Thế thân khí phi
Chương 129 : bị chàng bụng
Cảm giác bị người khác phản bội thật rất khó chịu, giống như sau khi quỵ ngã xong lại không thể nào gượng dậy. Mấy ngày nay hắn ở trong quân doanh không ngừng tìm đủ mọi chuyện để khiến cho bản thân mình bận rộn mà tạm thời đem chuyện phiền lòng này tạm gác qua một bên. Nhưng khi thời khắc không có ai ở đó bộ dạng nàng lúc rơi lệ kia lại không ngừng quẩn quanh quấy nhiễu trong đầu hắn.
Trong mắt hắn, nàng không phải là loại nữ nhân nhu nhược, yếu đuối. Trước đây dù bị hắn đối xử thế nào nàng cũng không bày ra vẻ mặt tuyệt vọng nhưng ngày hôm đó nàng vì sao lại đau thương đến rơi lệ. Rõ ràng nàng đã phản bội hắn lại còn làm như chính mình đang chịu oan uổng. Nếu là do sự trùng hợp hắn đương nhiên chỉ hoài nghi mà thôi, sau đó sẽ âm thầm điều tra. Nhưng hắn ở chỗ của nàng ngoài nhìn thấy bồ câu đưa tin, còn phát hiện cả thư tín Mộ Ưu Vân đã gởi cho nàng; thấy được tin Mộ Ưu Vân muốn dẫn nàng rời đi.
Thật ra một khắc đó, hắn không rõ mình là đang nổi giận vì bị nàng phản bội? Hay là phẫn nộ vì nàng trong lòng lúc nào cũng muốn rời khỏi hắn? Cho tới bây giờ hắn chưa từng đối với bất kỳ hậu viện thê thiếp nào như đối với nàng. Đây là lần đầu tiên, và người đó chính là nàng, nhưng sao nàng lại vô tâm làm cho hắn tổn thương đau đớn thế kia.
“Lãnh Mi, bổn vương gần đây có phải đã quá để ý chuyện nhi nữ tình trường hay không?”
Đứng sau lưng hắn là một người có vẻ ngoài nam tử nhưng trông rất nhu nhược, hắn lẳng lặng quan sát chủ tử, lát sau mới mở miệng:”Dạ!”. Thương Duật nói đã ít, xem ra so với Thương Duật, Lãnh Mi càng kiệm lời hơn. Hắn chỉ là mới mấy ngày trước đây xuống núi, liền bị sư phụ phái đến đây đi theo Thương Duật. Vì bản thân hắn còn ít tuổi lại vừa mới ra đời nên lời nói và suy nghĩ tuyệt đối đơn giản.
Câu trả lời của hắn làm Thương Duật bất giác trùng chân dừng lại, suy nghĩ gì đó rồi xoay người đi về phía Mình Thiên viện.
Dưới ánh mặt nắng trời đang nhẹ trải dài, Điệp Vũ Dương nằm phơi mình trên ghế quý phi mà nghỉ ngơi. Nàng đưa mắt nhìn đến vài nụ hoa đào đang hé nở chào đón mùa xuân sáng lạn, sắc hồng rực rỡ thật đúng là làm cho lòng người lâng lâng thư thái. Nếu là trước kia, sớm thấy cảnh này nàng đã rất vui vẻ đi. Rồi đợi trong lúc không có ai ở đây, nàng sẽ ẩn mình dấu dưới những nhánh hoa anh đào mà thoải mái múa một khúc. Nhưng nay một chút hứng thú nàng cũng không có, càng không có một chút tâm trí thưởng thức chúng.
Mâu quang liếc qua dừng lại trên chiếc bụng bằng phẳng bên dưới. Đứa nhỏ này đến thật không đúng lúc, nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý gì cả, càng chưa từng nghĩ sẽ mang thai. Thế nhưng nó đã bất ngờ bước vào cuộc sống của nàng, dù hiện tại không biết tương lai sẽ ra thế nào nhưng thật ra lòng nàng cũng rất mong đợi.
Mỗi ngày đại phu đều đúng hẹn đến xem nàng, nhưng ông không hề nói gì với Điệp Vũ Dương về bệnh tình của nàng. Ông ta không nói có lẽ cũng có lý do trong đó, nhưng dù sao trong phủ này đương nhiên cũng sẽ có người biết.
“Vũ Dương, nơi này gió rất lớn!” Giọng nói Xuân Hoa chậm rãi truyền đến.
