Thế thân khí phi

Chương 121 : Rượu hoa đào

“Đúng vậy, đừng nói là Vương gia, muội cũng vừa nhìn là đã thích nàng ngay.” Nàng ôn nhu thỏ thẻ trong lòng ca ca, hưởng thụ cảm giác vô cùng ấm áp kia:”Nàng đối với muội rất tốt. Từ trước đến nay nàng lại chưa bao giờ chủ động đối tốt với ai cả, nhưng rõ ràng ngày ấy nàng đã chủ động đứng ra che chắn cho muội, bản thân còn chịu phải một thố canh nóng kia”. “Ừ, huynh biết. Cho dù Điệp Vũ Dương không đụng vào muội, không kéo muội tránh sang một bên, thì kết quả vẫn như nhau, muội cũng sẽ tự mình bị té ngã sấp xuống, đúng không? Chưa nói còn có thể bị phỏng nữa.” “Huynh thật xấu, lại cười nhạo muội ư?” “Ha.. ha!” Hắn vui vẻ cười ra hai tiếng, muội muội của hắn quả nhiên rất lương thiện. Chỉ nguyện tương lai một ngày nào đó, nàng nếu phải nếm trải đau thương, hắn rất mong muội muội của hắn không phải chịu đựng quá nhiều là tốt rồi:”Hương Lăng, đáp ứng huynh, tương lại muội dù bị thương tâm, hay hối hận mong muội đừng bao giờ quên ca ca mãi luôn đứng chờ muội ở một nơi cách đây không xa.” “Tốt!” “Hy vọng ngày đó sẽ không bao giờ đến. Dù sao Vương gia có thể vì muội mà không nhận việc Hoàng Thượng ban thưởng quận chúa Thanh Nhạc cho hắn thì đó đã là một chuyện không dễ làm rồi rồi.” Lúc ấy vừa nghe tin Thương Duật sắp sửa cưới Thanh Nhạc quận chúa, hắn đã tức giận ngút trời. Nhưng về sau này hắn mới biết vị thanh nhạc quận chúa kia từ sau ngày đại hôn đã biến mất không rõ tung tích. “Ca ca, huynh đang nói đến Thanh Nhạc quận chúa Mộ Tuyết Lăng sao?” Màn đối thoại mấy ngày trước lập tức hiện lên trong đầu hắn, hắn gấp gáp bắt lấy bả vai Hương Lăng:”Muội vừa nói gì? Thanh Nhạc quận chúa, nàng tên là Mộ Tuyết Lăng ư?”. Ngày ấy hắn nhớ rõ thị nữ bên người Điệp Vũ Dương từng nói qua:”Cái gì Điệp cô nương, Điệp cô nương. Nàng tên là Mộ Tuyết Lăng.” “Đương nhiên, ca ca, huynh ngay cả chuyện này cũng không biết hay sao? Tài múa tuyệt diễm trong thiên hạ có một không hai của Thanh Nhạc quận chúa Mộ Tuyết…” Càng nói tiếp, nàng càng không giấu được vẻ sợ hãi qua giọng nói chính mình. Vũ Dương, tài múa của nàng Hương Lăng cũng đã nhìn qua, tuyệt nhiên một màn múa kia không khác gì có muôn loài vạn vật trên thế gian tựa như đang giao hòa, ngưng tụ lại một chỗ. Chính nàng lúc ấy nhìn đến mà còn bị xuất thần. Nàng đột nhiên nhớ tới ngày đại hôn của Thương Duật, Mộ Tuyết Lăng mang theo vẻ mặt phong trần mệt mỏi, nhưng vì lúc ấy nàng ta trang điểm rất đậm cho nên cũng không thể nhìn thấy dung mạo thật sự. Nay nghĩ tới hóa ra là vậy, trách không được khi vừa nhìn thấy Vũ Dương nàng lại có một cảm giác rất quen thuộc, thì ra , thì ra….. Cảm giác tay Hương Lăng nắm bên hông mình càng ngày càng siết chặt, Hương Diệp có hơi tự trách vì mình đã quá xung động:” Hương Lăng, muội đừng quá lo lắng. Cho dù Điệp Vũ Dương là Mộ Tuyết Lăng thì sao, muội nếu có đến đó nói cho hắn biết cũng không thay đổi được gì! Lại nói Vương gia cũng chưa từng công khai đề cập đến thân thế của nàng ta, có thể cho thấy Vương gia cũng không phải không để ý đến lo lắng của muội.” Hương Lăng âm thầm thở dài một hơi, lại trầm mặc không nói gì. “Hương Lăng, tin tưởng huynh. Vương gia, hắn tuyệt đối luôn đem muội đặt ở vị trí trước nhất.” “Ca ca, muội thật là ích kỷ có phải không? Trước kia một khắc còn bênh vực nói rằng Vũ Dương là người tốt, giờ trong lòng lại lo lắng nàng ta sẽ đoạt hết mọi chú ý của Vương gia!”. Chỉ có thời khắc này, nàng không muốn dùng thân phận là Vương phi của vương phủ mà nàng muốn xem bản thân chỉ là một nữ nhân tầm thường, vì những nữ nhân đang bao quanh cạnh phu quân mình, cho phép bản thân chấp nhận một lần hao tâm tổn trí, lại muốn là một muội muội được ca ca bên cạnh yêu thương, an ủi. “Được rồi, muội đừng làm khổ mình nữa, huynh không đi nữa, sẽ ở lại bên cạnh cùng muội muội vượt qua thời gian này.” Hiện giờ Hương Lăng như thế này thử hỏi hắn sao có thể không lo chứ:”Muội chẳng phải đã sớm nói qua muốn làm một vò rượu đào hay sao, nay thừa dịp hoa đào đã vào cuối mùa, hay chúng ta cũng làm một vò đi.?” Hắn rất thích thưởng thức rượu ngon, vì lúc trước hoàn cảnh khó khăn nên mùa đông Hương Lăng thường lên núi hái hoa, ủ một vò rượu đào để sẵn dành sang năm sau hắn có thể từ từ mà thưởng thức. Đó cũng chính là khoảng thời gian đã khắc sâu trong tâm trí hắn. Vừa nghe nói ca ca tạm thời không đi, mờ mịt trong lòng nàng khi nãy phút chốc hóa thành tro bụi:”Tốt lắm, để muội đi lấy một ít vật dụng, ca ca huynh sao còn không cởi bỏ chiếc áo khoát vướng víu ấy đi?” Như được quay lại những ngày tháng tự do tự tại trước đây:”Tốt. muội nói cái gì cũng đều có lý cả!” Hắn cười khanh khách, lấy ngoại bào cởi xuống, lại giúp Hương Lăng hái rất nhiều hoa đào. Từ trong Mai Lâm không ngừng truyền đến tiếng cười rất sảng khoái, còn có tiếng Hương Lăng trêu đùa hắn, làm hắn không khống chế mà cười đến ôm cả bụng. Hương Lăng thế này chẳng khác nào như ánh mặt trời ban ngọ. Hình ảnh nữ nhân trong bộ quần áo màu xanh nhạt, giữa bãi cỏ xanh rộng lớn trong Mai Lâm, thân thể nàng cùng với màu xanh cây cỏ nơi đây tựa như đang hòa lẫn vào nhau, ở giữa ngày xuân mà không ngừng tỏa ra sức sống tràn trề.