Thiên Thu - Mộng Khê Thạch
Chương 1
Đỉnh Bán Bộ, tên như ý nghĩa, diện tích có đúng một tấc vuông, bước tới trước nửa bước là vách đá vạn trượng, bên trên quái thạch* sừng sững, đủ loại cỏ dại kỳ quái sinh trưởng, phía dưới sương mù mênh mông, thần hô quỷ đứng, sườn núi lởm chởm hiểm ác, thiên địa không nhận.
*quái thạch: đá với hình dạng kỳ quái
Phía trước vách núi, có một ngọn núi khác, tên là đỉnh Ứng Hối, so với đỉnh Bán Bộ lại càng hiểm trở, cao lớn vài lần. Nó dựng thẳng đứng, cao đến ngàn trượng, tựa như đao gọt, giống như không hề có đất để đặt chân; dù có chút màu xanh, cũng chỉ là mấy loại cây sinh trưởng trên đá, không mọc trên đất, làm người ta nhìn mà thấy không rét mà run, hối hận vì sao lại leo lên ngọn núi này. Hai từ Ứng Hối* chính là bắt nguồn từ chính điều này.
*Ứng Hối: chữ hán 应悔 nghĩa là hẳn sẽ hối hận, tất sẽ hối hận
Giữa hai ngọn núi có một khe sâu, từ trên nhìn xuống, biển mây ngưng tụ, không biết sâu cạn bao nhiêu, mơ hồ còn có thể nghe thấy âm thanh hổ kêu loạn, tiếng nước không lúc nào ngừng. Tiều phu bình thường không ai dám leo lên, ngay cả Tiên Thiên cao thủ đứng ở nơi này, chỉ sợ cũng sẽ sinh ra mấy phần khó chịu.
Ngay dưới biển mây mù mịt, nước sông và vách núi tách đôi, nơi đó có một con đường hẹp dài ghồ ghề, do đá lớn chồng lên mà thành đường mòn đá nhỏ, lúc này đang có hai người một trước một sau bước đi.
Nước sông mãnh liệt, chảy dữ dội, bọt nước thỉnh thoảng bắn lên, đánh lên bờ đá. Người ở phía trên nếu đi đứng hơi bất cẩn một chút, mặc dù không rơi vào sông, cũng sẽ bị nước sông bắn ướt hết áo quần. Tuy nhiên nếu cố gắng đi dựa sát vào trong thì lại đụng vào vách đá, mặt đá nhọn nhô ra vô cùng sắc bén. Nói chung nếu đi tất nhiên phải che trái chắn phải, vô cùng chật vật, tuyệt đối không thể như tiêu sái phiêu dật được như hai người trước mắt, bước đi vô cùng nhàn nhã.
“Nghe nói hai mươi năm trước, Kỳ chân nhân của Huyền Đô sơn chính là ở trên đỉnh núi Ứng Phong này đánh bại đệ nhất cao thủ Hồ Lộc Cổ của Đột Quyết, ép hắn lập lời thề trong vòng hai mươi năm không được bước chân vào Trung Nguyên. Chỉ tiếc năm đó đệ tử tuổi còn quá nhỏ, không có cơ hội nhìn thấy. Chắc chắn trận chiến đó nhất định là đặc sắc tuyệt luân.”
Nói chuyện là người trẻ tuổi đi phía sau, hai người bước đi không nhanh không chậm, nhưng luôn luôn duy trì khoảng cách ba bước chân.
Người phía trước bước đi rất nhẹ nhàng, thái độ nhàn nhã, giống như đang đi trên đất bằng, người trẻ tuổi phía sau bước nặng hơn một chút, nhìn qua mặc dù cũng vô cùng phiêu dật, nhưng nếu so sánh thật kỹ, không khó để phát hiện ra sự khác biệt trong đó.
Yến Vô Sư cười cười một tiếng: “Đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, năm đó Kỳ Phượng Các quả thực có thể xưng tụng là đứng đầu, Hồ Lộc Cổ không biết tự lượng sức mình, tự rước lấy nhục, không thể trách được ai. Chỉ là Kỳ Phượng Các mang cái danh thanh cao Đạo môn chính phái, không chịu hạ sát chiêu, lại cố tình dùng cái ước hẹn hai mươi năm, ngoại trừ chôn xuống mầm họa cho Huyền Đô sơn, thì giúp được gì đâu?”
Ngọc Sinh Yên hiếu kỳ: “Sư tôn, lẽ nào võ công của Hồ Lộc Cổ quả thực rất cao?”
Yến Vô Sư: “Hiện tại nếu ta đánh với hắn một trận, cũng không nắm chắc tất thắng.”
“Lợi hại như vậy sao?!” Ngọc Sinh Yên kinh hãi, hắn hiểu rõ công lực của sư tôn cao thâm đến mức nào. Hồ Lộc Cổ kia có thể có được câu đánh giá này của Yến Vô Sư, nhất định cũng là một cao thủ, có khi còn là một trong ba cao thủ hàng đầu thiên hạ.
Yến Vô Sư ngữ khí nhàn nhạt: “Bằng không tại sao ta lại nói Kỳ Phượng Các lưu lại mầm họa cho đồ tử đồ tôn của mình. Hồ Lộc Cổ của hai mươi năm trước tuy rằng kém Kỳ Phượng các một bậc, nhưng nay đâu bằng xưa, trong hai mươi năm này, cũng không phải là không thể trừ khử. Bây giờ, Kỳ Phượng Các đã chết, Huyền Đô sơn rốt cục chẳng có nổi một Kỳ Phượng Các thứ hai.”
Ngọc Sinh Yên nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Đúng vậy a, Kỳ chân nhân đã quy tiên năm năm về trước rồi!”
Yến Vô Sư: “Chưởng giáo Huyền Đô sơn hiện giờ là ai?”
Ngọc Sinh Yên: “Là đệ tử của Kỳ Phượng Các, tên là Thẩm Kiều.”
Yến Vô Sư đối với cái tên này không có phản ứng gì, hắn và Kỳ Phượng Các qua lại có vẻn vẹn một lần, đó là vào hai mươi năm trước, mà lúc đó Thẩm Kiều mới vừa được Kỳ Phượng Các thu làm đệ tử quan môn*.
*đệ tử quan môn: tức đệ tử cuối cùng, truyền thụ mọi võ công.
Huyền Đô sơn vốn có danh xưng “Thiên hạ đệ nhất Đạo môn”, nhưng hiện giờ so với Yến Vô Sư vừa xuất quan sau mười năm bế quan mà xem, ngoại trừ Kỳ Phượng Các, Huyền Đô sơn đã không còn một ai có thể xứng làm đối thủ của hắn.
Đáng tiếc, Kỳ Phượng Các đã chết.
Thấy sư phụ không còn mấy hứng thú, Ngọc Sinh Yên lại nói: “Nghe nói đệ tử của Hồ Lộc Cổ bây giờ là đệ nhất cao thủ của Đột Quyết, Tả hiền vương Côn Tà. Hôm nay cũng ở trên đỉnh Ứng Hối này ước chiến với Thẩm Kiều, nói muốn xóa sạch sỉ nhục năm đó. Sư tôn, người có muốn đi xem chút không?”
Yến Vô Sư không tỏ rõ ý kiến: “Ta bế quan hơn mười năm, ngoại trừ cái chết của Kỳ Phượng Các ra, còn xảy ra chuyện gì không?”
Ngọc Sinh Yên suy nghĩ một chút: “Sau khi người bế quan không lâu, tân đế Cao Vĩ của Tề quốc đăng cơ. Người này ham mê tửu sắc, xa hoa vô độ, trong mười năm này, thực lực của Tề quốc giảm sút rõ rệt. Nghe nói Chu đế Vũ Văn Ung đang định đem quân chinh phạt nước Tề. Chỉ sợ chẳng bao lâu nữa, phương Bắc sẽ phải mở cửa cho Chu quốc.”
“Kỳ Phượng Các chết rồi, danh sách của mười đại cao thủ trên thiên hạ đều sẽ có biến động. Trong đó Dịch Ích Trần của Thuần Dương quan núi Thanh Thành, thiền sư Tuyết Đình của Chu Quốc, cùng với cung chủ Nhữ Yên Khắc Huệ của Lâm Xuyên Học Cung được công nhận là ba vị trí đầu trong thiên hạ. Ba người này, vừa vặn là đại biểu cho ba nhà Đạo, Thích, Nho*.”
*Đạo, Thích, Nho: là Đạo giáo, Phật giáo và Khổng giáo.
“Tuy nhiên cũng có người nói, trí giả Câu Xả của dân tộc Thổ Cốc Hồn cũng có thể ghi danh vào ba vị trí đầu. Còn cả Hồ Lộc Cổ, nếu như trong vòng hai mươi năm nay võ công của hắn có tinh tiến, lần này lại bước chân vào Trung Nguyên, nói không chừng còn có thể chiếm được ngôi đệ nhất cao thủ. Đáng tiếc, hắn rốt cuộc vẫn là người Đột Quyết, võ lâm Trung Nguyên dù sao vẫn kiêng kỵ.”
Dứt lời, Ngọc Sinh Yên thấy sư phụ vẫn tiếp tục đi về phía trước, không nhịn được liền khuyên nhủ: “Sư tôn, hôm nay Côn Tà ước chiến Thẩm Kiều, chắc chắn cũng là một trận đấu đặc sắc. Thẩm Kiều người này ít giao thiệp với bên ngoài, từ khi tiếp nhận chức chưởng giáo đến nay đều chết dí ở trong phủ, rất ít giao thủ với người khác. Chỉ vì uy danh sư phụ Kỳ Phượng Các của hắn quá mức hiển hách, nên hắn cũng được liệt vào hàng thập đại cao thủ trên giang hồ. Nếu sư tôn muốn đánh giá lại khả năng của Huyền Đô sơn, trận chiến hôm nay nhất định không nên bỏ qua. Lúc này trên đỉnh Ứng Đối nhất định đã chật ních người đến xem cuộc chiến của các cao thủ rồi!”
“Ngươi cho rằng hôm nay ta đến đây là vì muốn xem trận chiến này sao?” Yến Vô Sư rốt cục dừng chân lại.
Ngọc Sinh Yên có chút thấp thỏm: “Vậy ý sư tôn là?”
Năm đó lúc hắn bái làm môn hạ của Yến Vô Sư, cũng chỉ mới hơn bảy tuổi. Ba năm sau, Yến Vô Sư thua trong trận chiến với Ma tông tông sư Thôi Do Vọng, bị thương bế quan, một lần bế chính là mười năm.
Mười năm qua tuy rằng Ngọc Sinh Yên vẫn dựa theo bàn giao của Yến Vô Sư tiếp tục tu luyện, cũng đi không ít nơi, tiến cảnh đã vượt xa ngày trước, từ lâu cũng đã thành một cao thủ hàng đầu trên giang hồ. Mà thầy trò mười năm không gặp, luôn có chút mới lạ ngăn cách, thêm vào đó, cảnh giới bây giờ của Yến Vô Sư càng thêm cao thâm khó dò, sự kính nể trong lòng Ngọc Sinh Yên càng thêm sâu. Cho nên bình thường trước mặt người ngoài thì diễn xuất tiêu sái lỗi lạc, trước mặt sư tôn thì lại trở nên lóng ngóng tay chân.
