Thế thân khí phi

Chương 127 : Vũ dương có thai.

“Điệp Vũ Dương, ngươi nghĩ giờ bổn vương còn tin tưởng những lời này sao?” Tayhắn hung hăn bắt lấy bồ câu đang vẫn còn đậu trên bệ cửa sổ hỏi:” Xin hỏi, đây là cái ? Đây là cái gì a…” Nói đến lời cuối cùng giọng hắn toàn bộ như rống lên, làm rung chuyển cả Mặc Chí hiên. Nhìn bồ câu, nàng có thể nói xưa nay mình vốn chưa từng làm gì để chột dạ cả, cho nên càng không nghĩ phải đem chúng giấu đi:” Cái đó, cái đó chỉ là bồ câu nô tỳ nuôi dưỡng mà thôi.!” “Được, bổn vương không nói đến chuyện này.” Hắn lạnh lùng cười, trong lòng bởi vì nhất thời khó mà chấp nhận nên cơ thể khẽ run lên, mở ra lòng bàn tay để hé một tờ giấy nhỏ nằm trong đó :” Điệp Vũ Dương, vậy thì đây là cái gì?” Cái này là khi nãy lúc hắn xuống giường, trong lúc vô tình chống người đứng lên, miếng giấy dính vào trong đó. Nhìn thấy mảnh giấy kia, khuôn mặt Điệp Vũ Dương nhất thời trở nên trắng bệch:” Nô tỳ nhận sai, nhưng chuyện bí mật quân tình tuyệt không phải do nô tỳ tiết lộ.” Đầu nàng không ngừng dập mạnh trên mặt đất, nhưng trả lại chỉ là một tiếng hừ thật mạnh của hắn. “Ba” một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt Điệp Vũ Dương, âm thanh phát ra vang dội khắp cả căn phòng. Đánh nàng, tay hắn rõ ràng chỉ cảm nhận được sự bỏng rát, nhưng thống khổ hơn lại chính là tâm hắn giờ đang co rút đau đớn vì lo lắng cho nàng. Điệp Vũ Dương đương nhiên không thể chịu nổi cái tát phẫn nộ vừa rồi của Thương Duật, theo đà té ngã trên mặt đất, khóe miệng nhất thời tràn ra một tia máu nhưng nàng đã nhanh chóng lau đi, chỉ vì nàng phát hiện ánh mắt không đành lòng kia của hắn, nhìn thấy hắn đang cố tình làm cho bản thân không để ý, để chính mình không phải khổ sở. Nhưng trên mặt đã nhanh chóng lưu lại dấu năm ngón tay kia, vô luận thế nào cũng lau không đi. Trên khuôn mặt tái nhợt của nàng nó hiện lên càng rõ rệt, nhìn vào càng thêm yêu dã đáng sợ. Thương Duật thở mạnh một hơi, cố ý nghiêng người không muốn nhìn đến bộ dạng chật vật của nàng :” Điệp Vũ Dương, ngươi thật ra muốn đùa giỡn với bổn vương đến khi nào? Ngay khi đại quân khởi hành được ba ngày, bổn vương đã nhìn thấy bồ câu đưa tin này xuất hiện tại Mặc Chí hiên.” Chưa từng cảm thấy quá thất vọng đối với một người như thế, mà nàng lại cố tình trong lúc hắn từng bước chậm rãi trầm luân, hung hăn đâm một dao vào ngực hắn làm cho máu chảy đầm đìa, chứng kiến chúng từng giọt từng giọt rơi xuống, thật đúng là quá châm chọc mà. Hắn dùng thời gian gần mười lăm năm, hắn ép mình nhẫn nhục nhìn mẫu thân khuất phục để bảo toàn sinh mệnh cho hắn. Hắn từ một tên nghèo túng, giãy giụa trong một thời gian dài mới trở thành người đứng đầu lục thành, dùng biết bao tâm huyết của chính mình để đổi lấy huy hoàng và ngạo nghễ của ngày hôm nay, nay lại chỉ vì hắn mê độ, tham luyến nàng một cách không chừng mực mà để chính mình rơi vào cục diện này đây. Kiên cường ngồi dậy, cố gắng giữ cho lưng mình thật thẳng, mắt nàng nhìn thẳng vào hắn