Lính đánh thuê

Chương 1 : Chương 1.1

Riyo ngửi thấy một mùi tanh hôi đáng ghét, nhưng lại không biết chúng đến từ đâu. Cô đang nằm bất động trên sàn nhà, mái tóc đỏ như màu máu khô tán loạn trên nền đá granit trắng. Sau hai, ba phút cố làm quen với bầu không khí lạ lẫm, cuối cùng cô cũng có thể mở mắt ra. Trên trần nhà vữa tróc loang lổ, rõ ràng công tác chống thấm đã bị lơ là bỏ qua khi thi công, cô còn có thể nhìn thấy rong rêu bám thành từng cụm trên tường nhà, trông như bị cái miệng của con quái vật dơ bẩn nào đó nhai đi nhai lại mà tạo thành. Riyo chống tay ngồi dậy, mùi tanh hôi kia càng lúc càng gần, kèm theo cả tiếng gào thét trầm trầm. "Zombie" – Riyo lẩm bẩm, tay phải lọ mọ trên cổ tay trái, chiếc vòng bạch kim sáng lên trong bầu không khí lờ mờ ảm đạm của căn phòng. Chiếc vòng tay đó đặc biệt tinh xảo, những hoa văn được khắc lên trên không rõ là của thời đại nào, nhưng đặc biệt xinh đẹp hút mắt, chiếc vòng ôm trọn cổ tay trái Riyo, bám chặt vào tay cô, như thể nó và cơ thể cô được đúc liền một khối không thể tách rời. Ngón trỏ tay trái cô đeo một chiếc nhẫn dùng vật liệu và họa tiết giống hệt chiếc vòng tay, hai thứ được nối với nhau bằng một sợi xích bạch kim tương tự, mà mỗi khi cô cử động, âm thanh ling ling va chạm mang theo một cỗ cảm giác lạnh lùng. Riyo lắc lắc mái đầu, gõ gõ ngón tay vào chiếc vòng, cất giọng uể oải: – Addy! Có nghe em nói không? Chiếc vòng tay chợt phát ra ánh sáng xanh nhạt, một màn hình ảo bằng ánh sáng xanh hiện ra trong không khí, lấy chiếc vòng làm trung tâm. Người con trai trên màn hình hãy còn mờ ảo cười hề hề: – Nghe đây, công chúa! Nhanh tiếp nhận nhiệm vụ nào, anh lỡ tay đưa em sang đó trễ hơn mốc thời gian phát sinh tận thế 2 tuần rồi! Lông mày màu đỏ sẫm hơi nhướng lên, trông có vẻ như khó chịu, nhưng giọng nói êm tai phát ra từ miệng Riyo cho thấy cô không để tâm điều đó là mấy: – Sao anh không đưa trễ tới lúc hành tinh này chết hết cho rồi! Như vậy đỡ phải nhọc công em. Màn hình xanh dường như đã kết nối thành công, hình ảnh của người con trai tên Addy giờ đã rõ ràng. Đôi mắt sắc bén trên màn hình cười tít, nhưng lại có vẻ không hề vui vẻ như vậy: – Dù sao thì chúc em chơi vui với thế giới này! Cũng đừng quên cẩn thận! Anh lui đây! Sau đó, màn hình xanh tắt ngúm, nguồn sáng duy nhất trong căn phòng cũng rời đi, chỉ còn lại chút ánh sáng mờ ảo của mặt trăng – hoặc một thứ tương tự mặt trăng – từ bên ngoài cửa sổ rọi vào. Riyo khẽ mỉm cười, mái tóc đỏ sẫm dường như có điều biến hóa. Cuộc phiêu lưu mới, lại bắt đầu rồi! Nơi đây là một nhà thờ – hoặc một thứ gì đó tương tự nhà thờ – bị bỏ hoang. Hành tinh RX340, hay theo cách tự xưng của người dân hành tinh này là Tinh cầu Saman – có nghĩa là Vĩnh hằng trong thứ tiếng phổ thông nơi đây. Hành tinh này cách Trái Đất 340 năm ánh sáng, Riyo ngao ngán không thể tin được Addy lấy khoảng cách ra đặt tên cho hành tinh. Nhìn lướt qua những đoạn thông tin tiếp theo mà màn hình hiển thị, cùng lúc cơ thể cô cũng đã biến hóa hoàn tất. Lỗ tai thon dài kì lạ, có một ít lông mao trắng nơi vành tai, mái tóc đỏ như máu khô giờ trở thành màu bạch kim chói mắt, làn da trắng có phần tái xanh của cô cũng biến thành sắc trắng ngà với một ít chấm nâu trông như tàn nhang trên hai mu bàn tay. Đây là hình dạng cơ bản của người dân hành tinh Saman, tinh cầu này rất phát triển, thậm chí có thể xem là một trong những tinh cầu đạt tới mức phát triển vượt bậc trong vũ trụ, nhưng ba năm trở lại đây tình hình ô nhiễm ở nơi đây ngày một trầm trọng. 50% các con sông lớn cạn khô, số lượng giống loài thực vật chỉ còn đếm trên đầu ngón tay ở mỗi thành phố, con người nơi đây cho rằng họ có thể bá chủ thiên nhiên, không cần dựa vào thiên nhiên mà sống. Ngón tay Riyo gõ nhẹ lên nền đá khô khốc, nhanh chóng lật qua những trang miêu tả tội lỗi cũng như sự đáng thương của người dân hành tinh này. Rất nhanh cô lật đến trang điều khoản và lợi nhuận từ hợp đồng đánh thuê. Tiếng gào của zombie dường như đã sát bên tai. Cô tắt màn hình, lại nhấn nhấn lên vòng tay, linh hoạt rút ra một cây côn sáng loáng. Tới giờ chơi rồi! Riyo thoăn thoắt tay chân leo lên mái của tòa tháp cao nhất. Từ đây cô có thể thấy quang cảnh của ít nhất là 1km xung quanh, zombie ngả ngớn qua lại không theo một trật tự nào, số lượng nếu nói ít cũng không ít, mà nói nhiều vẫn chưa đủ nhiều. Riyo suy nghĩ một chút, lại tìm kiếm người còn sống, cô thấy một số người có bộ dáng tương tự như thiết lập đang đặt trên người cô chạy như bay trên đường phố. Mà nói tới đường phố, cô phải có lời khen cho công tác quy hoạch và kỹ thuật xây dựng của hành tinh này. Mặt đường tráng một loại đá mà cô không biết tên, nhưng chúng sáng lấp lánh và ánh lên nhiều màu sắc khác nhau như thể họ tráng lên trên một lớp kim tuyến. Lại nói tới các con đường và khu phố nơi đây đều được quy hoạch theo hình tổ ong, các góc đường 120 độ, những căn nhà với độ cao đều nhau và diện tích xác định – tất nhiên mặt bằng là các hình lục giác đều. Riyo có cảm giác trước mắt mình là một binh đoàn đặc công nhà ở, nơi các "chiến sĩ" là các tòa nhà được huấn luyện bài bản và chỉnh chu. Từ mái nhà rơi xuống, cô đạp vào một mái hiên duy nhất vươn ra của cửa hiệu trông như quán cafe bên cạnh rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Người của hành tinh này có đôi tai dài như tai thỏ, thính giác đặc biệt nhạy bén, đừng nói đến zombie có thêm buff tăng thính giác. Riyo vừa đặt chân xuống đất đã có một đám zombie nhào tới. Cô không hoảng hốt, chỉ vung nhẹ côn khúc trên tay. Chừng 1 phút sau, thứ còn sót lại nơi cô vừa đi qua chỉ là một đống thi thể. – Chà chà, em coi kìa, sao em lại có thể bạo lực như thế chứ! Giọng nói giễu cợt của Addy lại vang lên từ chiếc vòng tay, Riyo không để ý đến, tiếp tục vung côn. Chờ tới lúc cô đi cách xa điểm xuất phát ban đầu 10km, xung quanh đã không còn thấy bóng dáng zombie. Addy lại oang oang từ chiếc vòng tay: – Từ từ nào em gái ơi! Cái gì cũng không nên dễ dàng quá, con người mà, nên bị uy hiếp một chút mới thông suốt được! Lần này Riyo quyết định trả lời Addy, giọng nói cô mềm mại, nghe không ra cảm xúc: – Hưng phấn quá nên lỡ tay. Addy cũng không có trả lời lại. Riyo rảo bước tiến về phía khuôn viên trường Đại học lớn nhất thành phố. Theo thông tin mà hệ thống cung cấp, thành phố này là trung tâm thứ hai của khu vực phía Nam vương quốc lớn nhất hành tinh. Cô bước qua cổng trường, nhìn thấy biển hiệu đúc bằng một loại đá ánh tím, khắc nguệch ngoạc một dòng chữ to đùng được hệ thống tự động translate thành "Đại học Liuvin". Liuvin là tên thành phố, mấy dòng chữ nhỏ bên dưới Riyo không quan tâm. Cô lọt thỏm giữa sân trường rộng bằng ba sân vận động Olympic gộp lại, người Saman có đôi chân rất dài, nhưng xây sân trường rộng đến mức này thì đúng là quá điên rồ rồi. Lũ zombie đang đi lại vô phương hướng như nhìn thấy vàng, ngay lập tức lao về phía cô. Riyo thở dài, lại đảo côn. Trong lúc cô bận nhầm đầu zombie mà bổ, vài cặp mắt lén lút từ các cửa sổ trên cao liên tục bắn về phía cô. Riyo xoay người nhẹ nhàng bổ vào đầu một zombie nữ sinh, nheo mắt nhìn về hướng phòng học, một hàng dài zombie chen chúc nhau trước cửa một căn phòng, chúng xem ra đều rất kích động. Đảo tay một vòng nữa, cô nhanh chóng chạy đến một băng ghế gần đó, lấy đà, đạp mạnh vào thành ghế cứng ngắt nhảy lên. Riyo bay rất cao, thậm chí còn xoay vòng đẹp mắt đến mức những người trông thấy cảnh tượng ấy tưởng như cô đang khiêu vũ ngoài không gian – nơi không có tác động của trọng lực. Riyo thì không quan tâm hành động của mình gây ra bao nhiêu sự chú ý, ngay khoảnh khắc bay lên ngang lan can lầu ba, cũng là nơi lũ zombie chen chúc nhau, Riyo từ vòng tay lấy ra một bộ cung tên, đến lần thứ hai ngang qua lầu ba là lúc cô rơi xuống, lũ zombie đã bị bắn hạ 2/3, chỉ còn một vài con đứng kêu gào, cánh tay thối rữa liên tục đập vào cửa căn phòng còn lủng lẳng tấm biển nhỏ ghi dòng chữ mà hệ thống tự động dịch là "310". Riyo đã đu người lên lan can, cất cung lấy ra côn khúc, lại tiếp tục làm công việc bổ đầu zombie nhàm chán của mình. Đến khi không còn một bóng zombie nào trong tầm mắt, cô mới nhảy phốc vào trước cửa phòng 310, gõ ba cái. Cánh cửa làm bằng vật liệu tương tự cao su đông cứng hé ra một khe nhỏ, Cặp mắt ti hí từ bên trong đổ lên người cô đầy sự soi xét. Riyo bình thản đối diện, vài sợi tóc trong lúc đánh nhau rơi ra khỏi búi, bay lòa xòa xuống má cô. Cánh cửa đóng lại, rồi lại mở ra lần nữa. Cặp mắt ti hí vừa rồi là của một cậu thanh niên, rất mập mạp, làn da của cậu ta có phần ngà nhiều hơn hẳn những người còn lại, phía sau, nếu Riyo đoán không nhầm là một lớp Đại học, cố thủ ở đây từ hôm tận thế. Cậu mập có vẻ đã ốm đi nhiều, làn da tiều tụy càng ngà hơn, da dẻ cũng nhão nhoẹt. Cậu ta có một chất giọng mỏng dính không hợp với cơ thể phụt phịch của cậu chút nào: – Cô là ai?