Thế thân khí phi

Chương 128 : Không muốn đứa nhỏ

Ngẫm lại theo một cách khác, đối với những chuyện vừa mới xảy ra, nàng đã thật không muốn lên tiếng mở lời bởi mỗi một lời nói đó so với chuyện lấy dao cắm xuống tim nàng thì chẳng có gì khác biệt; còn nếu như không nói cứ để mặc nó cắm yên trong đó, đau đớn cũng chẳng vơi được bao nhiêu. Nhưng nếu Hương Lăng một khi quyết định nói ra hết thảy thì đó chính là nàng đã tự tay rút nhát dao kia ra khỏi vết thương của mình, e rằng đau đớn này sẽ đem linh hồn nàng tiêu hủy sạch sẽ. Nhưng là nàng luyến tiếc Vũ Dương, còn có đau lòng và hoang man :” Nhớ rõ lần đầu tiên khi mới gặp, muội muội mặc một bộ nam trang đi theo cạnh gia, tựa hồ là ở bố trang mua một chút gì đó. Lúc ấy nhìn đến quần áo mà muội muội đang mặc ta liền biết được địa vị của muội trong lòng Gia tuyệt không tầm thường chút nào, bởi vì quần áo kia là do ta đích tay khâu từng mũi kim đường chỉ làm ra cho Gia. Ngày trước cho dù Gia có ngủ lại hậu viện khác cũng tuyệt đối không đem quần áo ta may cho người treo lại tẩm phòng của họ, bởi vì điều đó thể hiện sự tôn trọng cùng thương tiếc của Gia đối với ta. Thế nhưng ngày đó, kiện quần áo mà ta thích nhất lại được khoát trên người muội muội.” Nói xong lời này nước mắt nàng cũng đã không ngừng rơi xuống :” Khoảnh khắc lúc ấy ta chỉ cảm thấy trời đất trước mặt xoay chuyển bởi vì tình huống thế này từ trước tới nay chưa từng xảy ra. Cho đến sau đó muội tiến vào phủ ta đây mới hiểu, dù cho Gia biết rõ chuyện này sẽ làm thương tổn đến ta nhưng người không ngại, càng không muốn vì thế mà muội phải ở trong quân doanh tiếp tục chịu khổ, bằng mọi cách cũng nhất quyết đem muội vào phủ. Ba ngày trước khi muội chính thức tiến vào, Gia đã bảo ta phải phân phó, chuẩn bị chỗ ở cho muội một chút, tuy người không có thái độ gì nhưng rõ ràng là không muốn ta xem nhẹ chuyện này. Muội muội hẳn cũng nên biết gia trước giờ làm sao mà để ý đến những chuyện lặt vặt trong phủ chứ.?” Càng nói tiếp nước mắt nàng lại rơi càng nhiều :” Sau đó muội bị rơi xuống nước, không có kẻ nào thấy, ta vẫn cẩn thận một bên quan sát, tuy Gia miệng là nói mặc kệ, bàn tay người đã không tự chủ nắm chặt thành quyền nhìn rõ từng khớp xương trên đó. Thấy thế ta lập tức sai người đem muội muội cứu lên vì ta biết dù ta không mở miệng, cuối cùng gia sẽ cho người đem muội mà cứu lên thôi nên ta tình nguyện giúp cho hắn một cái bậc thang để leo xuống. Sau thấy muội muội nhất định không chịu tỉnh lại gia liền không đắn đo hôn muội.! Có lẽ muội muội còn chưa biết, trước giờ Gia chưa từng hôn môi bất cứ hậu viện thê thiếp nào bao gồm cả ta, nhiều nhất chỉ là hôn nhẹ lên trán mà thôi, đó đã coi như là quá mức rồi. Có phải thực buồn cười không, chỉ có thế mà cũng làm cho người ta yêu đến không thể dừng được.” “Nhưng là lần đó, ta nhìn thấy Gia ở trước mặt mọi người hôn muội đến môi chảy máu, cố ép muội tỉnh lại, càng không ngại đem máu muội nuốt xuống. Kia một khắc toàn bộ thê thiếp bao gồm ta đều hiểu rõ Gia là đang cảnh cáo, ý nói cho mọi người biết muội đây chính là đặc thù. Nay muội muội nếu cứ tiếp tục bất tỉnh như thế, muội không chỉ có lỗi với một mình Vương Gia mà với ta muội càng có lỗi nhiều hơn…ô..