kiên quyết nói từng chữ:” Nô tỳ không có làm!” Một lần nữa, nàng dập đầu thật mạnh trên mặt đất, càng dập lại càng như dùng thêm sức, nhưng khi nhìn đến lòng bàn tay hắn đang chắp ra sau giờ đã chuyển hồng, đau đớn trong lòng nàng lại không biết từ đâu cuồn cuộn ập đến. “Ngươi… Tốt, tốt lắm, để coi ngươi còn mạnh miệng nữa không?” Không nói thêm lời nào, Điệp Vũ Dương ngước nhìn tới ba người thị nữ, phút chốc nàng phát hiện đáy mắt Xuân Hoa hiện lên một tia kinh hoảng, làm cho đầu óc nàng cũng liền tỉnh ngộ :” Xuân..” Ngươi vì sao phải làm như thế? Vì sao phải làm cho nàng sống không bằng chết như vậy chứ? Xuân Hoa người rõ ràng có thể nhìn thấy hạnh phúc của ta đang mơ hồ mà tiến đến vì sao lại tàn nhẫn muốn phá hư hết thảy cơ chứ? “Còn không thừa nhận sao?” Hắn hung hăn vặn gãy chiếc cổ bồ câu, một tiếng “phịch”, sinh mệnh nhỏ nhoi còn chưa kịp oán thán, liền cứ thế đã điêu linh. Dường như còn chưa nguôi giận, Thương Duật kêu lên:” Người đâu, mau thay bổn vương kéo ba tên thị nữ không biết sống chết này ra ngoài chém đầu cho ta!” Bốn tên thị vệ đứng bên cạnh Thương Duật, vừa nghe chủ tử ra lệnh vội vàng tiến tới, không nói hai lời liền lôi kéo ba gã thị nữ định ra ngoài. “Là lỗi của nô tỳ!” Nàng khép hờ đôi mắt, nói ra năm chữ kia, đây chính là quyết định của nàng khi còn sống nơi này. Thừa nhận lỗi lầm hoàn toàn không phải của mình, dường như từ khi theo cuộc sống bắt đầu đến nay đã trở thành một thói quen, nàng rõ ràng chưa từng làm sai điều gì nhưng vẫn luôn phải chấp nhận gánh lấy hậu quả do người khác gây ra. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng thay người nhận sai mà cảm giác cõi lòng tan nát thế này. Trước kia dù đứng ra nhận thay bất kỳ lỗi lầm nghiêm trọng nào cho ai, nàng cũng chưa từng hối hận, nhưng nay nàng lại vì hắn, vì hắn mà cảm thấy sinh mệnh chính mình sao quá bấp bênh. Cuối cùng không thể nhịn được, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, thấm ướt nền nhà lạnh lẽo. Những giọt lệ trong suốt nho nhỏ cứ một giọt lại một giọt không ngừng mà rơi xuống, dường như muốn tạo thành một tầng ẩn ký thật mong manh nơi đó. Chẳng lẽ lòng nàng giờ đã nảy sinh biến hóa sao? Nàng đang vì chính mình mà bày tỏ sự bất mãn ư? Lần này nàng nhận tội chính là đã gián tiếp quyết định, đời này của nàng không còn cơ hội quay đầu nữa rồi. Nhưng nàng có thể làm gì bây giờ? Nàng có năng lực làm sao đây? Nếu nói ra Xuân Hoa, hắn nhất định sẽ tin sao, lại nói tính mệnh Xuân Hoa thế là coi như chết chắc. Chỉ có chính mình nhận tội như vậy thì mọi người có thể bình yên vô sự, mọi thương tổn đau đớn hãy cứ để cho nàng một người gánh lấy! Điệp Vũ Dương vừa dứt lời, ” Ba ba ba” thanh âm truyền đến, trong phòng một chiếc bàn sách, chiếc ghế quý phi nàng thường xuyên nằm, còn có chiếc bàn trà nhỏ tất cả chỉ trong nháy mắt đều bị một chưởng của Thương Duật đánh nát. Vật cuối cùng bị hắn đập nát chính là bình hoa tươi mà Điệp Vũ Dương cố tình cắm lên vì hắn. Cả bình hoa rơi xuống, từng