Thế thân khí phi
Chương 122 : Tặng nàng trâm ngọc bị gãy
Từ khi Xuân Hoa đến Mặc Chí hiên, nơi này của Điệp Vũ Dương cũng trở nên náo nhiệt rất nhiều. Lại nói Xuân Hoa rất hiểu rõ tính nết Điệp Vũ Dương cho nên cũng không quan tâm thái độ nàng đối mình lạnh lùng ra sao, lôi kéo nàng trò chuyện cùng mình.
Trời đã bắt đầu ấm dần nên Điệp Vũ Dương cảm thấy tốt lên rất nhiều. Mùa đông lạnh lẽo vừa rồi dường như đã đông cứng những tâm sự trước đây của nàng thì phải, làm nó tạm thời dừng lại. Thương Duật ngẫu nhiên cũng sẽ qua đêm ở đây, khi thì cùng nàng dây dưa, triền miên cả đêm, khi thì lẳng lặng ôm lấy nàng nhập mộng. Tất cả mọi chuyện cứ như thế mà chậm rãi thay đổi từng ngày. Nàng cũng không hỏi hắn khi nào lại đến, dường như cố ý muốn hắn biết nàng không hề mong chờ. Ngược lại hắn sẽ vô tình mà cố ý buổi sáng lúc tỉnh dậy, đem nàng trong lúc mơ màng đang say giấc mà hôn cho tỉnh lại, rồi ngẫu nhiên nói với nàng tối nay hắn sẽ không đến vì phải ở lại trong quân doanh, nơi đó còn vài vấn đề chờ đợi hắn xử lý.
Thời gian qua lâu, điều này cũng hiển nhiên trở thành thói quen. Theo như nàng nghĩ thì đây là một thói quen thật không tốt. Dù biết vậy đi nữa nhưng khổ nỗi nàng như càng lúc càng nghiện, cơn nghiện đó lại cứ từ từ đem linh hồn nàng cắn nuốt.
“Gia không nói hôm nay người sẽ đến sao?” Xuân Hoa rất quan tâm Điệp Vũ Dương, đương nhiên nàng biết Thương Duật đối xử Vũ Dương tuyệt nhiên không hề giống với người khác.
“Ừ, không có, nghe nói là đang chuẩn bị cho việc xuất binh gì đó.” Điệp Vũ Dương nhìn thấy kia một nhánh liễu non vừa mới nhú nên liền ngắt xuống, nàng muốn đem nó cắm vào bình hoa trong phòng để nơi này có thêm chút sức sống.
“Tại sao? Lại còn muốn đánh giặc à?”
“Chắc là vậy!” Nước trong hồ của vương phủ giờ cũng trở nên trong suốt, những con cá bên dưới bị tầng băng kia bao phủ suốt một mùa đông dài giờ cũng được phóng thích, tự do hưởng thụ ánh sáng rực rỡ của mặt trời trên cao. Mặt nước trong xanh không ngừng nhộn nhạo di chuyển, gợn lên từng vòng sóng nhỏ lăn tăn, phản xạ ra những tia sáng lân quang, trông càng đẹp mắt.
Thương Duật vừa từ bên ngoài trở về, bộ trường bào màu xám đang được mặc trên người kia càng làm nổi bật khuôn mặt rất tuấn dật phi phàm. Thấy nàng đang cầm trên tay nhánh liễu non kia, hắn bất giác mỉm cười tiến gần:” Vốn thường người khác thích hái hoa nhưng nàng lại chọn một nhánh liễu, nói vậy thì bổn vương cũng muốn biết ta lại là gì của nàng đây?”. Bởi vì những khó khăn trong quân doanh đều đã vượt qua, vẻ u ám, ủ dột trên khuôn mặt trong một thời gian kia giờ cũng biến mất, thay vào đó là khuôn mặt sáng lạn rất nhiều.
Nghe hắn giễu cợt, Điệp Vũ Dương thoáng giật mình. Nàng ngước lên thấy hắn tâm tình rất tốt nên cố ý muốn trêu chọc một chút:”Đó là bàn tay người hái nhánh liễu non này đi!”
“Ồ? Thì ra tiểu thư vẫn luôn rất cân nhắc tình cảm chính mình với bổn vương ư?”
“Vương gia cũng thấy vậy sao?”, hắn không lên tiếng phủ nhận chỉ giương mắt nhìn nàng, nhìn sâu vào ánh mắt trong suốt đang dạt dào ý cười của nàng.
Nụ cười nàng đã đẹp, nay đập vào mắt hắn lại trông càng thêm cực mỹ, quyến rũ. Tuy chỉ là một nụ cười thật ngắn ngủi, nhưng dưới sánh rực rỡ như ngọc thế này làm cho người ta rất luyến tiếc không tự chủ phải ngoái đầu nhìn lại:”Bổn vương đến thư phòng, không biết tiểu thư có ngại mà theo hầu một chuyến không?” Không đợi cho nàng trả lời, bàn tay hắn đã bá đạo nắm lấy bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo mang theo hương vị đặc biệt của riêng nàng kéo đi.
“Không…”, lời nói vừa ra khỏi miệng lại nhìn thấy hắn hơi nhướng mày một cái, nên nàng chỉ đành nuốt trở vô bụng. Quả nhiên nàng thủy chung vẫn còn sợ hắn.
Đến thư phòng, Thương Duật kéo nàng ngồi xuống, rồi sau đó hắn đi ra phía sau, lấy ra một vật gì đó đem đặt trước mặt Điệp Vũ Dương. Trên mặt hắn, nàng dường như còn nhìn ra một chút lúng túng, thẹn thùng:”Ở trên đường nhìn đến, cảm thấy nó rất đặc biệt liền mua về. Hôm nay vừa vặn nàng tới nên cũng là cho nàng đi.”
“…” Là một cây bạch ngọc trâm, trên một đầu trâm còn khắc hai đóa hoa nhài tuy đơn giản nhưng sống động như thật. Trâm ngọc trong suốt, giữa ánh sáng ban ngày lại không ngừng phát ra tia sáng tinh khiết đẹp nhất của nó:”Á, Vương gia…” Không ngờ hắn lại đem trâm ngọc mà tặng nàng, hành động bất ngờ này làm nàng thấy thật không tự nhiên chút nào.
Hai con người băng lãnh như thế, một người thì trước giờ chưa tặng ai vật gì, một người thì chưa từng nhận lễ vật của ai khác, đột nhiên rơi vào tình huống hiện nay nên đương nhiên không tránh khỏi bối rối.
Thật lâu sau đó cũng không thấy nàng đưa tay nhận lấy, Thương Duật tức giận đem trâm ngọc kia quăng mạnh xuống đất:”Không cần thì thôi!” Hắn cảm giác ánh mắt nàng như đang châm chọc nhìn hắn, cũng chính điều này càng làm cho Thương Duật hắn thêm phiền muộn đi.
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
81 chương
49 chương
10 chương
19 chương
1157 chương
333 chương