ô..” nàng khóc đến mất cả tiếng thế này mới không thể không dừng lại. “Thật xin lỗi… “ Giọng nói khàn khàn của Điệp Vũ Dương vang lên. Đều là lỗi của nàng. Cảm nhận nước mắt Hương Lăng không ngừng rơi xuống mu bàn tay Vũ Dương điều đó chứng minh lòng nàng đang thương tổn. Từ trước tới nay nàng Điệp Vũ Dương chưa từng nghĩ rằng bản thân mình đã tổn thương một ai, nhưng hôm nay nàng biết mình đã tổn thương Hương Lăng rất sâu. Nàng thờ ơ nhưng lại từng chút một làm đau lòng Hương Lăng. Lần này, cũng vì chuyện mình bị hôn mê bất tỉnh mà Hương Lăng, một lần nữa vì yêu Thương Duật nên càng không thể kiềm nén im lặng tiếp tục, đành phải tự mình mở miệng nói ra chuyện Thương Duật đối nàng để ý ra sao:” Thật xin lỗi!” “Tỉnh, muội muội người rốt cục đã tỉnh!” Hương Lăng vui sướng đến nỗi hồ ngôn loạn ngữ, kích động không biết phải làm sao:” Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi, đứa bé hiện nay mặc dù đã ổn định nhưng muội cũng nên chăm sóc, chiếu cố bản thân cho tốt có biết không!” “Cám ơn!” Tựa hồ ngoại trừ câu nói này nàng không biết chính mình còn có thể dùng từ ngữ nào để đối diện với Hương Lăng đây. “Nha đầu ngốc, đâu cần phải nói vậy chứ.” Dù biết giờ phút này Điệp Vũ Dương trước mặt mình vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng bản thân nàng biết cả Vũ Dương và chính nàng cũng cần thời gian điều chỉnh lại tâm tình:” Nếu muội muội đã tỉnh vậy ta cũng nên trở về trước đây. Các ngươi mau chăm sóc cho chủ tử mình thật tốt.” “Dạ, Vương Phi!” Nghe thấy ba người thị nữ đáp lại, Hương Lăng lúc này mới vừa lòng rời khỏi. Một người bệnh nặng sau khi đã tỉnh lại hiển nhiên cũng không còn có chuyện gì nữa. Nàng mỗi ngày chỉ biết ăn rồi nghỉ, nhưng nỗi cô đơn làm thân mình cũng tiều tụy hẳn đi. Mặc dù nàng có ăn uống nhiều bao nhiêu vẫn không thể giống như trước đây, trái lại còn càng ngày càng gầy rọp. Tiểu Hồng các nàng hàng ngày đều bưng tới thuốc dưỡng thai cho nàng. Điệp Vũ Dương đều không phản đối mà uống hết nhưng vẫn không thấy tốt lên một chút nào cả. Mỗi ngày trừ bỏ nằm trong sân phơi nắng thì là trong phòng nằm trơ mắt nhìn lên đỉnh đầu giường. Tỉnh nhưng cũng giống như không tỉnh. Ba gã thị nữ lo lắng không yên, đại phu đến lại đi, đều thở dài bảo là tâm bệnh, bọn họ cũng thật không có cách nào chữa khỏi. Tin tức này truyền đến tai Hương Lăng làm cho nàng càng thêm lo lắng, cũng không biết làm sao chỉ đành nhờ ca ca đến khuyên thử. Ngày ấy Điệp Vũ Dương ngồi ngốc trong sân, ngước nhìn đám mây đang lơ lửng. Nàng nhìn đến nhập thần tựa như muốn đem bản thân gởi vào đám mây trắng mộng ảo trên kia, rồi cùng nó trôi nổi theo gió. “Điệp cô nương!” Hương Diệp mỉm cười bước tới, từ khi nàng tỉnh lại đến nay đây là lần đầu tiên hắn đến thăm:” Hôm nay xem ra tâm tình nàng cũng không tệ!”