đóa từng đóa hoa kiều diễm ướt át vung vãi khắp nơi, chỉ một cái thoát tay sinh mệnh chúng lại có thể cùng tụ lại một chỗ, tan tác thành như vậy. Mùi thơm nồng đặc đã từng cùng hai người họ huyết nhục nhu hòa, không ngừng lan tỏa, như toát ra một loại trầm hương mê hoặc. Chiếc bình hoa đặc biệt thế kia cứ thế vỡ nát ra từng mảnh từng mảnh vụn, giống như trái tim của nàng với hắn giờ cũng đang nát ra từng mảnh, cho dù nhìn thêm một lần hắn cũng không chút hứng thú. Hắn phát tiết xong, bàn tay giờ cũng bị nhuốm một mảng máu đầm đìa:” Tốt, giỏi cho ngươi một Điệp Vũ Dương!” Dù là thời khắc này, hắn cũng không dám đánh nàng bởi vì khi cảm giác bàn tay mình đau, hắn biết giáng xuống trên người nàng còn đau hơn gấp bội:” Lần này, bổn vương sẽ không dễ dãi với ngươi nữa đâu!” Nghe thấy đám người Hương Lăng đang tiến vào, nhìn đến trong phòng một mảnh hỗn độn, lại nhìn thấy Vũ Dương vẫn còn đang ngồi chồm hỗm ở đó, Hương Lăng hiểu được ít nhiều sự việc. Hậu viện thê thiếp tiến đến cũng không phải rất nhiều nhưng mấy ai trong đó là thành thật tỏ ý quan tâm cơ chứ, chỉ là trong lòng vui sướng khi thấy người gặp hoa thì lại có thêm một hai người đi. “Gia, chuyện là thế nào?” Hương Lăng kinh hô, vội vàng cúi xuống kéo Điệp Vũ Dương, nhìn thấy dấu tay hắn giờ in hằn thật rõ trên mặt nàng mà đau lòng không thôi:” Gia, cầu chàng hãy tha cho muội muội đi! Toàn bộ vương phủ không ai mà không biết muội muội nhất định sẽ không nói, nếu nàng lỡ chọc giận đến chàng, xin chàng hãy rộng lượng mà tha thứ!” “Nàng đứng dậy!” Thương Duật hung tợn chỉ vào Hương Lăng, thấy nàng ngồi yên bất động liền kéo thân thể của nàng đẩy ra:” Đợi bổn vương trừng trị nàng ta xong, nàng hãy ở đó mà xin!” Khi nói những lời này thân mình hắn đã tiến đến Điệp Vũ Dương thân mình. “Ca, mau ngăn Gia lại mau lên!” Hương Lăng biết, Thương Duật rất tuyệt tình, dù cho trong chuyện tình cảm cũng vậy, hoặc là toàn tâm toàn ý nếu không sẽ hủy diệt hoàn toàn. Hương Lăng còn chưa mở miệng, Hương Diệp đã nhanh chân tiến lên giữ lại hắn :” Vương gia, chuyện gì cũng có thể từ từ nói, Điệp cô nương thân thể yếu đuối như thể e rằng sẽ không thể chịu nổi.” Lại nói ai là không biết Thương Duật khí lực đương nhiên không phải bình thường, một thương nhân như Hương Diệp làm sao níu kéo giữ được hắn. “Ngươi còn gì muốn nói?” Hắn đến trước mặt nàng, lẳng lặng nhìn xuống. Bốn mắt giao nhau chính là nàng trong lòng đã quyết định dứt khoát: đối mặt nàng thẩm xét chính là hắn trong lòng có mong đợi cùng kỳ vọng. Rất muốn mở miệng nói rằng không phải là mình, nhưng vốn ngay từ bắt đầu hắn đã nhận định cho rằng kẻ đó chính là nàng đây. Vũ Dương chẳng muốn nói thêm bất cứ gì nữa, bất quá ngơ ngẩn nhìn hắn mà thôi. Hắn đã nhận định như thế, nàng dĩ nhiên so với ai khác càng rõ ràng hơn, giống như trước đây, cho dù là phẫn nộ hắn cũng chưa từng làm tổn thương tính mạng của nàng, nhưng nay hắn đã quả quyết cho nàng là nội gian, nàng liền chỉ có thể trở thành nội gian