Thiên Hạ Vô Song
Chương 594
Bất kể như thế nào, các nàng tới tìm Mạnh Hàn đều đại biểu cho đế quốc của mình, sao có thể để cho kẻ địch biết sự an bài của các nàng?
Bất kể là Fanny hay Angelina, hiện tại đều có chút lúng túng. Nợ Mạnh Hàn một ân tình lớn, cho dù không có kẻ địch ở đây, những yêu cầu của các nàng trước kia cũng không có cách nào nói ra. Trong lúc vô tình, ngay cả chính các nàng cũng không phát hiện, các nàng đã bị Mạnh Hàn đặt một tình cảnh lúng túng như vậy.
- Làm sao, không tiện nói sao?
Mạnh Hàn sao có thể không nhìn ra được nguyên nhân vì sao hai nàng lại tỏ ra do dự như vậy. Tuy nhiên, chuyện này đối với Mạnh Hàn mà nói, không phải là một tin tức tốt.
Nếu như một mình cùng từng người trong hai nàng đàm phán, tâm lý ưu thế mà Mạnh Hàn thật vất vả tạo dựng lên sẽ không còn sót lại chút gì. Hơn nữa, một mình đối mặt với hai nàng, rất có thể sẽ không thể không phải đáp ứng một vài điều kiện không công bằng. Trên thế giới này vẫn chưa từng tiền lệ ký kết hiệp ước bình đẳng trong khi thực lực cách biệt cực lớn. Cho dù là ở trên người Mạnh Hàn cũng là như thế.
- Như vậy, hai vị có có thể tự mình thương lượng một chút, xem ai đi tới nói với ta được không?
Thoáng mỉm cười, Mạnh Hàn đẩy phương pháp giải quyết trở về trên người hai nàng:
- Ta thì không sao. Dù sao đi nữa bất kể là điều kiện của ai, chỉ cần không phải quá đáng quá, ta chung quy đều phải đáp ứng, không phải sao?
Hai nàng lại liếc nhìn nhau. Không đợi các nàng đưa ra quyết định, Mạnh Hàn đã lại bổ sung nói:
- Tuy nhiên, có một vài điều ta cần nhắc nhở một chút. Nếu như ta đáp ứng các ngươi trước mặc kệ yêu cầu của ai dẫn đến không có cách nào đáp ứng yêu cầu của người khác, vậy cũng không nên trách ta. Thân phận ta hèn mọn, không thể nào chịu đựng được áp lực của bất kỳ người nào trong hai người, cũng không thể nào có thể đối kháng với bất kỳ đại đế quốc nào cả.
Thế này sao có thể là lời khuyên bảo được. Đây căn bản là châm ngòi. Nghe thấy Mạnh Hàn nói vậy, trong nháy mắt hai nàng gần như đã muốn động thủ. Chỉ có điều các nàng vừa mới sử dụng lực lượng trong chớp mắt dường như cả hai nàng rất ăn ý nghĩ tới hậu quả của chuyện động thủ rồi. Cả hai nàng đều mạnh mẽ cứng rắn nhịn xuống. Sau đó lại đồng thời ăn ý, trong lòng vẫn còn sợ hãi liếc mắt nhìn đối phương một cái. Nhưng cả hai cũng ngạc nhiên khi thấy được sự kinh sợ trong mắt đối phương.
Muốn dựa vào đánh nhau để giành thứ tự trước sau, vậy cơ hồ là chuyện không thể nào. Nếu như có thể đánh thắng, hai nàng thà rằng thừa dịp đối phương thất bại đẩy đối phương vào chỗ chết, không chỉ là muốn nàng đáp ứng để mình nói chuyện với Mạnh Hàn trước. Hai nàng đồng loạt hiểu rõ điểm này, đồng thời cũng hiểu rõ sách lược của Mạnh Hàn ở trong chuyện này.
Trước đây các nàng ra tay, dựa vào lực lượng mạnh mẽ và hào quang thần thánh, gần như không gắp bất kỳ điều gì bất lợi, chưa từng có thời điểm nào bị thất bại tan tác mà quay trở về. Chỉ có điều lần này các nàng thật sự bất hạnh. Các nàng đụng vào nhau, lại trở thành may mắn cho Mạnh Hàn. Cho dù mặc kệ là ai trong các nàng đến muộn một ngày hoặc là đến sớm một ngày, cũng có thể là một kết quả hoàn mỹ hơn, mà không phải là tình trạng lúng túng không trên không dưới như hiện tại.
