Thiên sát cô tinh
Chương 29 : Chuyện xưa
♥Edit: Mun
–
Âu Dương Minh lo lắng gọi: “Sư phụ, người làm sao vậy, người có khỏe không?” Hắn chưa bao giờ trông thấy sư phụ đau khổ như vậy, ngoài cái ngày vào mười năm trước ra, người vừa khóc lóc vừa không ngừng đánh lên thân cây, không biết gãy bao nhiêu cây, đến khi hai nắm tay đều chảy máu, nội lực kiệt quệ, người mới ngất đi, cũng vào ngày đó, mái tóc đen của sư phụ đã trở thành trắng như tuyết, từ đó về sau không hề bước ra khỏi Trích Tiên cốc.
Đột nhiên Hàn Nhân đứng dậy, xem ra đã bình tĩnh hơn, màu đỏ trong mắt cũng bớt đi, nhưng hai tay vẫn nắm chặt, hắn bước tới trước mặt Noãn Ngữ, nghiêm túc nhìn nàng, giọng nói vẫn khàn khàn, hỏi: “Ngươi tên gì? Làm sao biết được chuyện năm đó, vì sao muốn hỏi ta về vấn đề này?” Giọng nói hắn có chút run run, khóe mắt cũng có nước mắt, giống như đã đoán ra được điều gì.
Noãn Ngữ hơi sửng sốt, nàng không ngờ Hàn Nhân sẽ có phản ứng như thế, chẳng lẽ sự tình năm đó còn có bí mật, Noãn Ngữ cố khiến bản thân tỉnh táo, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ta là Tiêu Noãn Ngữ, sự việc mười năm trước ta tận mắt chứng kiến, ta muốn biết có phải hoàng đế thật sự muốn giết Hiên Viên Noãn Ngữ và Tiêu hoàng hậu không.”
Cơ thể Hàn Nhân run mạnh, bước chân hư ảo, thiếu chút nữa là ngã xuống, may được Âu Dương Minh bên cạnh đỡ kịp thời.
“Ngươi là Tiêu Noãn Ngữ, nữ nhi của Nghi Thủy, thảo nào……. Chẳng trách ……..” Ánh mắt Hàn Nhân nhìn Noãn Ngữ thay đổi, bên trong mang theo yêu thương sâu lắng cùng nhớ nhung đậm sâu, ánh mắt như đang nhìn một người khác.
Noãn Ngữ kích động hỏi: “Ngươi và mẫu hậu có quan hệ gì? Vì sao ngươi lại biết tên mẫu hậu?” Nàng thấy nhung nhớ và yêu thương trong mắt Hàn Nhân, nàng biết tình cảm này là vì Nghi Thủy, vì mẫu hậu của nàng.
Hàn Nhân lấy lại tinh thần, hắn lau lệ nơi khóe mắt, cố gắng mỉm cười, dùng ánh mắt yêu thương nhìn Noãn Ngữ, dịu dàng nói: “Con rất giống mẫu hậu con, cũng kiên cường như khi nàng còn trẻ, thông minh như nhau, ta và mẫu hậu con là huynh muội kết nghĩa, nhưng ta yêu nàng, mà nàng lại yêu phụ hoàng của con, rất yêu, rất yêu…….” (Mun: Chỗ này bạn thay đổi cách xưng hô :”> Tự dưng thấy tội Hàn Nhân :-s Bạn là bạn muốn Nhân ca với Minh ca một đôi =))) hô hô :-“, Yu: nàng nghen, càng lúc càng …đc nghen =]] )
Noãn Ngữ cúi đầu trầm lặng, một lúc sau, đột nhiên nàng ngẩng đầu, trong mắt ánh lên ánh sáng long lanh, nàng nói dứt khoát: “Hàn thần y, xin người cho ta biết chuyện năm đó, ta cần phải biết tất cả.”
Hàn Nhân gật đầu, nhìn nơi xa, từ từ rơi vào hồi tưởng, “Năm đó Nghi Thủy là mỹ nhân đứng đầu Thương Long quốc, võ công, tài năng và học vấn đều nhất, là một nữ tử đặc biệt. Ta và phụ hoàng con năm đó cũng là huynh đệ tốt, thường xuyên kết giao ra ngoài dạo chơi, một lần kia, chúng ta gặp mẫu hậu con rồi đồng thời cùng yêu thương nàng, nhưng ta lại nhát gan không dám thổ lộ, chỉ có thể nhìn bọn họ ngày càng hòa hợp, tuy khổ trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể chúc nàng hạnh phúc……..”
