Thiên Hạ Vô Song
Chương 561
Những đao kiếm tuyệt hảo, cung nỏ siêu cường, và xe thiết giáp tráng lệ, tất cả đều trở thành rất nhiều mục tiêu trong mắt các quý tộc. Những quý tộc này có dục vọng, đối với Mạnh Hàn mà nói, chính là vị khách hàng tiềm năng.
Vỗ vỗ vào vai Francis, Mạnh Hàn đứng dậy rời khỏi lô ghế. Hắn sốt ruột muốn đến phía dưới xem thử. Chung quy những thi thể đã nổ này khiến y giáp bên ngoài của không ít thân vệ bị xuyên thủng, trong đó còn bao gồm cả Joey và Juli. Tuy rằng ở phía trên đã thấy được bọn họ đều đứng lên, nhưng Mạnh Hàn vẫn vô cùng lo lắng, sợ sệt những thi thể nổ tung này sẽ có lẫn thứ gì đó không tốt ở bên trong.
- Có bị thương không? Có mang theo pháp trượng sinh mệnh hay không?
Trong nháy mắt nhìn thấy Joey và Juli, Mạnh Hàn lập tức hỏi câu này. Nhìn cả người hai nàng đều là máu, Mạnh Hàn thiếu chút nữa đã tức giận đi tính sổ với Nhị điện hạ. Cuối cùng cũng coi như còn biết được phần lớn những huyết nhục này đều là kết quả do những thi thể kia nổ tung. Trước tiên quan tâm tới người của mình là hơn.
- Đại nhân, chúng ta không có chuyện gì!
Thấy Mạnh Hàn quan tâm như thế, trong lòng Joey và Juli đều cảm giác đặc biệt ngọt ngào. Cuối cùng các nàng đã hiểu rõ tại sao thời điểm Grace và Elyse nhìn thấy Mạnh Hàn lại tỏ ra hài lòng như vậy. Hiện tại các nàng cũng có cảm giác tương tự.
- Những người khác thì sao?
Có áo chống đạn tơ nhện bảo vệ thân thể, Mạnh Hàn cũng không phải lo lắng mọi người có vết thương nào trí mạng. Nhưng vẫn còn có chỗ phòng hộ không tới. Những người này lại đều bảo bối của mình. Cho dù là một người bị thương tổn, Mạnh Hàn cũng sẽ đau lòng đến chết.
- Đều không có chuyện gì cả. Đại nhân, yên tâm đi!
Joey cũng bắt đầu suy nghĩ cho Mạnh Hàn. Thậm chí nàng vẫn không muốn làm cho hắn lo lắng quá mức, nhanh chóng giải thích:
- Nhìn bề ngoài khiến người ta sợ hãi, tuy nhiên uy lực nổ tung đều bị áo chống đạn ngăn cản, chỉ bị ném ngã tương đối đau mà thôi.
Phù.
Cuối cùng Mạnh Hàn cũng có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Mạnh Hàn vươn tay ra đã đến bên cạnh thân thể của Demi và Diana, xoa xoa đầu các nàng một chút, nhìn các nàng nở một nụ cười ngọt ngào nói:
- Tất cả làm không tồi!
Ngẩng đầu lên, ánh mắt Mạnh Hàn phóng đến vị trí ghế lô vốn là của Nhị điện hạ. Hắn thậm chí có thể cảm giác được, bên trong có hai luòng ánh mắt hung tàn đang nhìn mình chằm chằm. Mạnh Hàn vươn tay ra hướng về phía gian ghế lô kia, học tư thế tay của Nhị điện hạ trước lúc khai chiến, vạch một cái trên cổ của mình. Tiếp đó, hắn cười ha ha một tiếng, cao giọng phân phó nói:
- Đi! Trở về ăn mừng!
Trước đó tiền đánh cuộc đã giao vào trong tay hầu tước đại nhân, Mạnh Hàn căn bản không cần lo lắng Nhị điện hạ sẽ quỵt nợ. Cho dù hắn mốn, vào lúc này, hắn cũng không thể nào có thể lấy kim tệ từ trong tay hầu tước đại nhân về giống như Mạnh Hàn làm lần trước. Nhị điện hạ mặt mày xám xịt. Hắn không chỉ phải đối mặt với tổn thất mất đi mười vạn kim tệ, đồng thời còn phải trả lời vì sao trong đội thân vệ của mình lại xuất hiện một pháp sư tử linh.
Tại đế quốc Quang Minh, nếu như xuất hiện chuyện như vậy, Nhị điện hạ ngoại trừ chết, không có biện pháp nào khiến hắn có thể trả lời thỏa đáng được. Tuy nhiên, nơi này cũng không phải là đế quốc Quang Minh, nơi này là công quốc Transco. Hiện tại người làm chủ hiện tại vẫn là lão Đại Công. Cho dù cấu kết với pháp sư tử linh tính là tội lỗi rất lớn. Nhưng ở nơi này, lại là tội không đáng chết. Hơn nữa Nhị điện hạ, bề ngoài tuyệt đối sẽ được thu xếp chịu một tội sơ xuất trong việc giám sát mà thôi. Chắc chắn sẽ không chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nào.