Điệp Vũ Dương hơi giật mình một cái, nhưng lại không mở miệng. Từ khi chuyện đó xảy ra đến nay nàng chưa từng nói gì với Xuân Hoa dù chỉ một câu. Nàng tự nhận mình không phải là người cao thượng, nhưng càng không phải là người thích ghi hận trong lòng, bởi vì định mệnh của mình vốn đã như thế nên cũng không muốn cố ý đi nhớ kỹ một ai.
“Ngươi còn trách ta sao? Vũ Dương, ta thật đã không còn cách nào khác. Năm đó cả nhà ta ở tại Hoàng Thành, Thịnh Nhi khi đó có bệnh trong người, cuộc sống lại quá chật vật nên chúng ta chỉ đành xin ăn trên đường. May mắn được Vĩnh Lạc vương gia ra tay nên Thịnh Nhi mới được cứu. Mặc dù Vương Gia không đề cập gì đến việc trả ơn, nhưng chúng ta đều ghi lòng tạc dạ đại ơn đại đức của người. Ta càng không hề quên cái đêm mưa gió đó, Vương gia đã ôm Thịnh Nhi mà chạy như điên đi tìm đại phu.” Chuyện này xảy ra rất lâu trước đây, dù là nàng đang kể lại cảm giác như là chuyện vừa xảy ra mới ngày hôm qua :”Từ khi cha Thịnh Nhi qua đời, ta lại đi vào trong quân doanh sinh sống. Vốn nghĩ rằng hết kiếp này chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội để báo đáp ân tình của hắn. Nhưng lần đó trên đường ta trở về nhà để thu xếp vài thứ lại đụng phải Vương Gia thân mình rách rưới lang thang, trên người hắn còn bị trọng thương không nhẹ, ta nhìn xém chút đã không nhận ra. Nghe nói là hắn từ Nghiệp Chướng quốc đang trốn chạy về Hoàng Thành nên phải cải trang ra thành như thế.”
Thì ra đó chính là lần Trữ Văn Quân đã mang hắn đi. Nàng không biết thì ra đã xảy ra chuyện đó, chỉ là nhận được tin là hắn cuối cùng cũng bình yên vô sự mà thôi.
“Hắn trốn trong đám người, bộ dạng lủi thủi né tránh sợ đông sợ tây, ta nhìn đến mà đau lòng. Không ngờ năm đó một Vĩnh Lạc vương gia tuấn dật phi phàm, nay chỉ vì bị Ly Vương phản nghịch mà phải biến thành cái dạng như vầy. Cho nên lúc ấy ta liền quyết định sẽ vì Vĩnh Lạc vương gia làm chút gì đó. Về sau khi được Nhạn Mình tướng quân triệu tẩm, trong lúc vô tình nghe được Ly Vương sẽ tiến đến Trữ Thành nên ta dùng bồ câu truyền tin tức ấy đến cho Vĩnh Lạc vương gia. Ta trong lòng rất an tâm dù sao cũng biết được ám hiệu của bọn họ chút ít, biết họ đã ngầm ra hiệu là không được làm tổn thương Ly Vương.” Nhìn đến nét mặt càng ngày càng bình tĩnh của Vũ Dương, Xuân Hoa ngược lại bắt đầu cảm thấy hoảng sợ :”Sau lần đó, lần thứ hai chính là cái lần trong thư phòng….”
“Aiz…” Lúc trước nàng vì Mộ Ưu Vân, nay lại vì Xuân Hoa, lần nào cũng chỉ duy có mình nàng chân chính gánh vác hậu quả cho người khác mà thôi:”Xuân Hoa, ngươi không có sai, ta cũng không thể trách ngươi được gì cả. Nhưng ngươi có biết, ta và Vương gia để có thể có được ngày hôm nay đã trải qua bao nhiêu thăng trầm hay không? Đã đổ bao nhiêu máu và nước mắt không? Trước đó ta không cảm thấy đau, nhưng hiện nay, ta đau lòng không phải là vì ngươi, mà chính là hắn không tín nhiệm tin tưởng ta, cho dù là nghe ta nói một lời giải thích lý do hắn cũng không cho ta có cơ hội đó. Ta dù tự tôn cùng ngạo mạn nhưng vẫn muốn chạm đến tâm hắn nhưng hắn lại không có cho ta cơ hội đó, không có…” Nàng mở lòng bàn tay ra, đó là một chiếc trâm cài bạch ngọc bị gãy, thì ra đó chính là một dấu hiệu không tốt.
“Đều là ta không tốt, đều do ta đã sai, bằng không Vương Gia tuyệt đối sẽ không trách ngươi. Ta ngàn đoán vạn đoán cũng không đoán được Vương Gia lại nghi ngờ ngươi trước tiên. Ta từ đầu tới cuối đều không hề nghĩ tới a.”
“Không liên can gì đến ngươi, mặc dù không có chuyện này đi nữa, sau này cũng sẽ có chuyện khác” Điệp Vũ Dương nói rồi đem tay mình vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng, sâu kín nói:”Chỉ vì hiện tại ta còn chưa thích ứng, chờ từ từ rồi sẽ quen thôi!”
Nói xong nàng không muốn tiếp tục vòng vo, chậm rãi nhắm mắt nghĩ ngơi, mặc cho Xuân Hoa ôn nhu đem chăn nhẹ đắp lên người mình, còn bản thân miễn cưỡng chìm vào ánh nắng nhập thần suy nghĩ.
Mùa xuân đã đến, thời tiết ngày càng ấm áp, cuộc sống có lẽ sẽ càng ngày càng thoải mái hơn, nàng tự nhủ từ từ cũng sẽ vực dậy và mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.
Càng nghĩ Xuân Hoa càng cảm thấy bản thân thật có lỗi với Điệp Vũ Dương. Chuyện là do chính nàng gây ra, lại hại Vũ Dương thành như vậy. Nàng suy nghĩ nếu như chính mình đem mọi chuyện nói ra thì Vương Gia mới có thể tha thứ cho tội của Vũ Dương, bọn họ rồi sẽ trở lại như xưa và Điệp Vũ Dương cũng có thể dần lấy lại sự vui vẻ trước đây.
Nghĩ vậy cho nên lợi dụng khi Điệp Vũ Dương đang ngủ trưa, Xuân Hoa nhẹ bước ra ngoài. Vì trước đây đã từng đến qua Minh Thiên viện một lần nên nàng cũng coi như là quen thuộc. Xuân Hoa cứ theo hướng đó mà đến lại không ngừng cỗ vũ chính mình. Thật ra ngày ấy lúc chuyện xảy ra, nếu không phải bị cơn tức giận của Ly Vương làm cho kinh hãi thì nàng đương nhiên sẽ có can đảm mà đứng ra nhận tội. Nhưng lúc đó toàn bộ suy nghĩ của nàng đều thật hỗn loạn, trong đầu óc chỉ có oán giận của Ly Vương làm nàng quên đi uất ức của Vũ Dương.
Tới Minh Thiên viện đã bị người ngăn lại, dù nàng đã năn nỉ mãi nhưng thị vệ vẫn không cho vào.
Không còn cách nào khác Xuân Hoa chỉ đành phải quỳ gối trước cửa Minh Thiên viện la lớn:” Vương Gia, oan uổng cho Điệp Vũ Dương a, Vương gia..” Nàng không ngừng kêu than, chưa từng có ý định dừng lại.
Thị vệ liền đem nàng kéo đi:”Làm càn, Minh Thiên Viện là chỗ nào mà ngươi dám tới đây náo loạn hả!” vừa nói họ đã kéo nàng ra.
Xuân Hoa một chút cũng không sợ, cứ tiếp tục bước tới:” Vương gia, thỉnh ngài hãy ra đây! Vương Gia, Vũ Dương thật sự là oan uổng a! Chuyện đó chính là do nô tỳ làm, không liên quan đến Vũ Dương…” Bởi vì nàng không ngừng lớn tiếng thét to cầu xin nên ngay cả giọng nói cũng khàn đi.
Lần nay thị vệ đã tức giận, không còn khách khí:”Ngươi muốn chết à!” Nói rồi hắn tát một cái thật mạnh lên mặt Xuân Hoa, làm cho khóe môi nàng giờ cũng bắt đầu chảy máu.
“Xin ngươi, làm ơn cho ta gặp Vương gia đi, ta muốn gặp Vương gia!”
“Vương gia ra lệnh…..”
Lãnh Mi đi ra định truyền lời, lại nhìn thấy tình huống này hắn khẽ nhíu mày:” Vương gia cho ngươi vào!”. Sau đó lẳng lặng nhìn nàng dáng vẻ rất kích động xông vào, khóe môi đang không ngừng chảy máu nhưng nàng ta cũng không lau đi, chạy đến trước mặt hắn:”Cám ơn ngươi!”
