Thế thân khí phi

Chương 120 : phải đi?

Vì bước quá nhanh Điệp Vũ Dương thân mình trượt một cái, thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống, may mắn được Xuân Hoa nhanh tay lẹ mắt đỡ được :”Ngươi chậm lại một chút, không cần gấp như vậy!” “Ừ!” “Ngươi người này, tại sao không biết quan tâm bản thân mình một chút chứ…” Hương Diệp yên lặng nhìn chủ tớ hai người đi xa, hắn rốt cục hiểu được trước giờ vẫn là do hắn chủ quan, lại tự mình kiêu ngạo phán đoán. Hắn luôn cho rằng trên đời này chỉ có Hương Lăng của hắn là tốt nhất, cho nên hễ có bất kỳ chuyện gì xảy ra trên người nàng, hắn hiển nhiên không cần nghĩ mà cho rằng đó là lỗi của người khác. Hiện nay nhìn thấy nước mắt trong suốt đong đầy trong hốc mắt Vũ Dương nhưng cũng chưa từng chảy ra, đây rõ ràng là một chút giả dối cũng không có. Mặc dù nàng đã thừa nhận, nhưng bất quá là do nàng đã thật mệt mỏi khi phải tiếp tục phủ nhận, lại càng không muốn giải thích nhiều. Lý trí nhất thời tỉnh táo lại, hắn rất tin tưởng lần này rõ ràng Hương Lăng không phải là vì muốn hắn tin tưởng mà cố ý nói tốt để bênh vực cho nàng. Hôm nay huynh muội hai người đến Mai Hân cư tản bộ. Thời tiết dù hơi ấm lên, nhưng nói gì thì nói thời điểm cuối đông đầu xuân mặc dù ánh nắng thật rực rỡ nhưng một chút ấm áp vẫn không có, bên ngoài hoa đào cũng đã muốn nở đợt hoa cuối cùng. Huynh muội hai người họ thừa dịp hoa đào còn chưa héo hết mà tản bộ ra đây nhằm thưởng thức đợt hoa cuối mùa này. Giờ phút này, tuyết cũng hơi tan ra, đọng lại trên những cánh hoa kia làm chúng trở nên ẩm ướt. Những bông hoa tuyết còn lại trong gió nhẹ tung bay, tựa như muốn cuốn những cánh hoa đào đang lung lay sắp đổ vào trong đó, dưới ánh mặt trời chiếu rọi khung cảnh nơi này càng thêm đẹp mắt. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy nhánh hoa đào kia có một vài cánh bị gió thổi nhẹ rơi xuống, cánh hoa ướt át, màu hồng như máu dưới ánh sáng mặt trời nhè nhẹ đong đưa lại trông có chút thê lương Ngắt lấy một đóa hoa mai, Hương Diệp đưa đến trước mặt Hương Lăng:”Hương Lăng, mấy ngày này hình như khí lực của muội đã tốt hơn rất nhiều, nhưng nét mặt cũng còn vẻ tái nhợt thì phải.” Nàng hơi nghịch đầu lưỡi, thì ra vẫn là bị ca ca phát hiện:”Người ta cũng bất quá là sợ huynh lo lắng, huynh ngược lại còn vạch trần, lấy đó mà chọc muội.” “Huynh không phải là muốn giễu cợt muội, bất quá chỉ là đau lòng mà thôi!” Hương Diệp thở dài, ngửa đầu nhìn trời mà oán than:”Nay nhìn thấy muội đã không còn chuyện gì nữa, huynh cũng nên trở về thôi.” “A? Huynh phải đi sao?” “Ừ, chuyện làm ăn trong nhà vẫn cần huynh trở về coi sóc!.” “Nhưng là ca ca, huynh không phải nói nhớ Hương Lăng sao? Sao mới ở có vài ngày mà đã muốn đi rồi?”. Hắn vẫn chưa từng rời mắt nhìn đi, thấy Hương Lăng là đang làm nũng:”Chuyện làm ăn rất quan trọng sao, chẳng lẽ nó so với Hương Lăng trọng yếu hơn à?” Hắn tiến đến ôm lấy nàng, cười cười nói:”Nha đầu ngốc, nếu là chuyện của Hương Lăng nhà ta đương nhiên ba cái chuyện làm ăn vặt vãnh kia sao mà có thể so sánh quan trọng bằng muội chứ? Nếu không thì lần này ta cũng không đến đây đi!”. Tâm huyết suốt mười năm của hắn, vì việc giúp đỡ, cứu tế cho Thương Duật lần này hẳn đã tiêu hao hết chín năm chứ không ít. Sự tình dù là vậy nhưng hắn không hề mở miệng oán thán bởi vì hắn biết có những chuyện qua đi rồi không phải lúc đó nói muốn đền bù là có thể quay lại đền bù được, đợi đến khi hối hận thì có lẽ đã muộn, cho nên hắn rất quý trọng từng khoảnh khắc và người thân bên cạnh mình. Người xưa thường nói trong mắt thương nhân tiền bạc luôn là trên hết, nhưng nàng chưa từng cảm giác được điều này trên người ca ca. Vô luận là đối với bằng hữu, tẩu tẩu hay là nàng chỉ cần là có thể làm, ca ca đều tận hết sức mình tương trợ.Taynàng nhẹ nhàng ôm chặt thắt lưng của ca ca, bả vai này những lúc nàng cảm thấy không thể chống đỡ được nữa đều tùy thời xuất hiện đúng lúc cho nàng dựa vào, cho nàng lý do mà tiếp tục kiên trì:”Nhưng Hương Lăng không muốn huynh rời đi!” Khi nói những lời này giọng nàng cố làm cho thật tự nhiên ôn hòa, thế nhưng tròng mắt không biết từ bao giờ giờ đã ngấn đầy lệ. “Nay tẩu tẩu của muội lại sắp có đứa nhỏ, nếu ta không quay lại thì một mình nàng ta làm sao có thể đối phó với mọi tình huống phát sinh đây? Kiếp này huynh nợ nàng ta đã muốn quá nhiều rồi.” Hắn ra vẻ tiếc nuối mà thở dài, mỗi khi nhắc tới thê tử của mình Hương Diệp chỉ có đau lòng và đau lòng:”Vốn định trước đến xem cháu của mình, thuận tiện báo tin vui cho muội, không nghĩ…” “Tốt lắm, đã không sao rồi, Hương Lăng đã không phải không còn ái ngại nữa sao?” Hương Lăng có ý đánh gãy nuối tiếc trong lòng ca ca, nàng nghĩ nghĩ rồi nói:”Ca ca, huynh đừng làm khó Vũ Dương nữa, nàng ta cũng là nữ tử rất đáng thương!” Là hắn từ nhỏ đã không giáo huấn nàng quá tốt hay sao? Nàng mới có thể thích ngược đãi bản thân mình như vậy, mặc dù là rất khổ sở nhưng vẫn vì tình địch mà lên tiếng nói giúp?:”Nữ nhân như Điệp Vũ Dương trên thế gian này quả thật rất là hiếm thấy, cũng không trách Vương gia rất để ý đến nàng ta!”. Mặc dù mấy ngày nay Thương Duật chưa từng ghé đến Mặc Chí hiên, nhưng hắn biết Thương Duật càng giấu thì càng rõ ràng là hắn đang cố tình chiếu cố đến Điệp Vũ Dương rất đạm mạc kia, hắn làm vậy vì biết rõ nàng đang là cái gai trong mắt của Hương Diệp.