Hiện tại Mạnh Hàn đã không quan tâm tới những điều này. Chuyện của hắn tại thành bảo cự thạch này, ngoại trừ tiếp nhận phong thưởng ra, thì không còn gì khác. Trong lúc chờ đợi, vẫn có một việc khiến Mạnh Hàn rất vui vẻ. Nhị điện hạ vì xoay xở mười vạn kim tệ, là lấy danh nghĩa cung Cartha để đặt cọc, mượn được từ trong tay những người khác đến gần như năm vạn kim tệ tiền mặt. Lần đánh cược này, Nhị điện hạ thua triệt để. Dĩ nhiên cung Cartha này trên danh nghĩa đã thuộc về người khác. Sau khi Francis hoạt động một phen, cung Cartha trong thành bảo cự thạch, liền biến thành sản nghiệp trên danh nghĩa của Mạnh Hàn.
Không thể trực tiếp nắm được năm vạn kim tệ tiền mặt khiến Mạnh Hàn thoáng có chút tiếc nuối. Tuy nhiên, trên thực tế giá trị cung Cartha tuyệt đối vào khoảng 7 vạn kim tệ, tuyệt đối có thể bù đắp được tổn thất của Mạnh Hàn. Nếu thành sản nghiệp của chính mình, trong khoảng thời gian này Mạnh Hàn hoàn toàn không kinh doanh. Tất cả đều phục vụ cho mình và đội thân vệ của mình.
Còn có năm ngày chính là ngày đại hội cả nước chúc mừng, luận công ban thưởng, Mạnh Hàn chờ đợi trong sự nhàm chán. Đồng thời hắn cũng tiếp đón mấy vị khách hàng cấp quan trọng. Thời điểm đang tẻ nhàm chán, đột nhiên Mạnh Hàn nhận được thông báo, có người cầu kiến, nhưng không cho biết rõ ràng về thân phận.
Cầu kiến Mạnh Hàn vào lúc này, còn không dám cho biết rõ thân phận? Mạnh Hàn thực sự không nghĩ ra được người này là ai. Nhưng trong này là chỗ của mình. Mạnh Hàn cũng không sợ có người chơi trò gian xảo gì. Mạnh Hàn hơi suy ngẫm một chút, liền sai người dẫn người đó đi vào.
Người đến mặc một bộ áo khoác có mũ to che kín đầu. Người này giấu mặt trong áo trùm đầu nên không thể thấy rõ khuôn mặt. Sau khi hắn tiến vào gian phòng của Mạnh Hàn, ánh mắt của người vừa đến quan sát hai tiểu thị nữ và hai nữ kỵ sĩ sát bên cạnh Mạnh Hàn một chút, tiếp đó liền vô cùng ngay thẳng bỏ chiếc mũ trùm đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
- Công chúa Catherine?
Mạnh Hàn rất kinh ngạc. Người đến lại có thể là con gái của lão Đại Công Catherine. Lần trước thời điểm Mạnh Hàn ở Hoàng Sa Thành nhìn thấy Catherine, Catherine vẫn ngây thơ yêu cầu Mạnh Hàn chịu trách nhiệm khiến lão Đại Công và hầu tước đại nhân giở mặt. Thậm chí yêu cầu Mạnh Hàn đứng ở phía cha của nàng. Lúc đó nàng đã bị Mạnh Hàn từ chối. Tuy nhiên, hiện tại nàng tới nơi này làm gì? Còn mặc thần bí như vậy?
- Ta đến tiếp tục hiệp nghị của chúng ta lần trước!
Công chúa Catherine đi thẳng vào vấn đề. Trên khuôn mặt dường như một người tử tù ung dung đi chịu chết.
- Chúng ta... chúng ta từng có hiệp nghị gì sao?
Lời nói của công chúa Catherine nói khiến Mạnh Hàn thực sự không hiểu ra sao cả. Mình và công chúa Catherine từng có hiệp nghị lúc nào?
- Ngươi đã nói, nếu như ta làm nữ nhân của ngươi, ngươi sẽ giúp ta!
Công chúa Catherine tỏ ra quật cường nhìn Mạnh Hàn. Thấy hắn chơi xấu như thế, trong mắt nàng thiếu chút nữa thì phun ra lửa. Nếu không phải cảm thấy mình tới để van xin người khác, nói không chừng nàng sẽ lập tức phất tay áo rời đi.
- Chờ một chút! Chờ chút đã!
Mạnh Hàn nhớ mang máng hình như mình đã từng nói đùa như vậy. Chỉ có điều khi đó hình như chỉ là một câu nói đùa thôi chứ? Tại sao Catherine lại coi là thật được?
Mạnh Hàn có cảm giác giống như mình đang nằm mơ.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
128 chương
146 chương
1293 chương
11 chương
100 chương