Lãnh Mi không nói gì, chỉ im lặng dẫn đầu đi trước.
Đến đại sảnh, nhìn thấy Thương Duật có vẻ như mới vừa ngủ dậy, vẻ mặt vẫn còn ngáy ngủ, nhưng lại lộ rõ sự phiền muộn:”Ngươi tới đây làm gì?” Trước đây hắn cho phép nữ nhân này vào vương phủ chính là vì hắn muốn làm cho nàng vui vẻ hơn, muốn cho Mặc Chí hiên thêm một chút sức sống.
“Bùm” Xuân Hoa không nói gì liền quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu:” Vương Gia, xin ngài tha thứ cho Vũ Dương đi! Chuyện đó thật sự không có liên quan gì đến Vũ Dương cả, đều là do nô tỳ một tay gây ra.” Vốn khi nàng nhìn thấy Ly Vương, tâm đã hoảng hốt phát run nhưng khi nghĩ đến Điệp Vũ Dương nàng đã cố trấn an mình, cố gắng hít sâu một hơi lấy hết can đảm nói hết. Nàng chỉ có cách là không ngừng dập đầu thế này mới có thể dời đi sự khiếp sợ khi đối mặt với hắn.
“Vậy à? Nhưng bổn vương lại thấy ngươi giống như đang cố tình nhận tội vì muốn giải vây cho nàng ta!” Giọng điệu thản nhiên làm cho người ta đoán không ra tâm tình của hắn hiện giờ.
“Không phải, không phải như thế, chính là nô tỳ đã mật báo cho Vĩnh Lạc vương gia, thật sự là không liên quan gì với Vũ Dương cả.”
Thương Duật hừ lạnh một tiếng, không chút lưu tình châm chọc:”Ngươi? Bằng vào một gã quân kỹ mà lại có thể thông đồng cùng Vĩnh Lac vương gia quyền thế kia sao?” Hắn ngoài tàn nhẫn ra không có gì khác, bất kể người đó là ai, già trẻ thế nào, hắn đều không chút khách khí.
“Thỉnh Vương gia cho nô tỳ giải thích đầu đuôi mọi chuyện!”
“Bổn Vương không có nhiều thời gian như vậy!” Không thèm để ý, Thương Duật cứ thế liền đứng dậy hướng bên ngoài :”Đem ả kéo ra ngoài đánh phạt hai mươi trượng cho ta!.”
Xuân Hoa chính vì quá khẩn trương cũng không quan tâm hắn sẽ trừng phạt ra sao, chỉ sợ Thương Duật rời khỏi liền nhanh chóng tiến đến nắm lấy chân hắn, tay còn giữ chặt vạt áo khẩn cầu nói:”Vương gia, cầu ngài, chỉ cần cho nô tỳ một chút thời gian, cầu…”
Thương Duật một cước đá văng nàng ra, ánh mắt giận dữ trừng lớn:”Ngày đó vì sao lại không nói, có ai đã bịt miệng ngươi sao? Đã như vậy hôm nay còn đến đây nhiều lời làm gì?” Hắn hất mạnh tay áo, thân mình giờ đã đi đến gần cửa.
Bị hắn đá mạnh một cước kia, Xuân Hoa chỉ cảm thấy hầu gian dâng lên một thứ chất lỏng có vị mặn mặn, liền sau đó một ngụm máu tươi bị phun ra, nhưng không biết tại sao giờ phút này nàng vẫn cố chấp bò dậy đuổi theo Ly Vương:”Vương gia dù cho hôm nay người muốn giết nô tỳ, nô tỳ cũng nhất quyết phải nói.”
“Được, ngươi nếu như đã muốn chết thì đừng trách bổn vương” Hắn lạnh lùng so với trước kia chỉ có hơn chứ không kém:”Người đâu, lôi ả ta ra!”
Đột nhiên lúc này Xuân Hoa đã hiểu được thì ra địa vị của Điệp Vũ Dương chiếm một vị trí rất đặc biệt trong lòng của hắn, nếu nói hắn vì nàng dù vô pháp vô thiên nhưng bất cứ chuyện gì cũng có thể bỏ qua, dù cho hắn đối với người khác tàn bạo thế nào nhưng đối với Vũ Dương hắn luôn quá mức nhân từ. Khi bị thị vệ kéo đi trong đầu nàng chợt như lóe lên một tia tinh quang, nàng lớn tiếng hô:” Vương gia, người chẳng lẽ thật sự muốn thấy Vũ Dương sẽ trở về bộ dạng trước đây à, thời điểm mà nàng khi còn ở trong quân doanh sao!”. Không sai, Vũ Dương chính là uy hiếp duy nhất của Ly Vương, chỉ có thể dùng cách này này để thu hút sự chú ý của hắn, bằng không chân tướng của chuyện này nếu không do nàng chính miệng nói ra, theo tính tình Vũ Dương, chỉ e rằng điều này sẽ mãi mãi là bí mật chôn vùi xuống đất.
“Ngươi nói cái gì?”Thương Duật thoáng nhíu mày, lập tức dừng lại cước bộ. Rõ ràng hắn đã thân bất do kỷ, không thể khống chế.
“Vương gia, Vũ Dương đã rất đau lòng, rất đau, tựa như thời gian khi nàng còn ở trong quân doanh, chỉ nhìn đến thôi đã làm cho người ta thật lo lắng không an.” Ngẩng đầu, ánh mắt Xuân Hoa khẩn cầu nhìn Thương Duật:”Nô tỳ đã sai rồi, ngày ấy bởi vì bị phẫn nộ của Vương gia làm cho khiếp sợ, cho nên nô tỳ đã không can đảm nói ra chân tướng để Vũ Dương vì nô tỳ mà đứng ra nhận tội, gánh lấy thương tâm.”
“Ngươi nói, bổn vương sẽ cho ngươi thời gian!”
“Tạ Vương gia, tạ Vương gia!” Xuân Hoa hưng phấn không ngừng dập đầu đa tạ. Một hồi sau nàng mới lấy lại bình tĩnh bắt đầu kể:”Là thế này, năm đó nô tỳ cùng với trượng phu sống tại Hoàng thành, chúng tôi còn có đứa nhỏ……”. Nàng đem mọi chuyện từng chút từng chút mà kể lại rõ ràng, chỉ sợ bỏ sót một chi tiết nào thì sẽ làm cho câu chuyện bị người hiểu sai đi.
Bàn tay Thương Duật bên dưới từ từ siết chặt, mí mắt hơi nheo lại, trừng trừng nhìn thẳng vào nàng giống như đang cẩn thận quan sát xem có nên tin vào những lời nói kia hay không.
Nói xong, ánh mắt Xuân Hoa đột nhiên trở nên biến đổi trong sáng dị thường. Nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt tất cả mọi hậu quả, sẽ không tiếp tục sợ hãi nữa, không chút e ngại bị Thương Duật đánh giá, không lảng tránh mà ngược lại còn hiển nhiên nghênh đón ánh mắt của hắn. Ánh mắt nàng giờ chỉ có hối hận nhưng lại rất chân thật.
Thương Duật hơi hơi gật đầu mở miệng:”Bổn Vương tin ngươi, ngươi giờ còn có gì muốn nói đây?” Kẻ đã phạm phải sai lầm hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha, trừ bỏ Vũ Dương.
Khi đến đây đương nhiên cũng đã dự đoán ra được điều gì sẽ chờ đợi phía trước, Xuân Hoa mở miệng lên tiếng:”Nô tỳ chỉ cầu xin Vương gia người hãy đối đãi Vũ Dương cho thật tốt. Nàng là một nữ nhân lương thiện chỉ vì nàng không biết dùng lời lẽ ngọt ngào như người khác để biểu đạt, lại có vẻ là người quá mức lạnh lùng nhưng thật ra nàng rất để ý Vương gia, bằng không theo như tính tình của nàng tuyệt đối sẽ không vì vậy mà quá mức thương tâm. Nô tỳ xin tạ ơn Vương gia!” Nói xong nàng dập đầu xuống đất cúi lạy.
Điệp Vũ Dương vừa tỉnh dậy đã nghe tỳ nữ báo lại Xuân Hoa đang đi tìm Thương Duật liền trong lòng cảm thấy thất kinh. Xuân Hoa không hiểu tính tình của Thương Duật, lần này đến đó chẳng khác nào như đổ thêm dầu vào lửa. Nghĩ vậy Điệp Vũ Dương càng thêm lo lắng, liền cùng Tiểu Hồng đi đến Minh Thiên viện một chuyến.
Tại Bích Vân hiên, vị đại phu mỗi ngày chuẩn mạch cho Điệp Vũ Dương xong thì liền đến đây mà đem tình hình Vũ Dương báo lại cho Hương Lăng biết.
Hương Lăng đang nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi, nghe đại phu bẩm báo sức khỏe của Điệp Vũ Dương, nhưng khi nghe đến câu kia liền đứng bật dậy:”Ngươi nói cái gì?” Không, không có khả năng, ông trời không thể tàn nhẫn như thế được, nếu đó là sự thật thì tâm trạng Vũ Dương mới vừa tốt lên một chút phải làm sao a?
“Bẩm Vương phi, ý của lão phu là thai nhi trong bụng Điệp Vũ Dương chỉ e là sẽ không giữ được.”
Tình huống thế này thật là làm cho Hương Lăng trở tay không kịp:”Sao lại có thể như vậy? Hai ngày trước không phải chính ngươi đã nói chỉ cần nàng ăn uống đầy đủ thì sẽ không còn gặp trở ngại nào nữa hay sao? Tại sao hôm nay lai nói thế này?” Lòng nàng vô cùng bối rối, trong lúc nhất thời nàng thật không biết phải làm thế nào cho phải đây.?
“Điệp cô nương thân thể quá yếu, chỉ cần không cẩn thận thì đứa nhỏ sẽ không thể giữ được. Đến lúc đó chẳng những đứa nhỏ mà ngay cả người lớn cũng khó mà đảm bảo.”
Hương Lăng cảm thấy cả người như vô lực ngồi trên ghế phất tay:”Thôi, ngươi lui trở ra trước đi!”. Vương phủ rộng lớn thế này chẳng lẽ không thể bảo toàn một sinh mạng nhỏ bé được sao? Vì sao không phải là nàng thì là Vũ Dương, chỉ đáng thương đứa nhỏ kia chính là vô tội.
Hương Lăng còn chưa đem những lời đại phu vừa nói tiêu hóa đi xuống liền nghe bên ngoài có tiếng cãi nhau:”Chuyện gì mà ồn ào thế chư?”
Ngoài cửa có thị nữ đáp lời:’Vương phi, hình như là một thị nữ của Mặc Chí hiên đã xảy ra chuyện ở Minh Thiên viện.”
“Á?” Nay Vương gia đang nóng giận, hạ nhân của Mặc Chí hiên bộ không thấy sao:”Mau đến đó xem!”
Điệp Vũ Dương tới Minh thiên viện, vừa bước vào trong đại sảnh chỉ kịp nhìn thấy Xuân Hoa đang quỳ trên đất còn Thương Duật thì lạnh lùng ngồi trên ghế. Nàng không lến tiếng chỉ là đến trước mặt thị vệ kia đỡ Xuân Hoa lên.
Nàng vẫn luôn đạm mạc như trước, vẫn như vậy dứt khoát, chỉ là thân mình nhu nhược nay nhìn càng thêm gầy yếu:”Điệp Vũ Dương ngươi tới đây làm gì?” Hắn lạnh lùng mở miệng, xem nhẹ hành động của nàng, cự tuyệt nhìn đến nàng.
Điệp Vũ Dương vẫn không nhìn đến hắn, chỉ cúi đầu nói:”Thỉnh Gia thả Xuân Hoa ra!”
Nữ nhân này lại còn muốn trước mặt hắn làm càng, thật vất vả tâm tình hắn mới được tốt lên một chút nàng lại đến tìm phiền phức:”Nếu như bổn vương không đồng ý thì sao?” Mặc dù là nàng không có phản bội mình, nhưng mảnh giấy nói rõ chuyện nàng phải rời khỏi, hắn vẫn chưa từng quên đi.
“Vậy thỉnh gia hãy trừng phạt nô tỳ luôn đi!” Không thay đổi đựơc quyết định của hắn nên chỉ có thế lấy bản thân mình ra uy hiếp hắn.
“Ngươi cho là bổn vương sẽ vì ngươi mà không tuân thủ nguyên tắc của mình hay sao, muốn ta để cho kẻ đã bán đứng, phản bội mình nhởn nhơ sống sót hay sao?” Hắn cười lạnh một tiếng.
“Vậy thỉnh gia hãy trừng phạt nô tỳ, vì nô tỳ cũng từng vì Vĩnh Lạc vương gia mà xúc phạm qua người.”
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
81 chương
49 chương
10 chương
19 chương
1157 chương
333 chương