“Từ đó, cách một thời gian ta mới đi thăm nàng, nhìn thấy nàng hạnh phúc ta cũng rất vui, nhưng ta phát hiện ánh mắt phụ hoàng ngươi nhìn chúng ta dần thay đổi, trờ nên ghen ghét, nghi ngờ, ta không muốn hủy hoại hạnh phúc của bọn họ,thế nên ta rời đi, vân du khắp nơi, để quên nàng, đồng thời ra sức nghiên cứu y thuật.” Ánh mắt Hàn Nhân tưởng niệm nhìn xa xăm, khiến khung cảnh trở nên thật xót xa.
Hàn Nhân nắm chặt tay, căm hận nói: “Mười năm trước, ta nghe nói Kiền Trữ cung cháy, vì thế liều mạng chạy về Minh thành, đúng lúc đó tính mạng phụ hoàng con nguy cấp, ta hận chính bản thân mình, năm đó ta nên mang mẫu hậu con cao chạy xa bay, ta càng hận mình mười năm trước vì sao lại cứu hắn.”
Noãn Ngữ bình tĩnh nghe hắn kể lại chuyện xưa, nhìn biểu tình tuyệt vọng cùng căm thù của Hàn Nhân, nàng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Đúng, người nên hận chính mình, hận sự yếu đuối của người, vì sao người không thử khiến mẫu hậu ta yêu thương người? Vì sao người không dám đấu tranh? Vì sợ sệt khiến bản thân người mất đi cơ hội, nhưng giờ mọi việc đều không còn nghĩa gì nữa, mẫu hậu ta cũng đã mất.”
Hàn Nhân ngây ngốc nhìn Noãn Ngữ, hắn cười cay đắng: “Con nói đúng, ta thật yếu đuối, mãi cho tới khi nàng đi rồi ta mới có dũng khí thừa nhận ta yêu nàng, nhưng không còn ý nghĩa gì, yêu hay hận đều không có nghĩa gì nữa, con rất giống nàng, nhưng càng kiên cường hơn nàng, ta tin mẫu hậu con trên trời nếu có linh thiêng sẽ rất vui mừng.”
Noãn Ngữ yên lặng nhìn Hàn Nhân, nghiêm túc nói: “Ta nghĩ mẫu hậu không phải không hiểu tình yêu của người, chỉ là không muốn phá hủy tình cảm của các người lúc đó, nên tất cả đều là lựa chọn của nàng, nàng không hy vọng thấy người sống trong đau khổ. Về việc người cứu Hiên Viên Tuyên, ta rất bội phục,bởi tình yêu của người rất sâu đậm, ta nghĩ mẫu hậu trên trời cũng cảm động! Nàng lương thiện nên bất cứ ai trong hai người bị thương đều là chuyện nàng không muốn, không phải sao?”
Hàn Nhân gật đầu, lộ ra nụ cười cởi mở, lúc này hắn đã bình tĩnh lại, oán hận nhiều năm cũng có thể bỏ qua, Nghi Thủy, nàng nhận ra nỗi đau của ta sao? Nên để Noãn Ngữ đến để cởi bỏ những đau khổ của ta sao, nàng đã sinh ra một nữ nhi rất tốt, đứa nhỏ và nàng đều lương thiện, lại càng kiên cường hơn nàng….
Hàn Nhân yêu thương nói với Noãn Ngữ: “Noãn nhi, ta có thể gọi con là Noãn nhi không? Con cứ kêu ta là Nhân bá đi, cám ơn con, nếu không có con e rằng ta sẽ vẫn đau khổ tự trách, về sau nếu có chuyện gì cứ tới tìm Nhân bá, nhưng không cần đốt trận pháp của ta.”
“Được, Nhân bá.” Noãn Ngữ vui vẻ cười, tiếc rằng nụ cười tuyệt mỹ lại bị mạng che mất, nàng ngẩng đầu nhìn trời, thầm nói: “Mẫu hậu, người có thấy không? Là người đã dẫn con đến nơi này……..”
Hàn Nhân lấy một bình sứ từ trong tay áo đưa cho Noãn Ngữ, dịu dàng nói: “Mười năm trước ta đi khắp thiên hạ tìm các loại bách thảo làm ra ba viên hoàn hồn đan (a.k.a thuốc tái sinh ) ,một viên đã dùng để cứu Hiên Viên Tuyên, nơi đây chỉ còn hai viên, chỉ cần còn một hơi thở thì đều có thể cải tử hoàn sinh. Con cầm đi, coi như là quà gặp mặt ta đưa cho con, con yên tâm, thuốc này sẽ không hỏng.”
Noãn Ngữ mỉm cười nhìn Hàn Nhân, đưa tay nhận bình dược, nhẹ nhàng nói: “Nhân bá, cám ơn người!”
Hàn Nhân khoát tay, cười nói: “Ha ha………. Hàn Nhân ta có thể sống tiếp cần phải cảm ơn con mới đúng, đúng rồi, chắc các con đói bụng lắm, theo ta lên núi đi, ăn chút gì rồi hãy xuống núi.”
Noãn Ngữ nhìn trời, bây giờ chắc đã qua trưa, nàng nhìn sắc mặt tái nhợt của hai người, gật đầu, bọn họ cần ăn cơm, nếu không e rằng lát nữa tất cả sẽ ngất mất…
“Các con theo ta là được rồi, thật ra đường lên núi tốt lắm, miễn là không có cơ quan thì sẽ đến nơi rất nhanh.” Nói xong đã đi dẫn đường, mỗi đoạn đường đều có một cơ quan ẩn giấu, khiến Noãn Ngữ và Duyên nhi cảm thấy lạnh run, hóa ra nơi này không chỉ có ba cửa thôi.
Ba người nhanh chóng đi, lát sau đã tới đỉnh núi, bọn họ theo Hàn Nhân vào một sơn động, trong sơn động nơi nào cũng tối đen, không biết Hàn Nhân chạm vào cơ quan nào, sơn động bỗng sáng lên, trên vách đá có ngọn đèn, vừa đủ để họ có thể thấy rõ đường.
Mấy người đi theo Hàn Nhân lên trước, đi trong chốc lát, đèn đột nhiên tắt, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến người ta được mở rộng tầm mắt, hóa ra trong sơn động có một động tiên khác, bên trong rộng lạ thường, là một hang động tự nhiên, hơn nữa vô cùng sáng, có vô số ngọn đèn trong hang, giống như ban ngày, hơn nữa bên trong cái gì cũng có, giống như nhà, còn có vườn hoa, các loại hoa nở rộ, cảnh tượng thật đẹp…….
Noãn Ngữ cẩn thận quan sát hang động, cảm giác nơi đây khiến nàng rất thoải mái, tuy phong thái không bằng với nhà đại gia, nhưng lại rất hiền hòa thân mật, nếu để nàng ở nơi này, nàng cũng bằng lòng.
Duyên nhi vừa bước lên ánh mắt đã dừng lại trên bàn cơm, căn bản không rảnh quan tâm tới cảnh đẹp khác, trong mắt đều là hình đồ ăn, nếu đây không phải nhà người khác, e rằng đã sớm xông lên ăn ngấu ăn nghiến, nhưng giờ cũng chỉ có thể nuốt nước miếng chịu đựng.
“Thế nào? Nhà ta trang trí không tệ chứ, nơi này là phòng khách, động trong núi này có rất nhiều hang, ta đều bày biện thành phòng ở, nếu muốn có thể tới đây ở.” Hàn Nhân cười nói: “Mấy thứ kia đều chuẩn bị để chiêu đãi các con, được rồi, các con mau ăn đi, cứ tha hồ ăn…….. Ăn nhiều hay ít cũng được.”
Vốn ba người đều đói không chịu được, nghe thấy lời Hàn Nhân đều bắt đầu động đũa, Duyên nhi ăn như hổ đói, cứ như người chết đói, nhưng Noãn Ngữ vẫn ăn từ tốn, mỗi động tác đều quyến rũ, dịu dàng.
Âu Dương Minh ăn cũng không nhanh không chậm, còn thường liếc nhìn Noãn Ngữ, có điều những hành động mờ ám này của hắn đều rơi vào trong mắt Hàn Nhân. Hàn Nhân mỉm cười nhìn, bản thân mình cũng Nghi Thủy vô duyên, mong rằng Minh nhi và Noãn Ngữ có thể hữu duyên. Minh nhi, mọi việc đều do bản thân con, dù sao cũng không được yếu đuối giống sư phụ.
Ba người ăn xong liền nhanh chóng xuống núi, Hàn Nhân có nhiều điều muốn nói nhưng cũng chỉ có thể để mọi người rời đi, hắn tiễn mọi người xuống núi, sợ bọn họ không cẩn thận đụng vào cơ quan, đã ăn no, hơn nữa xuống núi không hề gặp trở ngại, qua một khắc mọi người đều xuống tới chân núi. Ba con ngựa trắng vẫn ăn cỏ xanh dưới chân núi như trước, xung quanh Trích Tiên cốc này không có người, ngựa cũng vì thế mà không mất được.
Ba người từ biệt Hàn Nhân, dưới ánh mắt yêu thương của Hàn Nhân leo lên ngựa, sau đó nhanh chóng rời đi, theo như dự định, đến tối là có thể về tới Dự Châu.
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
46 chương
363 chương
10 chương