. Không trả lời cũng không quay đầu. Điệp Vũ Dương vẫn duy trì một tư thế như cũ. “Nghe Hương Lăng nói nàng nay đã có thai, ta cảm thấy thật cao hứng dùm a!” Hương Diệp rất kiên nhẫn ngồi xuống một bên, cũng theo ánh mắt nàng hướng nhìn về thiên không. “Đứa nhỏ này? Thật ra có mấy ai mong đợi nó đây!” Nàng nhỏ nhẹ, thầm lặng nói ra suy nghĩ sâu xa trong lòng mình. Hắn kinh ngạc ngoái đầu, thấy nàng đang nhìn xuống chỗ bụng mình:” Điệp Vũ Dương, ngươi sao lại nói những lời ngốc nghếch thế này chứ.!” Nói xong hắn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của nàng, hành động quen thuộc tựa như hắn thường đối với Hương Lăng:” Chẳng lẽ ngươi bỏ hài tử của mình được sao? Lúc ngươi hôn mê, ngày ngày ở trong mộng ngươi đều không ngừng kêu mẫu thân, nay ngươi sao lại nhẫn tâm để cho con ruột của mình không có được tình yêu trọn vẹn của mẫu thân nó cơ chứ?” “Mẫu thân? Con của ta?” Đây là một chuyện thật xa vời cỡ nào đi, nàng khó có thể tin được nó lại xuất hiện trước mặt mình. “Không sai, ngươi cần phải bảo vệ đứa nhỏ bởi vì bản thân ngươi giờ cũng là mẫu thân của người ta, trong tương lai nó sẽ quay quần, kề cận ngươi, bước đi tập tễnh gọi ngươi hai tiếng mẫu thân.” Hắn không biết nàng đã trải qua chuyện gì mà trở nên hờ hững như vậy:” Chính vì ngươi là mẫu thân cho nên không thể lại bỏ rơi hài tử của mình.” “Ta không hề nghĩ muốn có đứa bé, ta còn phải rời khỏi đây mà đi đến một nơi rất xa, như đám mây trên kia sẽ trôi thật xa.” Nhìn nàng thành như vậy, Hương Diệp cảm thấy thật là đau đầu. Hắn bắt lấy bờ vai cố đem nàng lay tỉnh:” Điệp Vũ Dương, ngươi vì sao lại nói là không cần? Ngươi hoàn toàn có đầy đủ tư cách có đứa nhỏ? Ngươi sao có thể không chịu trách nhiệm thế chứ? Ngươi biết không, mặc dù cho ngươi có rời đi, thì ngươi bất quá cũng chỉ là một người cô độc, ngươi thật sự muốn như vậy sao? Ngươi thích tịch mịch thế này à?” Ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mặt, ngay cả hắn cũng vì đứa nhỏ của nàng mà khẩn trương. Còn nàng bản thân là mẹ ruột lại có thể đem tính mạng con mình mà bỏ rơi thế chứ. Điệp Vũ Dương, kiên cường của ngươi đâu hết rồi? Mạnh mẽ của người đã đi đâu a? Một hồi sau, đôi mắt kia từ từ nhiễm thượng một tầng sương mù:”Ô….” cả thân nàng liền bổ nhào vào trong lòng Hương Diệp mà khóc rống, khóc đến thật thương tâm. Nàng tựa như muốn đem tất cả khổ tâm trong lòng mình một lần phóng thích, đem những uất nghẹn bị dồn nén trong ngực bấy lâu phát tiết ra. “Khóc đi, khóc xong thì sẽ dễ chịu hơn!” “Không phải ta, thật sự không phải là ta!” Nàng vừa khóc vừa không ngừng minh oan cho bản thân mình. “Ta biết không phải là ngươi, bởi vì nhìn vào mắt ngươi, ta liền biết Điệp Vũ Dương chính là nữ nhân trong sạch nhất trong thiên hạ!” Hắn không biết bản thân là một Vương Phi như nàng, tại sao lại xuất hiện nơi này dưới thân phận là một quân kỹ. Nhưng hắn có thể nhìn ra từ ánh mắt nữ tử này, mặc dù là trải qua không ít trắc trở nhưng nàng trong mắt hắn luôn là một tờ giấy trắng rất sạch sẽ :” Vương Gia chính vì quá quan tâm nên mới nhất thời trở nên rối loạn, với lại sự tình dính dáng đến ngươi nên hắn hiển nhiên coi trọng, phải nói là rất rất coi trọng cho nên càng không nghe lọt lời ngươi giải thích. Thêm vào thái độ của ngươi làm hắn càng tăng sự hoài nghi dẫn đến phẫn nộ không thể kềm chế!” Vòng ôm thế này thật là ấm áp, nàng từ trước giờ thế nào lại không cảm nhận Hương Diệp là người như thế được chứ. “Tốt lắm, bây giờ chịu ngừng khóc rồi sao? Nếu đã ngừng