Thế thân khí phi

Chương 85 : Gây chuyện (nhất)

Hinh Nhi cùng Tiểu Hồng tiến vào, nhìn thấy Điệp Vũ Dương đang nằm dưới đất, cả hai không nói lời nào, chỉ là lặng yên dìu nàng lên giường nằm nghỉ. Nhìn đến quần áo trên người nàng giờ đây đã bị xé rách, cả hai chỉ đành cúi đầu lặng lẽ rơi lệ. Bọc nước của vết bỏng khi nãy đã bị Thương Duật làm bể, vì qua một hồi lâu nên đã khô lại, dính chặt với quần áo trên người Điệp Vũ Dương. Lúc cởi đồ cho nàng, da thịt chỗ đó cứ thế theo quần áo mà tróc ra, chỉ thấy máu cùng da thịt đỏ tươi đang trộn lẫn vào nhau làm cho người ta nhìn đến mà đau lòng. Hai tên nô tỳ cứ thế mà lặng lẽ khóc, Tiểu Hồng giúp nàng bôi thuốc, nàng biết rõ là Vũ Dương đang cố chịu đau, vẫn không hề than vãn một lời nào, chỉ khi quá mức chịu đựng cơ thể nàng mới hơi run rẩy một chút mà thôi. Nhìn đến bọn nô tỳ đang bôi thuốc, không thể nghi ngờ gì cả Tiểu Hồng cùng Hinh Nhi trong lòng chua xót đến cỡ nào. Đôi khi Tiểu Hồng đau lòng nhịn không được liền quay sang nhờ Hinh Nhi bôi thuốc thay mình, hai người nô tỳ cứ như vậy mà thay nhau giúp nàng bôi thuốc, băng bó thật tốt cho vết thương kia của Điệp Vũ Dương một lần nữa. Cả hai sau đó lẳng lặng canh bên ngoài vửa sổ cho nàng nghỉ ngơi. Vì khi nãy nàng nằm trên đất khá lâu cho nên bọn họ một chút cũng không dám lơ là sợ nàng phát sốt. Đêm đến lại không ngừng giúp nàng thay khăn đắp lên trán mới giúp cho nàng một đêm yên ổn. Mờ mờ ảo ảo, trong lòng có chút bồi hồi không yên, Điệp Vũ Dương trong mộng thấy mình khi còn nhỏ được một nữ nhân xa lạ nàng chưa từng gặp qua ôm ấp, lòng thấy thật vui vẻ, nàng nở nụ cười thật sáng lạn mà từ trước đến giờ nàng chưa từng nghĩ mình sở hữu qua. Nữ nhân đó có làn da trắng nõn, đôi mắt đẹp dịu dàng như những cơn gió thu nhẹ, dáng người thon dài, một mái tóc đen mượt được vấn cao rất tỉ mỉ, trên cài trâm phượng bằng bạch ngọc, tỏa sáng chói lọi như ánh mặt trời. Trên người vận bộ đồ màu xanh có hình hoa mẫu đơn, cả người nàng toát lên vẻ đẹp vừa đoan trang lại không kém phần cao quý. Nàng không biết nữ nhân đó là ai, nhưng nàng cảm nhận được sự thân thiết cùng ấm áp trong đó. Nàng nhìn thấy nữ nhân vươn tay vuốt nhẹ lên tóc nàng, dịu dàng đem chuyện xưa kể cho nàng nghe. Bỗng đâu từ xa một người dữ tợn tiến đến, lôi nữ nhân kia khỏi nàng, vô luận nàng ta có giãy dụa thế nào, Điệp Vũ Dương có phản kháng ra sao cũng quyết không buông tay. Nữ nhân kia rốt cuộc cũng bị mang đi, tách biệt hoàn toàn khỏi nàng, còn nàng cứ đứng đó khóc mãi , nàng vừa khóc vừa hô lớn:”Nương, nương…” “Nương, nương….” Điệp Vũ Dương đột nhiên ngồi bật dậy, dáo dát nhìn khắp nơi trong phòng, hít thở dồn dập môt hồi rồi sau đó nhận ra căn phòng cùng cách bài trí thật quen thuộc, cả người mới thả lỏng, ngờ nghệch ngồi trơ ra đó. “Tiểu thư, tiểu thư, người sao vậy?” Hinh Nhi bưng nước đến, nhẹ nhàng nâng cốc nước đến tận môi nàng, giúp nàng uống nước. Điệp Vũ Dương ngây ngốc nhìn Hinh Nhi, lát sau mới hồi phục, lại nhớ đến chuyện hôm qua liền loạng choạng bước xuống giường. Vừa đến cửa đã đụng phải Tiểu Hồng phía trước chặn lại:”Tiểu thư trong người còn bị thương, người trước hết nên ở lại tịnh dưỡng a.”Rồi trừng mắt liếc về người ăn nói vụng về là Hinh Nhi lộ vẻ bất mãn. “Ta muốn đi gặp Vương Phi!” “Không được a, tiểu thư thân mình mới vừa khá lên một chút, sao có thể đi được chứ.!”Mới vừa hôn mê hết hai ngày, giờ còn muốn tìm đến khổ sao, tiểu thư dù không có đau lòng cho chính mình nhưng các nàng đều rất đau lòng a. “Đúng vậy tiểu thư, hiện tại ở Bích Vân hiên đang loạn cả lên, tiểu thư đến đó cũng không chắc sẽ thấy được Vương Phi .” Tròng mắt nhìn chầm chầm hướng phía trước:”Ta muốn gặp Vương phi.” Gặp Hương Lăng nàng không phải vì bất cứ mục đích gì khác, mà chính là muốn ở trước mặt nàng nói một câu “xin lỗi” “Đâu rồi?…” Ba người chủ tớ còn đang giằng co, liền nghe bên ngoài có tiếng nói:”Phu nhân, mời ngồi!” “Mọi người chết hết rồi sao? Thì ra đều là một lũ rùa rụt đầu?” Giọng nói không chút khách khí này là của Ngọc Tố phu nhân đang từ bên ngoài truyền vào.