mà thôi, huống chi nàng còn có một Vĩnh Lạc vương gia là “Ca ca” của mình không phải sao? “Bổn vương đây là có mắt như mù!” Tayhắn hung hăn siết chặt yết hầu của nàng, từng chút từng chút nhấc bổng nàng lên, thẳng đến tay hắn giơ cao thì toàn thân Điệp Vũ Dương giờ đã treo giữa không trung. Không khí càng lúc càng loãng, toàn bộ lồng ngực như bị nén xuống đem tất cả hô hấp chặn lại, đầu muốn nổ tung. Khuôn mặt nhỏ nhắn đang hé ra cũng dần dần nhiễm một màu đỏ ửng, rất đỏ….. Dường như trong lúc đó nàng nhìn thấy được mẫu thân của mình, thấy được xa xa đằng kia người thân của nàng đang vẫy gọi! Mặc dù là đã chết, thế nhưng cũng chỉ có người thân mới là những người hiểu rõ nàng nhất, yêu thương nàng nhất mà thôi! Nàng một đường nghiêng ngả chao đảo đến đây, cố gắng muốn bắt lấy sinh mệnh chính mình, bất quá nàng chỉ là đang đem muối đổ biển, hoài công vô ích mà thôi. Một thân cô độc lại vẫn hoàn cô độc, dù cho có đi tới cuối đường thì chung quý đó chỉ là một con đường hoang liêu, trống trải mà thôi. Nàng nên buông tay với mọi thứ, nhưng vì sao nàng lại cứ cố tình dây dư níu kéo cơ chứ? Vì sao khi nhìn thấy hắn phẫn nộ lòng nàng lại thương tâm, tuyệt vọng đến thế kia? Nước mắt, một giọt chảy xuống…. Nàng dường như càng lúc càng hít thở không thông… Giọt nước mắt kia rơi xuống, dừng lại trên mu bàn tay hắn, nho nhỏ yếu ớt, nhưng lại làm cho hắn đau càng thêm đau: hơi ấm của nó tựa như làm cháy rụi mọi thứ, truyền đến cảm giác rất nóng, rất nóng…. Tayhắn nới lỏng, rồi rời ra, theo sau là một tiếng hét thật lớn :” A…”. Tiếng hét nhanh chóng oanh tạc khắp nơi trong Mặc Chí hiên, dần dần khuếch tán ra ngoài, âm thanh bén nhọn cứ thế lượn lờ lan khắp vương phủ. Âm thanh kia làm người nghe không thể phân biệt được kia là phẫn nộ hay chính là bi thương, nghe kỹ hình như là vậy nhưng lại cũng không phải như vậy. Nhưng sau một tiếng đó, chỉ thấy hắn nghiêng ngả lảo đảo mà đi ra ngoài. “Thất thần làm gì? Còn không nhanh tay đỡ chủ tử các ngươi lên giường nằm đi?” Nghe thấy Hương Lăng ra lệnh ba gã thị nữ thế này mới nâng Điệp Vũ Dương giờ đã hôn mê lên giường:” Ca ca, huynh mau đi coi Vương gia? Chỉ Trà các ngươi cũng trở về đi!” “Dạ, nô tỳ cáo lui!” Trò hay hết thúc, các nàng đương nhiên coi như cũng công đức viên mãn, ngày mai chắc lại có một câu chuyện rất sinh động được truyền rao đi. Đêm nay sẽ rất đẹp, bởi vì đã không còn tia sáng như ngọc của một Điệp Vũ Dương kiêu ngạo kia, các nàng dù trước giờ vẫn bị coi là những vì sao ảm đạm, thiếu tia sáng, nay có thể khởi sắc làm bầu trời đêm lại càng đẹp hơn. Rời khỏi Mặc Chí hiên, Thương Duật đem bọn thị vệ đuổi đi, chính mình một người đi vào trong rừng trúc. Nơi đây không chỉ có phần mộ của mẫu thân còn có khoảnh khắc không quên của hắn và nàng. Ngày ấy vì sợ nàng bị thương hắn không chút đắn đo suy nghĩ, dùng thân thể chính mình đỡ lấy ngọn trúc kia, mặc chúng đâm vào mình. Nay miệng vết thương vẫn còn đang đau âm ỉ, mà nàng lại tàn nhẫn đem mọi thứ tốt