Thế thân khí phi
Chương 2 : Hồng nhan mê người
Chưa từng bị sỉ nhục , Mộ Ưu Vân cả giận lên tiếng “ Thương Dật, ngươi thật là quá đáng!”
“Bổn Vương không định phải nể mặt ngươi” Thương Dật hừ lạnh một tiếng, mắt cũng không nhìn hắn, đảo qua hỷ kiệu, sau đó xoay người lên tiếng “Mộ Ưu Vân, ngươi cũng thật rộng lượng , đích thân tiến muội muội ngươi”
Để Vũ Dương phải gả đi, hắn một chút cũng không muốn, giờ còn bị Thương Dật phủ nhục, hắn lửa giận càng cao “Thương Dật, ngươi đừng xem thường người quá đáng!” Hung hăn giơ cao nắm đấm “Ngươi muốn thì tiến lên!”
Nam nhân giận dữ một là vì quyền lực, một khác là vì nữ nhân mà hai cái này hiện tại đều có, thân trong vương gia hắn sao có thể nhịn đây.
Mộ Ưu Vân chưa dứt lời, quân bênThương Dật đã sẵn sàng, cặp mắt tỏa sáng như con sói đang rình mồi, chú ý đối phương nhất cử nhất động, chỉ cần ra lệnh 1 tiếng liền xông thẳng vào.
Ngồi trong kiệu, Điệp Vũ Dương nghe hết thảy, đối với Thương Dật mà nói hắn cũng là không đồng ý với cuộc hôn nhân này, đây hoàn toàn chủ ý của hoàng đế Trục Nguyệt thôi
Bây giờ nếu xảy ra đánh nhau, khi Mộ Ưu Vân trở về thành, hoàng đế Trục Nguyệt nhất định sẽ không để yên cho hắn.
Nghe qua khẩu khí Thương Dật, nàng cũng đoán được nam nhân này tuyệt nhiên rất bá đạo, Trục Nguyệt chẳng qua làm vậy để lấy lòng hắn. Thế lực của bọn người này ở đây thật không thể khinh thường, một khi hai bên tác chiến há chẳng phải đưa dê vào miệng cọp sao.
Nàng hít sâu một hơi, đoán được bên ngoài giờ này cũng là đang căng thẳng.
Đôi tay ngoc khẽ vén lên bức màn hỉ kiệu, một thân ảnh mềm mại như ngọc bước ra thu hút tầm nhìn của mọi ngươi.
Nàng chậm rãi đứng dậy, khăn phượng kéo lên , đôi mắt từ từ hạ xuống, từng bước tiến lên phía trước “ Thần thiếp chậm trễ thỉnh Vương gia thứ tội”, nàng hơi cúi người, cước bộ cũng dừng lại trước đám quân binh.
Nhìn thấy Vũ Dương bước ra khỏi kiệu, Mộ Ưu Vân gấp giọng “Vũ…..Tuyết Lăng, muội mau hồi kiệu”, thân mình lập tức bay sang cạnh Vũ Dương, kéo nàng vào lòng thấp giọng “Vũ Dương, Ly Vương nếu đã không thuận ý chỉ, ta nên trở về là hơn”
Mắt chăm chú nhìn vào bàn tay mình đang bị hắn nắm chặt. Hắn thủy chung vẫn chưa từ bỏ, cố tìm đủ mọi cách để kéo nàng trở lại bên cạnh. Thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, hắn đã cố gắng không phải sao? Nhưng bản thân nàng ngay cả trong sạch cũng giữ không được thì biết làm sao, thôi thì hãy coi như đây là điều duy nhất cuối cùng mà nàng có thể trả cho hắn.
Nghĩ vậy, thái độ nàng trở nên thờ ơ, đôi mắt trống rỗng, giọng nói lạnh lùng thốt lên:’Buông ra!” Nàng rõ ràng cảm nhận chỗ tay bị hắn lôi kéo khẽ run , nhưng cũng không đành mà từ từ buông ra.
Hỉ phục phấp phới lay động dưới từng làn gió đại mạc thổi qua, hướng theo Mộ Ưu Vân nhưng vào thời điểm gần chạm vào hắn lại rút về.
Một cơn gió mạnh bất ngờ ập đến, khăn hỉ nàng cũng vô tình bị thổi đi, mái tóc đen lộ ra. Hỉ phục đỏ cùng mái tóc đen mượt của nàng bị gió thổi làm cho một cỗ hỗn độn, tôn thêm dáng vẻ mỹ miều của nàng, thần thái vô sắc cũng lộ rõ sự kiên định mà tiến về phía trước mặc cuồng phong đang gào thét.
Khi thân hình nhu nhược đã đứng trước tuấn mã kia, đôi mắt không lấy đến một tia hoảng sợ nhìn thẵng nam nhân đang ngồi chiễm trệ trên cương.
Bốn mắt trừng nhau, hàn quang lóe sáng như âm thầm dò xét cùng khẩn trương.
Ánh mắt hắn thâm sâu không thấy đáy, cảm giác như chúng đó có thể xuyên thấu hết mọi tầng che đậy mà đem hết thẩy phơi bày.
Mà nàng một thân ảnh lạnh lẽo đơn bạc, như băng tuyết trên Thiên Sơn, diễm lệ trong suốt mà giá rét, dù dưới cái nóng của sa mạc cũng không ai dám chạm đến vì khát.
Một tiếng cười lạnh “Quả nhiên là muội muội tốt của Mộ Ưu Vân” Có thể nhìn thẳng vào mắt hắn mà không hề khiếp sợ, nàng coi như là người đầu tiên đi.
“Vương gia thật biết nói đùa” nàng khôi phục lại vẻ nhu nhược
Bàn tay to bất ngờ chụp đến, bị dọa Mô Ưu Vân hét to, thoáng chốc thân ảnh mềm mại kia đã nằm gọn trong lòng hắn “Bổn Vương lại cảm thấy ngươi như là có điểm bất đồng?”
Ở khoảng cách gần nhìn kỹ hắn nàng mới cảm thấy nam nhân trước mặt môi cười lãnh đạm, là người nguy hiểm cỡ nào, nếu như nàng không thận trọng chỉ sợ cả đoàn khó à thoát thân, ngay cả chính mình cũng chưa chắc qua được hôm nay.
Suy nghĩ, nàng trả lời “Có câu tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu quân đối với thiếp ra sao, tự nhiên không phải thần thiếp có thể làm chủ.” Nàng nơm nớp lo sợ, trộm nhìn qua ánh mắt thâm thúy của hắn, nàng không nghĩ bản thân mình đã từng sợ hãi qua chuyện gì nhưng ở thời khắc này nàng lại thấp thỏm không yên.
Khá khen nữ tử thông minh “ Ta sẽ tha mạng cho hắn” tay bị nắm kéo lên, Đỗ Vũ Dương phút chốc đã bay trên không, chân chạm phải bụng ngựa cũng khuấy lên một màng gió cát.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
21 chương
27 chương
1 chương
66 chương