thì nên chiếu cố bản thân cho tốt, để cho đứa bé trong bụng ngươi cũng giống mẫu thân của nó có thể kiên cường đứng lên!” Hắn cười cười lấy tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, cố ý nói khích:” Ngày ấy ở tiệc rượu là kẻ nào đã kiêu ngạo trấn áp quần hùng a? Hiện tại đâu mất tiêu rồi.?” “Hương Diệp, ngươi thật tốt, ngươi và Hương Lăng quả thật rất giống nhau a!” “Đứa ngốc, ngươi so với chúng ta còn tốt hơn nhiều. Bởi vì người thông minh như ngươi, rõ ràng biết lúc ấy nếu như nhận mình đã đẩy Hương Lăng ra, liền không khó mà đoán được phản ứng của Vương gia thế nhưng người vẫn theo ý mình, cũng nhờ vậy nên mới che chắn cho Hương Lăng không phải chịu phỏng.” Thật sâu thở dài, nhưng giờ đây cảm giác trong lòng thật dễ chịu lên rất nhiều:” Bị thương thì có làm sao? Từ khi đến Vương Phủ, ta chưa từng nghĩ qua đây là chỗ thích hợp cho mình. Một ngày nào đó ta sẽ đi khỏi nơi này, sẽ một mình đến một nơi rất xa…” Nói xong, ánh mắt nàng tràn ngập niềm khát khao, ngước nhìn thiên không. “Vũ Dương, ngươi nhớ kỹ, ngươi nếu muốn rời khỏi ta có thể giúp ngươi. Ngươi không phải chỉ có một người có biết không!” Hắn quay người nàng lại, không cho nàng tiếp tục mờ mịt :” Ngươi càng không phải chỉ là một người mơ hồ, vô hình”. Khoảnh khắc khi nhìn thấy ánh mắt vô hồn kia, hắn sợ hãi, cảm giác nàng chẳng khác như đám mây đang bay đi vô định không có phương hướng. “Cám ơn, nếu có một ngày ta thật không thể gắn gượng được nữa, ta trước tiên sẽ nói cho ngươi!” “Tốt! Một lời đã định!” Hai người đánh chưởng lập ước. Này chính là sự quan tâm và trân trọng của Hương Diệp đối Điệp Vũ Dương, đồng thời là sự tính nhiệm Điệp Vũ Dương dành cho hắn. Trên đường trở về, bất giác cõi lòng Hương Diệp lại đầy phiền muộn. Đến Khiết Đan thành lần nay hắn thật không ngờ lại nhận được tin Hương Lăng sẩy thai, mà đối với kẻ hại em mình sẩy thai, bọn họ không những không trách móc ngược lại còn muốn chia sẽ nỗi đau cùng nàng. Có thể không thương tiếc cho nàng sao? Chỉ cần là người có tâm đều có thể phát hiện đáy mắt đạm mạc của nàng có bao nhiêu ẩn nhẫn cùng đau thương, dù họ trong lúc đó không phải thân thuộc nhưng thật bất đắc dĩ đối với đau thương mà Vũ Dương đang chịu, họ muốn né tránh không cảm nhận cũng không được. Khi cùng nàng đối diện, hắn có thể tìm thấy bản thân mình trong đó, dù cho hắn không muốn nhìn đến nàng nhưng trớ trêu mọi thứ về nàng hiển nhiên lại in rất rõ trong đầu? Nàng vĩnh viễn luôn lẩn quẩn trong thế giới nhỏ bé của chính mình, người khác không thể đến, mà cũng do chính nàng đã không muốn bước ra. Cả đời này không có ai là hắn không nhìn thấu đáu nhưng riêng chỉ có nàng là không thể. Nàng đã từng trải qua những chuyện gì? Mới vì thế mà đạm mac đến tùy tiện? Nghe đồn Thanh Nhạc quận chúa không phải là người tao nhã uyển chuyển hàm xúc hay sao? Tại sao lại cực đoan tuyệt vọng đến như thế? Càng nói ánh mắt kia không thể nhìn lâu, bởi vì nhìn càng lâu thì người ta càng không khả năng thoát ra được, sau đó chỉ có đau lòng, rồi hiển nhiên tình nguyện trầm luân trong đó. Thương Duật e chính là lần đầu tiên nhìn thấy nàng một nữ tử vân đạm phong khinh, không tranh không luận