Thế thân khí phi

Chương 114 : Trả thù

Hắn vẫn chưa tính toán bước kế tiếp là nên làm thế nào, chỉ đang suy nghĩ tìm một dịp thích hợp nào đó để tiến hành kế hoạch của mình. Đêm nay Thương Duật cố ý mở yến tiệc tẩy trần cho Hương Diệp. Thật ra Thương Duật chỉ muốn cùng Hương Lăng, tam nương và Hương Diệp bốn người mà thôi, nhưng ngẫm lại thấy hình như không đủ phần long trọng cho nên sai người hầu đến hậu viện thông báo cho bọn họ một tiếng, cho phép tất cả mọi người cùng tham gia. Điệp Vũ Dương nhận được tin này trong lòng lại cảm thấy nao nao gì đó. Nói vậy Hương công tử này coi như cũng có vài phần năng lực, dù nói rằng Thương Duật rất coi trọng Hương Lăng, nhưng hẳn cũng phải nhờ chính Hương Diệp cho nên Thương Duật mới cố ý bày ra yến tiệc thế này. Mái tóc ngày thường nàng vẫn hay xõa ra nay buộc lên cao thành búi, trên đó nàng còn cố ý lấy những bông hoa nho nhỏ cài lên. Bộ quần áo màu xanh nước biển được mặc lên người Vũ Dương càng tôn lên dáng vẻ thon dài của nàng, chẳng khác nào như tiên nữ xinh đẹp đang bước ra từ trong mộng ảo. Đây là bộ quần áo rất hợp, vì nó cũng làm tôn lên màu da trắng nõn vốn có của Vũ Dương. “Tiểu thư, người mặc y phục này nhìn chẳng khác nào là tiên tử hạ phàm!”Nàng đặc biệt hôm nay còn cố ý dặm chút phấn hồng, nhìn qua càng thêm tươi mát xinh đep. Như tiên tử hạ phàm sao? Những lời này Thương Duật cũng từng nói qua khi nhìn thấy nàng mặc bộ y phục này, nàng liền ra lệnh:”Mau thay ra!”. Nàng cần gì phải cố ý đi lấy lòng người khác chứ, làm lại chính mình vẫn là tốt hơn. “Nhưng mà….” Vũ Dương không để ý đến các nàng đang phản đối, tự mình đi tìm một bộ quần áo màu vàng thay ra rồi sau đó dẫn đầu rời đi. Khi Điệp Vũ Dương đến nơi, Thương Duật và đám người kia đều đã có mặt đông đủ. Có vẻ như toàn bộ yến tiệc chỉ có nàng là người đến trễ nhất mà thôi, bởi vì tất cả mọi ánh mắt đều đang đặt trên người nàng. Nàng không tỏ vẻ gì là xấu hổ cả, chỉ thoáng nhìn đến ánh mắt Thương Duật, rất nhanh liền chuyển sang Hương Lăng như có ý cúi chào. Nàng tìm một góc khuất, tương đối ít người lẳng lặng mà ngồi xuống trước bao nhiêu ánh mắt căm ghét cùng soi mói. Vừa nhìn thấy Điệp Vũ Dương, sâu trong lòng Hương Diệp thoáng cả kinh giật mình một cái. Trên thế gian sao lại có nữ nhân không chút nào muốn tranh giành hơn thua thế kia, lại rất vô tình không quan tâm người nào khác? Nàng điềm tĩnh đến nỗi như đang đem chính bản thân mình coi như không tồn tại, cứ như vậy mà đứng cách biệt hoàn toàn bên ngoài, im lặng nghe người khác đàm tiếu bản thân lại xem như là tiếng gió, tự một mình thanh thản mà thưởng thức âm nhạc nơi này. Thật sâu trong tâm khảm hắn thầm cầu nguyện hy vọng nàng không phải là người mà hắn muốn đối phó. Hương Lăng mĩm cười nhìn xem vẻ mặt khiếp sợ của ca ca mình. Vũ Dương chính là như vậy, nàng dường như luôn có một cổ ma lực độc nhất tồn tại trên người. Mặc dù nàng một câu cũng không nói nhưng lại có thể làm cho tâm người khác bị rung động thật sâu. Nàng hướng bên tai Hương Diệp, khẽ thì thầm:”Ca ca, nàng ta chính là Điệp Vũ Dương.!” Cũng không phải có ý đồ gì, Hương Lăng chỉ là hy vọng ca ca mình sau khi gặp qua Vũ Dương có thể buông xuống những suy nghĩ không hay trước đây. Taynắm chén rượu bất giác hơi giật mình một cái nhưng ngay lập tức hắn liền lấy lại vẻ bình tĩnh, trầm ổn thường ngày. Hắn từng có trăm nghìn giả thiết trong đầu khi nhìn thấy Điệp Vũ Dương, lại vạn lần không dự đoán được sