Thiên sát cô tinh
Chương 30 : Thăm dò
♥Edit: Mun –
Sau ba canh giờ, khi ba người cưỡi ngựa tới bên ngoài Bách Hoa lâu trong thành Dự Châu thì đã là rạng sáng ngày hôm sau.Lúc này, tất cả mọi người đều còn đang ngủ say, Bách Hoa vẫn còn đóng cửa. Duyên nhi Noãn Ngữ xuống ngựa, chắp tay hướng Âu Dương Minh nói: “Âu Dương công tử, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi.”
Âu Dương Minh mỉm cười, “Hai vị cô nương nghỉ ngơi đi, hai ngày nay hai vị cũng vất vả rồi, tại hạ cáo từ trước.” Nói xong liền lên ngựa rời đi, bóng tuyết trắng trong đêm càng ngày càng xa.
Noãn Ngữ cùng Duyên nhi nhìn nhau, rồi vượt tường quay về Nguyệt các. Vừa đến nơi liền có một cảm giác rất quen thuộc, tuy chỉ ở lại vài ngày, nhưng lại khiến các nàng có cảm giác như đang nhà, dù sao có một nơi dừng chân vẫn tốt hơn so với ngày ngày bôn ba khắp nơi. Cả hai trở về phòng nghỉ ngơi, đêm nay cần phải ngủ thật ngon.
Sáng hôm sau, lúc Noãn Ngữ và Duyên nhi vừa đi ra khỏi cửa phòng liền thấy Mặt Sẹo đang luyệt võ, nghe thấy tiếng động, trông hai nàng, thì phấn khởi chạy lại. Hắn xúc động kêu lên: “Chủ tử, Duyên nhi tiểu thư, mọi người trở lại nhanh thế! Trong thư không phải nói ít nhất là hai ngày sao? Trên đường có gặp chuyện gì không…….”
“Rạng sáng hôm qua chúng ta đã trở về, trên đường cũng không gặp chuyện gì, cả đường đều an bình.” Duyên nhi day dứt nhìn mặt sẹo, xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, chúng ta chỉ sợ trên đường có nguy hiểm gì đó, nên mới không đưa ngươi theo.”
Mặt Sẹo gãi đầu, cười nói: “Duyên nhi tiểu thư không cần nói xin lỗi, võ công của ta quả thật không tốt, nếu như có chuyện gì, e rằng chỉ gây thêm phiền toái cho chủ tử, nhưng bây giờ ta siêng năng tập võ, chủ tử, Duyên nhi tiểu thư, ta sẽ không tạo thêm phiền toái cho các người.” Hắn không trách hai nàng, chỉ tại võ công của mình quá kém, không thể giúp được các nàng, hắn cần luyện võ công, tương lai phải bảo vệ chủ tử và Duyên nhi tiểu thư.
Thành ý trong lời nói của hắn vô cùng chân thành, khiến Noãn Ngữ và Duyên nhi vô cùng cảm động, Noãn Ngữ mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một quyển bí tịch đưa cho Mặt Sẹo (a.k.a sách quý =p~), dịu dàng nói: “Mặt Sẹo, luyện võ không phải dựa vào sức mạnh. Ngươi chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân, chiêu thức lung tung, không áp dụng đúng lúc. Đây là bí tịch ta lấy từ Nhân bá, rất thích hợp cho ngươi luyện.”
Mặt Sẹo cầm bí tịch, ánh mắt đầy vẻ xúc động, đột nhiên hắn quỳ xuống mặt đất, kích động nói: “Chủ tử, đa tạ người vẫn nhớ tới ta, đại ân đại đức của chủ tử, cả đời này Mặt Sẹo sẽ nhớ mãi.” Hắn không ngờ chủ tử không chỉ nhớ đến hắn, mà còn nhớ đến võ công của hắn, có thể đi theo chủ tử thật sự là may mắn của hắn.
“Mặt Sẹo, ngươi đứng lên đi, nam tử hán đại trượng phu, đội trời đạp đất, làm sao có thể tùy tiện quỳ chứ. Lòng trung thành của ngươi ta thấy rõ, trong mắt ta ngươi không phải đầy tớ, chúng ta đều là người một nhà, quỳ tới quỳ lui còn ra thể thống gì nữa, ngươi phải nhớ, nam nhân chỉ lạy cha mẹ và trời đất, không thể vứt bỏ danh dự………” Lời nói Noãn Ngữ mạnh mẽ, sự uy phong trong giọng nói khiến Mặt Sẹo thầm kinh hãi trong lòng, nhưng hắn lại càng thêm cảm kích, hắn ghi tạc lời nói này vào lòng.
Mặt Sẹo đứng dậy, nhìn Noãn Ngữ nói: “Chủ tử, Mặt Sẹo sẽ nhớ kỹ lời của người.” Bọn họ không hề biết, lời nói của Noãn Ngữ hôm nay đã thay đổi cuộc đời Mặt Sẹo, khiến hắn trở thành một anh hùng được người người ngưỡng mộ, nhưng đấy là chuyện của sau này……..
Noãn Ngữ gật đầu, đưa cho Duyên nhi một phong thư, dặn dò: “Duyên nhi, tỷ đến Minh thành ngay lập tức, giao cho Hoàng Thượng phong thư này. Trên đường phải cẩn thận, nếu gặp nguy hiểm phải phóng pháo báo hiệu ngay.”
Duyên nhi cất thư đi, kiên định gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi……….
Mặt Sẹo nhìn Noãn Ngữ nghi hoặc, lo lắng nói: “Chủ tử, Duyên nhi tiểu thư có gặp nguy hiểm không?” Đều tại võ công của mình không tốt, nếu không Duyên nhi tiểu thư sẽ không cần bôn ba.
Noãn Ngữ vỗ vai hắn, an ủi: “Yên tâm, võ công Duyên nhi không thấp, hiện giờ người có thể làm hại tới nàng rất ít, có điều hiện tại chúng ta có việc quan trọng hơn cần hoàn thành, Mặt Sẹo, ngươi theo ta đến đây!”
Hai người đi đến giữa Bách Hoa lâu, các cô nương thấy Noãn Ngữ đều rất phấn chấn, nhưng ngại Mặt Sẹo phía sau Noãn Ngữ, nên các nàng cũng không dám tới gần, nếu không đã sớm lên xin Noãn Ngữ kiểm tra cho các nàng rồi.
Noãn Ngữ cùng Mặt Sẹo đến ngoài phòng Thu Lăng, Noãn Ngữ thản nhiên nói: “Mặt Sẹo, ngươi canh giữ bên ngoài, đừng cho ai đi vào!” Dứt lời người liền đi vào.
Mặt Sẹo đứng ngoài cửa, nhìn như một pho tượng đáng sợ, khiến các cô nương chùn bước, chỉ có thể thất vọng trở lại phòng mình.
Trong phòng, Thu Lăng đang ngồi trên nhuyễn tháp chăm chú nhìn vật gì đó, cảm giác có người đi vào, nàng quay đầu, thấy người tới là Noãn Ngữ liền lộ ra nụ cười vui mừng, nàng nhã nhặn nhìn Noãn Ngữ nói: “Tiêu đại phu, nàng đã đến rồi, hai ngày nay không thấy nàng đến, ta còn tưởng làm sao! Mời nàng ngồi, ta vừa pha trà ngon, nàng nếm thử chút đi!” Nói xong đem tách trà đặt trước mặt Noãn Ngữ.
Noãn Ngữ yên lặng ngồi xuống, nâng chung trà lên ngửi, rồi đặt xuống, nàng lạnh nhạt nói: “Thu Lăng cô nương, thân thể ngươi chưa hoàn toàn hồi phục, không nên mệt nhọc.”
Thu Lăng điềm đạm cười nói: “Tiêu đại phu, thân thể ta đã tốt hơn rất nhiều, may mà có Tiêu đại phu, nếu không Thu Lăng đã trở thành cô hồn từ lâu rồi. Hơn nữa những ngày ta vướng phải bệnh thật là đáng sợ, thế nên ta mới xem sách cho hết thời gian.”
Noãn Ngữ gật đầu, bình tĩnh nói: “Nhưng vẫn nên chú ý thân thể một chút, lát nữa ta phải đi, cho nên kiểm tra cho các cô nương một lần nữa, Thu Lăng cô nương, phiền ngươi đưa tay ra.”
Thu Lăng đưa tay, lo âu nói: “Tiêu đại phu phải đi sao? Bệnh dịch đã kết thúc chưa? Tại sao ta nghe nói bệnh dịch vẫn nghiêm trọng, nếu Tiêu thầy thuốc đi rồi, không phải Bách Hoa lâu sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Noãn Ngữ vừa bắt mạch cho Thu Lăng vừa nói: “Thu Lăng cô nương yên tâm, qua mấy ngày ta sẽ trở về, chỉ muốn mời sư phụ tới đây giúp đỡ. sư phụ ta y thuật cao minh, nhất định có thể xua tan bệnh dịch.”
Noãn Ngữ rút tay về, bình tĩnh đứng dậy, lẳng lặng nói: “Ta đi kiểm tra cho các cô nương khác, cáo từ.”
Thu Lăng mỉm cười gật đầu, Noãn Ngữ vừa rời đi thì trong nháy mắt, gương mặt nàng cũng trở nên lạnh băng. Nàng còn chăm chú nghe tiếng động ngoài cửa, đợi nghe được tiếng bước chân Noãn Ngữ đi xa, bỗng dưng vỗ bàn “Bang!”, trong mắt đầy sát khí………
Noãn Ngữ vẫn kiểm tra các cô nương bị bệnh, kiểm tra xong liền đi vào trong phòng Nguyệt di, Nguyệt di thấy Noãn Ngữ phải đi, khuôn mặt niềm nở lập tức xụ xuống. Nàng lo lắng nhìn Noãn Ngữ, thở dài nói: “Tiêu đại phu phải đi ta cũng không ngăn được, nhưng bây giờ bệnh dịch vẫn chưa hết, ta lo cho các cô nương ở Bách Hoa lâu lỡ như……… Tiêu đại phu không thể ở thêm vài ngày sao?”
Noãn Ngữ bình tĩnh nói: “Nguyệt di yên tâm, qua mấy ngày ta sẽ trở về, hơn nữa ta có thể cam đoan, các cô nương trong Bách Hoa lâu sẽ không bị tái mắc bệnh.” Nàng càng tiếp xúc với Nguyệt di lại càng bị nữ tử này thu hút, không còn cảm giác xa lạ, trong lòng nàng luôn có cảm giác, cảm thấy nàng sẽ không làm hại mình.
Khuôn mặt Nguyệt di lập tức tràn đầy vui mừng, nàng phấn khởi nói: “ Tiêu đại phu nói thật không? Vậy là tốt rồi, ta đương nhiên là tin Tiêu đại phu, Tiêu đại phu đã cứu Bách Hoa lâu của ta, Nguyệt di ta cũng không phải loại người vong ơn phụ nghĩa. Tiêu đại phu có thể ở lại Bách Hoa lâu bất kỳ lúc nào cũng được, ba gian phòng kia ta sẽ giữ lại cho các nàng.”
Một cảm giác ấm áp chảy vào trong tim Noãn Ngữ, khuôn mặt dưới mạng che mặt của Noãn Ngữ hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt cũng không thờ ơ như trước mà có thêm một tia ấm áp, khiến Nguyệt di cũng không do dự mà khen ngợi ánh mắt xinh đẹp này, “Cám ơn ngươi, Nguyệt di! Ta phải đi, cáo từ………..” Nói xong liền chuẩn bị rời đi.
Nguyệt di hồi phục tinh thần, muốn tiễn Noãn Ngữ một đoạn, Noãn Ngữ vội ngăn lại, “Nguyệt di, chúng ta chỉ tạm thời rời đi? Vậy nên không cần phải tiễn.”
Nguyệt di gật đầu, điềm đạm nói: “Được rồi, ta sẽ không tiễn nàng, nàng nhớ trở về Nguyệt các của ta nhé.”
Noãn Ngữ gật đầu, tiếp đó xoay người rời đi không chút do dự, hôm đó, rất nhiều người thấy Noãn Ngữ và Mặt Sẹo ngồi trên xe ngựa, không nhanh không chậm rời khỏi thành Dự Châu…..
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
31 chương
31 chương
25 chương
39 chương
58 chương