Yến Vô Sư chắp tay sau lưng, ngữ khí nhàn nhạt: “Trận chiến giữa Kỳ Phượng Các và Hồ Lộc Cổ ta đã xem qua từ lâu, Thẩm Kiều và Côn Tà đều là đồ đệ của bọn hắn, với lại tuổi vẫn còn nhỏ, cho dù lợi hại đến đâu cũng không thể vượt qua được hai người Kỳ Hồ năm đó. Ta mang ngươi tới đây, chính là do nước sông chảy xiết, bề mặt núi đá hiểm trở, trên tiếp với trời, dưới thông với đất, rất tốt cho việc lĩnh ngộ luyện công. Lúc ta bế quan, không thể quan tâm đến ngươi, bây giờ nếu đã xuất quan, thì không thể lại tiếp tục bỏ mặc ngươi luẩn quẩn mãi không thể tiến cảnh được. Trước khi ngộ được ra tầng thứ năm của “Phượng Lân Nguyên Điển”, ngươi cứ ở lại đây đi.”
Ngọc Sinh Yên đột nhiên cảm thây có chút oan ức. Mười năm này mặc dù hắn chỉ là người ngoài nghề, nhưng với chuyện luyện công, một ngày cũng không dám lười biếng. Hiện tại cũng chỉ mới hai mươi đã luyện được đến tầng thứ tư “Phượng Lân Nguyên Điển”, ở trên giang hồ cũng coi như là cao thủ trẻ tuổi hiếm có, tự thấy vẫn là tương đối hài lòng. Ai biết được trong miệng sư tôn lại trở nên không ra gì như thế.
Dường như nhận ra được tâm tình đối phương, khóe miệng Yến Vô Sư nhếch lên một nụ cười trào phúng: “Lúc ta bằng tuổi ngươi, cũng đã đột phá tầng thứ sáu, ngươi có gì mà kiêu ngạo. So với cái đám tôm tép nhỏ bé đó, không bằng so với ta?”
Tuy là hai bên tóc mai đã chuyển thành màu trắng, nhưng chuyện này cũng không hề cản trở mị lực của hắn. Dung mạo tuấn nhã ngược lại bởi vì cái nụ cười như không cười này mà càng trở nên mê hoặc, khiến người ta không dời mắt nổi.
Bộ bào phục màu trắng bị gió thổi bay phần phật, nhưng người lại vẫn bất động như cũ, chỉ mỗi việc đứng chắp tay ở đó, đã có khí chất cùng uy hiếp ngạo thị thiên hạ, làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Ngọc Sinh Yên đứng đối diện với hắn, lúc này liền cảm thấy hơi nghẹt thở, làm cho hắn không thể không lùi lại hai bước, lo sợ, tái mét mặt mày nói: “Sư tôn là kỳ tài ngút trời, đệ tự sao dám sánh với người!”
Yến Vô Sư: “Ngươi dùng khả năng cao nhất của mình đánh lại đây, ta muốn xem xem những năm nay ngươi tu luyện thế nào.”
Từ sau khi xuất quan, Ngọc Sinh Yên chưa từng bị thử võ công, nghe vậy có chút do dự, lại có chút nóng lòng muốn thử, nhưng mà khi hắn nhìn thấu vẻ không kiên nhẫn chợt lóe lên trong mắt Yến Vô Sư, chút do dự còn sót lại kia cũng biến mất hầu như không còn.
“Vậy thì thứ cho đệ tử vô lễ!” Tiếng nói vừa dứt, thân hắn lập tức động, tay áo vung lên, cũng không thấy rõ động tác ra sao, thân hình liền đã tiến đến ngay cạnh Yến Vô Sư.
Ngọc Sinh Yên nhấc tay xuất chưởng, ở trong mắt người khác, động tác của hắn gần như là vô lực, giống như ngày xuân cầm hoa, đêm hè quạt mát, nhẹ nhàng không mang theo chút khói lửa nào.