đẹp giữa bọn họ trong lúc đó phá hủy, lưu lại chỉ có đau đớn làm cho người ta hít thở không thông khi phải đối diện sự thật trước mắt này. Đêm đó hắn một mình ngồi ngây người suốt cả buổi tối, lẳng lặng ngồi như vậy, cũng không ai biết hắn khi đó đang nghĩ cái gì. Rừng trúc bị bao phủ một mảnh tối đen, mà hắn thà rằng đem mình gắt gao giấu chặt trong cái thế gian hắc ám đó lại cũng không muốn bước ra. Ngẫu nhiên có một vài con chim dạ oanh trong bóng đêm ngân nga khúc hát, vốn rừng trúc đã rất âm u thâm sâu, nay còn có thêm vài phần ưu thương. Đây rõ là một điềm xấu, hắn và nàng trong lúc đó, thế nhưng một người hôn mê còn một người thức trắng. Đến khi giữa không trung lóe ra một chút ánh sáng mông lung, Thương Duật lúc này mới phát hiện thì ra hắn thế nhưng đã ngồi suốt cả một đêm. Trong lòng sâu kín thở dài, hắn đứng dậy không chút lưu luyến rời khỏi rừng trúc. Hương Diệp vốn là theo sau Thương Duật không ngờ bị thị vệ ngăn lại bên ngoài rừng trúc, khuyên can mãi nhưng thị vệ lại thủy chung không dám cãi lệnh Thương Duật, nhất định không cho hắn vào. Trong lòng lo lắng nhưng lại không dám đi xa, đành phải bên ngoài rừng trúc mà ngồi chờ hết một đêm. Nhìn sắc mặt Thương Duật không chút thay đổi đi ra, hắn coi như yên lòng, không mở miệng chỉ là lẳng lặng đi theo sau Thương Duật. Thẳng đến khi cánh cửa trước mặt mình bị đóng lại, đập vào mũi, Hương Diệp thế này mới bất đắc dĩ xoay người trở về. Lo lo âu âu, mơ mơ hồ hồ, nàng cảm giác mình đã đi dạo một vòng nơi đây. Trong giấc mơ, Điệp Vũ Dương nhìn thấy một phu nhân trên người đang mặc trang phục trong cung gọi nàng tiến đến. Nàng có hơi do dự, nhưng trong lúc đó lại nghe được âm thanh kia vang lên lần nữa:” Liễu Liễu, ta là mẫu thân của con, mau tới đây, tới đây nào…” Mẫu thân? Thật là mẫu thân sao? Mẫu thân là người chỉ trong mộng nàng mới có thể xuất hiện đó sao? Tại sao hôm nay bà lại tới đây? Chẳng lẽ vì bà biết nàng sống đã quá mệt mỏi rồi sao?:” Nương, nương.” Đơn giản một chữ như thế, nhưng trong lòng nàng lại như nghẹn lại, nay phải hô hết ba lần nàng mới có thể hô lên thành tiếng, bởi vì cả đời này nàng chưa từng bao giờ có cơ hội mà nói ra chữ này. Trước đây, mỗi khi nhìn đến những đứa nhỏ khác có phụ mẫu yêu thương, trong lòng nàng chỉ có phẫn nộ đang gào thét. “Nương, con đến đây.” Nàng từng bước chậm rãi tiến đến, ngay trong lúc đầu ngón tay đã muốn chạm đến bàn tay đang vươn ra của mẫu thân, đột nhiên từ rất xa lại truyền đến tiếng nói :” Không, không được, Điệp Vũ Dương, ngươi còn nợ của ta, nợ của ta rất nhiều, ngươi sao cứ như vậy mà bỏ đi chứ?” Ai, là ai đang gọi nàng, trên thế gian này, nàng còn nợ ai chứ? Trong lúc nàng đang do dự, thân ảnh mẫu thân đã càng đi càng xa, xa đến nàng trối chạy đuổi theo thế nào cũng không kịp :” Nương, nương…”. Nàng kinh hồn tỉnh lại, nhìn đến căn phòng rất quen thuộc trước mắt :” Không được, không được!”, rồi nàng cuống quýt một lần nữa mà nhắm chặt mắt lại:” Nương, xin chờ con theo với!”