Thế thân khí phi

Chương 3 : Công khai nhạo báng

Nàng hạ mắt không dám nhìn Mộ ưu Vân đang bị bỏ lại.Namnhân da ngâm như hiểu ý ôm lấy nàng liền đuổi theo Thương Dật, cứ như thế hiên ngang đưa tân nương mà rời đi. Một mảng màu đỏ càng ngày càng xa dần, Mộ Ưu Vân chậm rãi nhắm chặt hai mắt, hắn làm sao không biết nàng vì bảo toàn cho hắn mà làm vậy?? Hẳn cũng là nàng đã quyết định rời xa hắn? Một giọt lệ chảy xuống lẫn vào gió bụi bi thương nháy mắt đã vô tung. Cũng giống như đoạn tình yêu của hắn và nàng, còn chưa kịp nảy mầm đã bị chôn vùi tại thế gian vô tình này. Tiếng gió nổi loạn kéo từng cơn bão cát, đem tình yêu còn chưa kịp thấy ánh sáng của hắn ra đi. Dù nàng đã ra đi, tình yêu ấy sẽ mãi mãi dành trọn cho nàng, từ nay cũng sẽ thành vết thương vô hình mãi hằn sâu trong tim hắn. Trời cao mây trắng, một bãi cỏ xanh màu ngọc bích bao la. Thảo nguyên trên cao, người dân đã bắt đầu quay quần thành đoàn nhảy múa, ánh lửa trại thấp thoáng ẩn hiện. Trên cái bàn dài bày đủ loại nào là thịt dê, thịt bò, những chén làm bằng sừng trâu chứa đầy rượu ngon trong đó. Từ xa cũng có thể ngửi được mùi rượu xông đến, mọi chén lớn chén nhỏ đều làm từ sừng trâu. Họ giờ đây đang nướng thịt dê, mùi thơm của thịt làm cho người khác phải thèm thuồng. Từ tiểu hài dồng, đại nhân, lão nhân ai ai cũng vẻ mặt thật chờ mong, nhìn xa xa về hướng đoàn người, cảm giác bọn họ như đang nghênh đón anh hùng xuất chinh khải hoàn trở về. Ánh chiều tà ló dạng trên cao nguyên soi rọi bóng hình một nữ nhân ngượng ngùng, hai má ửng hồng đầu hơi cúi xuống tiến đến gần đội nhân mã. Đám người đang vui mừng chợt yên lặng, đôi mắt gắt gao của hắn nhìn người chạy dến. Hắn quét mắt một lượt khắp nơi , trên mặt không có lấy một tia biểu cảm, nhưng cũng nhìn ra được hắn rất quan tâm đến những người ở đây dù chỉ là thoáng qua, nhưng rất nhanh đã thay bằng vẻ lạnh lùng cương nghị ban đầu làm người phải kính nể. Một nử tử trong trang phục đỏ, bước đi có vẻ khó nhọc chậm rãi tiến đến giúp hắn cởi bỏ ngoại bào “Vương Gia trên đường thuận lợi chứ?” tiếng nói mềm nhẹ tựa như nước chảy qua khe núi thấm rồi vào lòng người. Tayhắn nhẹ đỡ lấy eo nàng “Nàng nên nghỉ ngơi nhiều một chút” dù là nhắc nhở quan tâm nhưng giọng nói vẫn là bá đạo. Nữ tử phảng phất nụ cười “Làm cho Vương gia phải bận tâm, thiếp thần đã không có việc gì!”, sau đó nhìn qua thân ảnh chật vật của Điệp Vũ Dương bên cạnh. Nàng tiến tới định nắm tay Vũ Dương ” Đường xa muội muội chắc đã vất vả nhiều!” Bản thân Điệp Vũ Dương không có thói quen thân cận người khác, nên nàng vô thức lùi về sau làm cho bàn tay của nữ tử còn chưa chạm đến lập tức rơi vào khoảng không. “Không sao” nàng đạm mạc trả lời liền mím chặt môi. Thấy nàng có thái độ tránh né đối với tiếp xúc của Hương Lăng, đôi mắt Thương Dật phát ra luồng sáng lạnh, nhưng cảm nhận đang Hương Lăng giật giật tay áo, nên hắn chỉ đành hướng phía trước mà đi. Bóng đêm cũng chậm rãi buông xuống, Thương Dật vừa ngồi vào chỗ ca hát nhảy múa lại tiếp tục