Thế thân khí phi

Chương 86 : Gây chuyện(nhị)

Điệp Vũ Dương sững sốt không chuẩn bị đối mặt với Ngọc Tố tại đây. Chân đang nhấc lên cũng liền rút lùi trở về ngồi trở lại trên giường. Nàng lặng nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ, khắp nơi một mảnh yên tĩnh, trái ngược hoàn toàn với bên ngoài đang truyền vào giọng nói giận dữ không giống chút nào với phong thái nhàn hạ trầm tĩnh thường ngày của Ngọc Tố phu nhân, chỉ nghĩ đến đây thôi Điệp Vũ Dương bất giác hơi nhếch môi mỉm cười. Điệp Vũ Dương không nghĩ mình phải ngốc nghếch mà chui đầu vào rọ, ra kia để cho bị mắng sao. Hiển nhiên người đang ngồi ngoài kia cũng không có ngốc nghếch mà chờ, chỉ đành phải tự mình tiến vào tận tẩm phòng, nhìn nàng đang bình tĩnh ngồi trên giường không khỏi có chút sửng sốt:”Điệp Vũ Dương, ngươi cũng thật là phong thái khác người” giọng nói dĩ nhiên không chút kiêng dè châm chọc Điệp Vũ Dương. “Hôm nay phu nhân ghé qua, nô tỳ thật không có khả năng tiếp đãi.”. Nếu phải giả dối nàng nghĩ mình không khả năng làm được, càng không muốn vì người nàng không quan tâm mà đi ép buộc bản thân làm chuyện mình không tự nguyện. “Ngươi…”Ngọc Tố phu nhân chỉ vào vẻ mặt hờ hững của nàng, trong lòng hết sức tức giận:”Ngươi không phải đã dụng tâm muốn hại Hương Lăng mất đi đứa nhỏ sao? Còn làm như không có việc gì, lương tâm của ngươi một chút cũng không có sao? Ngươi còn có phải là người không?” Đối với những lời này nàng không phản ứng gì, ngược lại Điệp Vũ Dương càng tỏ vẻ bình tĩnh. Nàng không phản bác, im lặng để mặc bà ta nói. Chuyện Hương Lăng đẻ non vốn dĩ là nàng cũng có phần không đúng. “Như thế nào? Hết lời rồi sao?” Thấy nàng im lặng, lửa giận trong lòng Ngọc Tố phu nhân thuận thế càng lên cao:”Ngươi bất quá chỉ là một ả quân kỹ, được tới hậu viện hầu hạ Vương gia vốn là đại phúc rất lớn, không ngờ ngươi thế nhưng không biết an phận lại dùng thủ đoạn bỉ ổi, được đằng chân lại muốn lấn đằng đầu. Cho ngươi biết dù Hương Lăng không có đứa nhỏ đi nữa, ngươi cũng đừng mơ tưởng sẽ được Vương gia ưu ái.” Nhìn trên đỉnh đầu giường, từ khi nào thì những hình ảnh cây dành dành được khắc họa trên đó lại nhiều đến vậy a? Nàng càng nhìn lại thấy càng nhiều. Nghĩ đến Vũ Dương vì bị câu nói của chính mình làm cho sợ hãi, Ngọc Tố phu nhân vô cùng đắc ý:”Ngươi cho dù được sủng ái thì sao, mãi mãi vẫn không thể thay đổi sự thật thân phận là một quân kỹ ti tiện. Huống chi nay Vương gia còn đang hận ngươi tận xương, những tính toán cùng công sức trước giờ của ngươi e rằng giờ chẳng khác nào đã đổ sông đổ biển hết. Mấy ngày hôm trước Vương gia đến đây, ta nghĩ ngươi chắc cảm thấy rất cao hứng nên càng kiêu ngạo đi? Ta cũng thật không rõ vì sao lúc trước Vương gia lại sủng ái ngươi?” “Đã là vào mùa đông sao lại có nhiều