơn nữa ngươi lén lút giúp là được rồi. Võ lâm đại hội vô cùng cấp bách, hơn nữa truyền thống này không thay đổi, lúc này, ta muốn bọn họ tranh đấu lưỡng bại câu thương, ta có thể làm ngư ông đắc lợi.” Nữ tử cau mày lo lắng, “Nhưng Âu Dương Minh thì sao? Quan hệ giữa hắn và Tiêu Noãn Ngữ không tệ, trái lại như thế lại thành giúp hắn.” Nam tử nở nụ cười trong chốc lát bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt hắn dò xét trên người nữ tử , ánh mắt suồng sã lại gian ác, hắn tà mị cười nói: “Nếu hắn giúp Tiêu Noãn Ngữ không phải là tốt sao? Chúng ta là tà giáo, Lăng nhi, chẳng lẽ bản lĩnh bày mưu tính kế ngươi cũng có sao? Những kẻ tự xưng là võ lâm chính đạo, thật ra đầu óc lại chẳng khác gì heo, ngươi chỉ cần bày bẫy đơn giản, bọn họ sẽ tự động nhảy vào……….. Lăng nhi, chúng ta đã lâu không gặp, ngươi biết phải làm sao chứ.” Nữ tử hơi sửng sốt, sau đó từ từ cởi bỏ vạt áo, chậm rãi nằm trên giường, nam tử khẽ cười, ánh mắt suồng sã liếc nhìn thân người nữ tử……….. Trong phòng tràn ngập tiếng rên rỉ, hai người không hề phát hiện ngoài phòng có người, chính là Âu Dương Minh cùng Noãn Ngữ, Âu Dương Minh mặc mặc sắc trường bào (aka trường bào màu mực. Tức là a ý mặc quần áo đen sì sì na~ =))), ánh trăng chiếu rọi lên dáng người rắn rỏi của hắn,\. Noãn Ngữ mặc y phục màu tím, dáng người duyên dáng cùng với vẻ ngoài hoàn mỹ không tì vết, bọn họ liếc nhìn nhau, mặt Âu Dương Minh đã hồng hồng, dễ thấy đã biết chuyện đang xảy ra trong phòng, mà ánh mắt Noãn Ngữ vẫn yên ả không một gợn sóng, nàng nghi hoặc nhìn Âu Dương Minh, dường như muốn hỏi điều gì đấy. Âu Dương Minh dùng tay ra hiệu cho Noãn Ngữ, sau đó hai người nhanh chóng rời khỏi nơi này. Vừa về tới Ngự Mãn lâu, trong phòng Âu Dương Minh, Noãn Ngữ tò mò hỏi: “Âu Dương công tử, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tiếng đó là tiếng gì, còn nữa ngươi…………” (Mun: Ôi, Noãn nhi ngây thơ, Minh ca đen tối =)))))) tội lỗi , tội lỗi =). Bạn ghét cái tên chủ thượng kia =3=’ cũng là nam phụ đó, nhưng dám làm thế trc mặt Noãn nhi >__< Bạn đâm bạn chém. Chém chém chém…, Yu: nói nào ngay em nam phụ cũng có ý mún giúp Noãn nhi phổ cập chút kiến thức thoaj mà, đừng ghét :lol:) Bỗng chốc mặt Âu Dương Minh lại hồng lên, hắn ngăn Noãn Ngữ lại, vờ như không có chuyện gì, nói: “Không có việc gì, Tiêu cô nương, nàng về nghỉ ngơi đi, kế hoạch vừa rồi chúng ta đều nghe rõ, ngày mai còn phải tìm cách đối phó, về phần sau Tiêu cô nương không nghe thấy cũng không sao.” Tiêu cô nương là một nữ tử trong sáng như thế, vẫn không nên nói về loại chuyện dơ bẩn này cho nàng. Noãn Ngữ gật đầu, “Được, ta về nghỉ trước, Âu Dương công tử cũng nghỉ sớm đi.” Tuy kỳ quái nhưng thấy mặt Âu Dương Minh vẫn đỏ bừng, không nên hỏi thì hơn, xem ra không phải chuyện tốt đẹp gì, nàng không nên biết. Noãn Ngữ rời đi, Âu Dương Minh đóng cửa phòng, cả mặt vẫn đỏ bừng, hắn xoa xoa hai gò má nóng như thiêu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu niệm khởi tâm kinh, nhưng lúc này, cho dù hắn niệm như thế nào, trong đầu hắn vẫn xuất hiện đôi mắt yên bình không gợn sóng xinh đẹp kia, không quên được…… Noãn Ngữ về tới phòng, trăn trở nằm trên giường mà như thế nào cũng không ngủ được, trong đầu nhớ tới chuyện đêm nay, cùng với hai gò má đỏ bừng của Âu Dương Minh, vô tình chìm vào giấc ngủ……