Trong lúc các nàng trầm mặc suy nghĩ, Mạnh Hàn lại hiểu được đầy đủ tác dụng của sự ngăn cản này. Nhưng loại tình cảnh này, tuyệt đối không thể duy trì bao lâu. Nếu như không rèn sắt khi còn nóng giải quyết chuyện này, sau này Mạnh Hàn chỉ có thể đối mặt với càng ngày càng nhiều phiền phức hơn nữa. Cho dù vì sự an bình sau này Mạnh Hàn cũng chỉ có thể lựa chọn tìm ra một phương pháp.
- Có lẽ chúng ta có thể hiệp thương một chút, mọi người đưa ra điều kiện, đàm phán đi!
Mạnh Hàn cẩn thận từng li từng tí một đưa ra một đề nghị:
- Nơi này không phải là đế quốc Quang Minh, không phải là đế quốc Hắc Ám. Bất kể là quyền lực thế tục, hay là hào quang của thần, đều vẫn không có lan tới đây. Nếu không thể nào phát động một trận chiến tranh ở chỗ này, có lẽ chúng ta có thể ngồi xuống để nói một chút, giải quyết tranh chấp một chút. Đây là phương thức hòa bình nhất, không phải sao?
- Không thể nào!
Hai nàng gần như là đồng thời quát ầm lên. Sau đó phát hiện ra sự ăn ý của hai người, cả hai lại lập tức lựa chọn ngậm miệng lại.
- Bảo ta và thánh nữ đế quốc hắc ám đàm phán thỏa hiệp. Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra!
Trên người Fanny lại phát lên bạch quang tỏa sáng tới cực độ. Hai hộ vệ cũng đã nắm chặt chuôi kiếm, chuẩn bị chiến đấu.
- Ta cũng có cảm giác tương tự. Bảo ta và thánh nữ Quang Minh thần giáo đàm phán thỏa hiệp, còn không bằng trực tiếp giết ta đi!
Đối diện, thái độ của Angelina cũng tương tự, hoàn toàn không chấp nhận thỏa hiệp.
Thánh nữ Quang Minh và thánh nữ Hắc Ám? Nghe thấy các nàng gọi nhau như vậy, trong lòng Mạnh Hàn không nhịn được thầm kêu khổ. Quả nhiên là hai nhân vật lớn, lớn đến mức không thể lớn hơn được nữa.
Mạnh Hàn tự hỏi bình thường chưa từng làm chuyện gì đuối lý, tại sao có thể khiến nhân vật lớn như vậy tới cửa? Chỉ có điều, sau khi đã biết được thân phận của các nàng, Mạnh Hàn càng lúc càng kiên trì hơn. Chuyện ngày hôm nay nhất định phải giải quyết vào hôm nay. Bằng không có thể sẽ để lại hậu hoạn vô cùng, mà căn bản không có hậu hoạn. Bất luận người nào một khi đã biến thành người chết, đều sẽ không có hậu hoạn!
- Nếu như các nàng muốn hào quang của vị thần các nàng thờ phụng có thể soi sáng đến toàn thế giới, không ngại cân nhắc một chút tới lời ta nói.
Mạnh Hàn không thể không kiên trì mở miệng, thu hút lực chú ý và sự tức giận của hai nàng đến trên người mình.
- Ý chí của thần, cần chính trị của thần thực hiện!
Lúc này Mạnh Hàn đột nhiên nhớ tới hóa thân làm thần côn, rất cao thâm khó dò nói:
- Bài học chính trị thứ nhất, chính là học được thỏa hiệp. Các nàng cảm thấy thế nào?
- Ý chí của thần, cần nhờ chính trị của thần thực hiện?
Fanny và Angelina đang tranh cãi với nhau, đột nhiên cả hai đều ngưng tranh luận, rất nghi hoặc lặp lại câu nói này.
Mạnh Hàn cũng không có cách nào. Nếu để cho các nàng đánh nhau, ai biết được sẽ có kết quả thế nào. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể dùng câu nói trong tiểu thuyết huyền ảo nào đó của kiếp trước để lừa các nàng, khiến hai nàng dừng tranh chấp. Bây giờ nhìn lại, hiệu quả cũng không tệ lắm.
- Thần Quang Minh chưa từng thỏa hiệp!
Fanny nói chuyện vẫn mang theo một sự bình tĩnh khiến người ta cảm thấy thoải mái, chứ không phải là sự mê hoặc như của Angelina.
- Ma thần Hắc Ám cũng chưa từng thỏa hiệp!
Fanny vừa dứt lời, âm thanh của Angelina liền vang lên ngay sau đó, giống như không lùi một phân.
- Như vậy, trong lúc hai đại đế quốc của các ngươi diễn ra chiến tranh, có phải lần nào một phương bị tiêu diệt hoàn toàn mà kết thúc chứ?
Mạnh Hàn đã nheo mắt lại. Giọng điệu thực sự có phần lười biếng, vô cùng cân nhắc hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
128 chương
146 chương
1293 chương
11 chương
100 chương