vang lên. Hài đồng chạy khắp nơi vang lên tiếng cười sảng khoái làm cho người ta khó mà không chú ý; những đôi trai gái yêu nhau kề vai sát cánh, khuôn mặt thẹn thùng đỏ bừng làm cho người say mê, lão nhân thì chỉ ngồi nhìn ca vũ vui vẻ trước mắt mà thầm cảm thán thời gian trôi qua. Dần dần ca vũ cũng kết thúc mọi người quay lại chỗ ngồi. Nam tử tay bưng chén rượu tiến lên “Nhạn Minh chúc Vương gia đại hôn mỹ mãn, hạnh phúc triền miên”, có thể nhìn thấy Vương Gia của họ dù là đại hôn nhưng biểu tình trên mặt lại không lấy một chút vui sướng, ngược lại rất ư hờ hững. Hắn lạnh lùng dảo qua nàng rồi nâng lên chén rượu “ Bổn Vương cùng nàng tạ ngươi chúc phúc” nói xong như ý ra dấu cho Điệp Vũ Dương nâng chén. Hiểu được ý tứ của hắn, Điệp Vũ Dương nâng lên chén rượu trước mắt, hít mạnh một hơi, nàng trước giờ chưa từng uống rượu, nhìn rượu một chén lớn như vậy có hơi khó xử nhưng lại không thể kháng cự, dưới ánh mắt của mọi ngửa đầu uống cạn. Uống xong, nàng chậm rãi cúi mắt nhìn xuống, cố che đi vẻ mặt thống khổ, cổ họng như thiêu như đốt, nàng cần phải ăn vào thứ gì đó, đưa ta vươn ra cỗ thức ăn trước mặt chỉ thấy thịt bò, trên thịt tơ máu vẫn còn chảy. Thấy nàng một hơi uống sạch chén rượu, tròng mắt Thương Dật hiện rõ vài tia hứng thú. Mọi người còn chưa hết kinh ngạc lại thấy Đỗ Vũ Dương đang gấp phần thịt bò ăn. Nàng cố gắng cắn một cái, một mùi khó chịu xông lên mũi, đành không dám nhai mà nuốt xuống, đầu óc nàng bắt đầu xoay sẩm. Khó chịu nhìn đồ ăn thế nào lại bị một nữ tử Trung Nguyên mặt không đổi sắc mà đem nuốt xuống, tròng mắt mọi người căng ra càng lớn, còn chưa hoàng hồn liền thấy Điệp Vũ Dương thân hình chậm rãi ngã về phía sau rồi chỉ nghe “Phanh” nàng đã bất tỉnh. Tiếng cười châm chọc vang lên, nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chậm rãi nhắm mắt cứ để cơn say cuốn đi. Vừa mới tỉnh, lại bị tiếng rên rỉ đầy ám muội của nam nữ trong lều làm nàng cả kinh ngồi bật dậy. Dời mắt phía trên, kia là hỉ tháp (giường) của nàng đã bị một đôi nam nữ khỏa thể đang ái ân, cặp chân trắng muốt của nử tử quấn quanh bên hông nam nhân như muốn câu hồn đoạt phách. Thân mình nam nhân đó không ai khác chính là Thương Dật giờ đang ra sức tiến lên. Chẳng khác nào như đang xem một xuân cung đồ hết sức sống động, Điệp Vũ Dương cảm thấy cổ họng hơi khát, vội vàng vớ lấy cái chén lại phát hiện ra chung quy là sữa dê nhưng nàng vẫn không rãnh để ý liền đưa lên miệng. Một âm thanh lạnh lùng từ phía sau truyền đến” Đứng lại! Ngươi muốn đi đâu?” Thân mình trước nắt cứng ngắt, cố nhìn vào ánh mắt nàng, nói vậy vừa mới tỉnh lại nàng đã muốn rời đi sao? Cảm thấy thật buồn cười? Tôn nghiêm của nàng sớm đã bị cướp đoạt, nàng không muốn cứ thế mà chuốt thêm nhục nhã trước mặt người khác” Vương Gia, thỉnh ngài cứ tiếp tục, thiếp đây chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí một chút”, nói rồi nàng không dừng lại, tiếp tục kéo lê thân mình mệt mỏi của mình, mặc cho hắn muốn nghĩ sao, bước đi ra ngoài.