với người khác nên ánh mắt mới bị hút sâu vào đó, đã không thể nào thoát khỏi? Có lẽ ngay chính hắn cũng không phát hiện mình đã mê luyến nàng đi? Hương Diệp vì bản thân đã tìm được hạnh phúc đích thực nên mới có thể ổn định tâm chính mình. Mặc dù là vậy nhưng hắn vẫn nhìn nàng mà cảm thấy rất đau lòng, muốn giúp nàng chia sẻ bớt những u thương. Hương Lăng nha đầu ngốc kia e cũng chính vì vậy nên đối nàng rất tốt, xem Điệp Vũ Dương như người thân của mình mà chăm sóc. Bọn họ tất cả dường như đã trúng phải ma chưởng, đều không tự giác chủ động muốn tới gần nàng, giúp nàng lau đi những giọt lệ đau thương thản nhiên đọng nơi khóe mắt. Bất tri bất giác hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy thì ra mình đã đến Bích Vân hiên. Hắn hít mạnh một hơi cất bước đi vào, vừa vặn đụng phải Thương Duật cũng đang ở trong đó. “Ca, thế nào? Có khuyên được nàng không?” Hắn cố ý mở miệng:” Khuyên cũng đã khuyên hết rồi, chẳng qua cả người đều nhìn rất gầy.” Cố ý nhìn trộm Thương Duật, thấy hắn rất trấn định, không hề lộ ra chút sơ hở gì. Ngược lại Hương Lăng vẻ mặt lo lắng:” Cũng đúng thôi, thân thể nàng ta vốn đã suy nhược, nay vì chuyện này chắc giờ chỉ còn là da bọc xương. Thật vất vả mới tỉnh lại muội thật sự sợ nàng lại cứ nghĩ quẩn!” Hương Diệp hướng mắt trừng Hương Lăng, vẻ không kiên nhẫn nói:” Hương Lăng, muội lo được bao nhiêu, vương phủ thê thiếp nhiều như vậy muội tính lo hết sao? Muôi không thấy phiền nhưng huynh thấy cũng đau lòng mà.” Hắn vốn là đau lòng nhìn thấy Hương Lăng sao phải trả giá nhiều như thế. Đây là sự thật rõ ràng, hắn không cần thiết phải diễn trò. “Muội chỉ là thấy….” Vốn không rõ dụng ý của ca ca, thoáng liếc thấy Hương Diệp đang liều mạng đứng đằng kia nháy mắt:” Vẫn là ca ca biết rõ muội đau lòng. Quả thật là mệt chết mà, đôi khi muội cảm giác thật là lực bất tòng tâm a!” “Vậy sau này muội đơn giản đừng để ý nữa, phải biết tự chăm sóc bản thân cho tốt thì hơn” “Nhưng mà, có tốt …” Hương Diệp không kiên nhẫn đánh gãy lời nó Hương Lăng, không hờn giận nói:” Có cái gì mà tốt với không tốt chứ, ngay cả Vương Gia cũng không để ý muội còn nhất quyết kiên trì làm chi a?” “Ừ, muội về sau sẽ chú ý!” Huynh muôii hai người kẻ xướng người họa, có thể nói là rất ăn khớp, Thương Duật nhìn một màn trước mặt, bình tĩnh xoay người nói:” Bổn Vương trở về Minh Thiên viện!” Hắn chậm rãi đứng dậy, hướng phía cửa ngoài đi tới. Đối mặt với hai huynh đệ bọn họ hắn có loại cảm giác khó chịu trong lòng. Điệp Vũ Dương có thai, đó chính là đứa nhỏ của hắn, là đứa nhỏ của hắn và nàng. Hắn làm sao không kích động chứ? Khi nghe nói sơ về tình trạng nàng hiện nay trong lòng hắn xúc động mạnh mẽ chỉ muốn chạy nhanh tới trước mặt nàng mà bày tỏ niềm vui sướng. Nhưng tình trạng đã đến nước này, nàng và hắn làm sao còn có thể cùng nhau bình thản coi như không có chuyện gì mà đối mặt hết thảy cơ chứ? Ra khỏi Bích Vân hiên, bước chân hắn cũng không tự chủ được mà hướng phủ tây đi tới. Đã bao nhiêu đêm hắn theo thói quen tự nhiên cứ đi tới nơi đây, đôi khi là từ Minh Thiên viện đi đến Mặc Chi hiên, nhưng hôm nay dù chỉ là nhìn về hướng này thôi mà tim hắn đã đau đớn đến âm ỉ.