Nhưng mà thân ở trong cảnh mới có thể cảm giác được, theo một chưởng kia tung ra, dùng hắm làm tâm, trong vòng ba thước cây cỏ đều động, nước sông chảy ngược, sóng ầm gió dữ, bọt nước dâng cao, khí lưu dâng trào, tất cả đều đang đánh tới Yến Vô Sư.
Mà cỗ huyền giang đảo hải này khi chảy đến trước mặt Yến Vô Sư, lại phảng phất như bị bình phong vô hình ngăn trở, lập tức xẻ ra làm hai.
Hắn vẫn như trước đứng ở nơi đó, thậm chí ngay cả thân hình cũng không dao động mảy may, chỉ đợi bàn tay Ngọc Sinh Yên đưa đến trước mắt, giống như không có gì lạ mà vươn ra một ngón tay.
Chỉ đúng một ngón tay, không thể nhiều hơn nữa.
Cũng chỉ một ngón tay này, liền chặn thế tiến công của Ngọc Sinh Yên lại giữa không trung.
Ngọc Sinh Yên chỉ cảm thấy một chưởng mà mình đánh ra kia, chưởng phòng bỗng nhiền chảy ngược lại, quật vào mặt mình, so với lúc mình đánh ra kia còn mạnh hơn gấp mấy lần, không khỏi giật nảy mình, dưới chân mượn lực, nhanh chóng lùi về phía sau!
Lần lùi lại này, liền lùi luôn mười mấy bước!
Cho đến khi đứng vững được trên đá, hắn vẫn như cũ có chút hồi hộp khó bình tĩnh: “Tạ ơn sư tôn thủ hạ lưu tình!”
Một chưởng này của y, đưa tầm mắt nhìn quanh giang hồ đã có rất ít người có thể tiếp được, khiến cho Ngọc Sinh Yên ngày trước cũng không khỏi có chút đắc ý.
Nhưng mà, Yến Vô Sư chỉ dùng đúng một ngón tay, liền khiến cho hắn không thể không triệt chưởng rút lui tự bảo vệ mình.
May mà sư tôn chỉ đang khảo nghiệm khả năng tiến cảnh của hắn, không có thừa thắng xông lên, nếu như là kẻ địch…
Nghĩ đến đây, Ngọc Sinh Yên không khỏi kinh sợ chảy mồ hôi lạnh, ướt sũng cả người, cũng không dám đắc ý như trước nữa.
Mục đích đạt được, Yến Vô Sư biết hắn đã tỉnh ngộ, cũng không nhiều lời: “Chớ để lãng phí tư chất thượng thừa của ngươi, qua mấy ngày nữa ta sẽ tới Đột Quyết một chuyến. Sau khi ngươi ngộ ra được tầng thứ năm, nếu không có chuyện gì xảy ra, thì đi tìm sư huynh ngươi đi, không được ở bên ngoài chơi bời nữa.”
Ngọc Sinh Yên cung cung kính kính đáp lại: “Dạ.”
Yến Vô Sư: “Nơi đây phong cảnh tự nhiên, ít có người đến, ta muốn đi dạo một chút, ngươi không cần…”
Lời còn chưa dứt, từ trên đỉnh đầu cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng động. Hai người theo tiếng động nhìn lại, liền thấy một người giống như đang ngã từ trên xuống, đụng gãy mấy tầng chạc cây, cuối cùng trực tiếp rớt xuống đáy vực. Lúc rơi xuống đất còn vang lên một tiếng vang trầm thấp, khiến Ngọc Sinh Yên cũng không nhịn được mà hô khẽ.
Từ trên ngọn núi cao như vậy mà té xuống, cho dù có là cao thủ nhất đẳng, chỉ sợ cũng khó mà giữ nổi được tính mạng?
Huống hồ người này chắc chắn không phải vô duyên vô cớ mà rớt vực, nhất định là do trọng thương gây nên.
“Sư tôn?” Hắn nhìn về phía Yến Vô Sư, xin chỉ thị.
“Ngươi qua xem một chút.” Yến Vô Sư nói.
