Thế thân khí phi
Chương 1 : Khí phách kiêu hùng
Sa mạc rộng bao la cạnh dãy hoàng sa hùng vỹ, dưới ánh trăng đại mạc như một búc tranh phong tình tuyệt đẹp.
Ánh mặt trời ấm áp, thiện nhiên tươi đẹp hiện dần soi rọi những ngọn đồi xanh ngát, từng cơn gió nhẹ thổi đến, tạo nên phong vị đặc sắc.
Cát vàng một trận nổi lên từ đằng xa, rất xa từ từ xuất hiện một đoàn nhân mã, không ngừng rong ruỗi xuyên qua hoang mạc bao la, khuấy động cả một khoảng không đang im lặng. Tiến lại gần còn nhìn thấy cả kèn trống, tiếng nhac hòa cùng không khí vui mừng, hóa ra là kiệu hoa tân nương .
Kiệu hồng một đoàn đang từ từ băng qua sa mạc.
Chậm rãi tiến hướng cửa thành, cả một đoàn ngươì nhưng một chút khí thế cũng không, dẫn đầu là thân ảnh phong trần, vẻ mặt mệt mỏi biểu lộ một hành trình dài.
Mở lên tấm màn bên cửa kiệu, Điệp Vũ Dương nhìn một mảnh trời đất màu vàng, từng đợt gió cát thổi lên như những đợt sóng lăn tăn trong đại dương vô bờ bến.
Dù đang là mùa xuân, nhưng dưới cái nắng gắt gao, mọi người vì bị phơi nắng lâu, bây giờ cũng quyết định tạm thời dừng chân nghỉ ngơi.
Dừng lại, Mộ Ưu Vân liền tiến tới đưa nàng bình nước “ nàng uống chút đi!”. Hiện tại hắn với danh phận là ca ca nàng, cũng là người hộ tống đưa tân nương.
Cầm lấy bình nước, nàng vén khăn voan hớp lấy một ngụm, tay chậm rãi lau đi mồ hôi trên mặt, sa mạc quả nhiên là nóng bức.
Bàn tay trắng noãn chậm rãi ôn nhu, trên tay lưu lại vài giọt, vô tình làm bàn tay ngọc càng trở nên trong suốt.
Đưa bình nước trả lại, Điệp Vũ Dương hạ xuống khăn hỷ, né tránh ánh mắt hắn.
Đột nhiên xa xa cuồng phong cuồn cuộn, sau bức màn cát một đám nhân mã khí thế ngút trời như ẩn như hiện.
Bên trong trận gió cát còn lộ ra một khí thế bức người, làm cho người ta bất giác sợ hãi.
Đội nhân mã càng hướng đến gần, nhìn rõ những con ngựa cường tráng, khỏe mạnh rong ruỗi như điên dưới sa mạc. Đây tuyệt đối không phải là một đội quân bình thường.
Chỉ trong nháy mắt bọn họ đã đến nơi.
Cầm đầu là một nam tử, hắn nheo mắt quan sát mọi người, dù không mở miệng nhưng nam nhân này tốt nhất là không nên chọc đến.
Một tên khác dáng người cường tráng, màu da ngâm, trán cao trầm giọng nói “Người đây là từ kinh thành mang tân nương tiến cống?” nhìn nam tử yếu đuối trước mặt tỏ rõ châm chọc cùng mỉa mai.
Mộ Ưu Vân tiến lên cười nói “Bổn Vương là Vĩnh Lạc. Xin hỏi Ly Vương ở đâu?”
Dù trải qua một tháng đường dài nhưng ngữ khí hắn vẫn hiên ngang, ngôn ngữ không hề lộ ra vẻ mệt mỏi, trầm ổn vang lên, nghe như tiếng đàn vọng lại.
Mọi người sắc mặt không đổi, không ai nói gì, bỗng chốc không gian rơi vào im lặng.
“Các ngươi mau hồi thành đi, Vương gia ta nói đưa đến đây là được rồi!” hắn đưa lên vẻ cao ngạo nhìn Mộ Ưu Vân, ở Khiết Đan, sa mạc này người duy nhất cho bọn họ cung kính chỉ có mỗi Ly Vương, anh hùng duy nhất cũng là hắn.
Mộ Vương không nghĩ Ly Vương lại vô lễ như vậy, không nể mặt hắn hộ tống tân nương không sao, nhưng đối với Vũ Dương rõ ràng là xem thường, lửa giận hừng hực dấy lên:”Bậy bạ, đây là Hoàng Thượng chỉ hôn, mà Ly Vương lại đối với muội muội ta như thế, đó không chỉ bất kính bản Vương mà còn là Hoàng Thương”
Thoáng một tiếng liền một mũi tiên phóng về phía Mộ Ưu Vân.
Tuy nhanh tránh được nhưng tên kia vẫn hướng vào cây trâm bạch ngọc trên búi tóc của hắn. Một tiếng “rắc”, trâm cài gãy, làm mái tóc đen của Mộ Ưu Vân cũng theo đó xỏa xuống.
Đoàn người phía trước liền tách ra làm hai, một nam tử cao cao tọa trên lưng ngựa, đôi con ngươi thâm thúy như chim ưng sắc bén làm cho người ta rét rung. Đôi mày kiếm hơi nhếch lên, trên mặt rõ nét kiên cường, đôi môi mím chặt mang theo vài tia châm chọc.
Đôi mắt lạnh lùng dừng trên mái tóc rối bù của Mộ Ưu Vân một hồi mới kiêu căng nói “Bổn Vương vốn là không nhìn người”, giọng nói lộ rõ ý tứ xem thường không kiêng nể.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
19 chương
89 chương
19 chương
41 chương
26 chương
10 chương
34 chương