hoa dành dành đến thế chứ?” Bên tai nàng vẫn còn đang văng vẳng tiếng Ngọc Tố phu nhân không ngừng chỉ trích vọng lại, nhưng lòng nàng thì lại bay tới đặt vào những cây hoa đang nở ngoài cửa sổ kia. “Ngươi nói cái gì?” Nhìn theo hướng đôi mắt nàng, bà mới phát hiện thì ra Vũ Dương căn bản không đem lời bà vào tai, tức giận đập bàn:”Hỗn láo, nay ngay cả lời nói của ta ngươi cũng coi như là gió thoảng bên tai sao? Ngươi quả nhiên không biết sợ là gì mà!” Điệp Vũ Dương cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ thoáng hạ mí mắt:”Cám ơn phu nhân đã khích lệ.” Ngọc Tố giận dữ nhưng cố bày ra bộ dạng khinh thường, đứng lên nói:”Ta cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với hạng người như ngươi nữa, đỡ cho mình phải thêm bực tức.!” “Nô tỳ không tiễn.!” “Tốt, tốt, ngươi ráng chờ xem. Dù ta không trừng phạt ngươi vì những lời này, thì tội của ngươi cũng không nhẹ đâu” nói xong phất tay áo, dứt khoát rời khỏi Mặc Chí Hiên. Tiểu Hồng và Hình Nhi nãy giờ vẫn đứng một bên nom nóp lo sợ, cũng biết khi nãy Ngọc Tố phu nhân tức giận không ít, liền nhỏ giọng nói:”Tiểu thư, e rằng người đắc tội với Ngọc Tố Phu nhân cũng không phải là chuyện tốt gì a.” “Không sao cả, dù muốn hay không cũng vẫn là tội. Vương gia hay bà ta cũng như nhau vậy thôi. Ngươi nghĩ nếu ta lấy lòng Ngọc Tố phu nhân thì bà ta sẽ đối chúng ta tốt sao?” Nàng không cần phải đi lấy lòng người khác. Như là đối với Hương Lăng, dù từ trước giờ nàng chưa từng nghĩ sẽ lấy lòng nàng ta, lại không ngờ rơi vào cục diện khó xử này rồi nếu thêm một Ngọc Tố phu nhân, chẳng phải muốn nàng bị rơi vào vạn kiếp bất phục sao? Dù sao hiện giờ nàng đã rất phiền lòng, lại càng không ngờ còn phải ứng phó thêm một Ngọc Tố phu nhân:”Huống chi nói trở lại Ngọc Tố phu nhân đối với ta luôn bất mãn, không phải chỉ mới ngày một ngày hai đây thôi mà ngay từ khi mới bắt đầu đã vậy rồi”. Nàng vốn luôn thủ phận, nhưng mọi chuyện đã khác chính từ ngày nàng đứng lên phân tích phải trái ở sân lớn, tránh cho người trong phủ một phen náo loạn, biểu hiện nàng ở trước mặt mọi người dĩ nhiên nổi trội hơn bà ta, nên tình thế vốn đã không tốt đẹp gì nay lại càng tồi tệ hơn. Hinh Nhi kinh ngạc nhìn nàng, nguyên lai qua lời nàng vừa nói đã cho thấy nàng là người tinh tế từng trải thế nào đi. Xem ra tiểu thư trở thành bộ dạng thế này không phải là không có lý do, cũng vì thế nên tiểu thư càng không cho phép thê thiếp hậu viện có thể công kích chính mình, nhưng kết cục hiện tại khỏi nói cũng biết là không khả quan gì lắm? Vẫn cho rằng tiểu thư thờ ơ không để ý, nhưng thật ra nàng luôn thận trọng mặc dù không phải là không được sủng ái. “Tốt lắm, chúng ta đi Bích Vân hiên đi!” Chuyện phải đối mặt trước sau gì vẫn cũng phải đối mặt, dù có trốn cũng không thoát.