Đối phương mặc một thân đạo bào, đã có nhiều chỗ bị rách nát, chắc là lúc rơi xuống bị chạc cây mọc trên vách đá cào trúng, vết máu đan xen ngang dọc, máu thịt be bét, khiến cho khó mà nhìn ra dung mạo vốn có.
Người kia từ lâu đã rơi vào hôn mê, mất đi ý thức, ngay cả thanh kiếm trong tay cũng không cầm được, lúc rơi xuống, kiếm liền bay ra cách đó không xa.
“Sợ là xương cốt toàn thân đều đã nát.” Ngọc Sinh Yên nhíu mày dò xét một hồi, xuýt xoa tiếc hận, ngay sau đó nắm lấy bắt mạch cho người kia, cảm thấy hình như vẫn còn chút hi vọng sống.
Mà một người như vậy, cho dù cứu sống được, chỉ sợ cũng là sống không bằng chết.
Ngọc Sinh Yên dù sao cũng là xuất thân từ Ma tông, cho dù còn trẻ thì thiện tâm cũng chẳng có nhiều; cho nên mặc dù giờ khắc này trên người có mang đại hoàn đan, hắn cũng không có ý định lấy ra cho đối phương ăn.
Chỉ là…
“Sư tôn, hôm nay là ngày Thẩm Kiều cùng Côn Tà ước chiến, người này từ phía trên rơi xuống, chẳng lẽ…”
Yến Vô Sư đi tới, không hề xem người, mà trước tiên nhặt thanh kiếm của người kia lên.
Mũi kiếm lạnh như thu thủy, không hề tổn hại chút gì, phản chiếu ánh nước, giống như có từng đợt sóng lăn tăn nổi lên trên vậy. Phía cuối cán kiếm có khắc bốn chữ triện nhỏ.
Ngọc Sinh Yên cũng đi tới dòm một chút, a một cái: “Sơn Hà Đồng Bi kiếm! Đây là bội kiếm của chưởng giáo Huyền Đô Tử phủ, người này quả nhiên là Thẩm Kiều!”
Nhìn lại Thẩm Kiều trọng thương sắp chết, lại cảm thấy khó mà tin nổi: “Võ công của Kỳ Phượng Các đệ nhất thiên hạ, Thẩm Kiều là đệ tử quan môn của hắn, là người tiếp chưởng Huyền Đô sơn, làm sao lại thua đến mức này?!”
Ngọc Sinh Yên ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Kiều, cau mày: “Lẽ nào võ công của Côn Tà đã trò giỏi hơn thầy, vượt qua cả sư phụ hắn là Hồ Lộc Cổ?”
Đổi lại là bất cứ người nào của Huyền Đô sơn rơi xuống, Yến Vô Sư đều không có hứng thú liếc mắt nhìn, mà có thêm cái thân phận chưởng giáo, Thẩm Kiều dù sao cũng hơi khác chút.
Hắn đem thanh Sơn Hà Đồng Bi kiếm ném lại cho Ngọc Sinh Yên, lại nhìn sang Thẩm Kiều đã hoàn toàn thay đổi trong chốc lát, bỗng nhiên lộ ra một chút cười như có như không.
“Lấy đại hoàn đan ra cho hắn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chủ thụ, đầu tiên ra sân khấu là công (mà hiện tại nghiêm cấm thịt cho nên phía dưới không thể miêu tả rõ ràng, vậy thì muốn phân rõ công thụ để làm gì a)
Hơn nữa, xin chú ý, công này tam quan bất chính, là người bị bệnh thần kinh, xin hãy dùng tâm tình đối xử với bệnh thần kinh để mà bao dung hắn (Cái quỷ gì vậy…)
Sau đó, đại vương meo meo biết mọi người muốn hỏi cái gì, hiện tại ta liền có thể trả lời cho mọi người biết: Lần, này, không, phải, văn, bội, bạc, đâu!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
108 chương
181 chương
153 chương
23 chương
86 chương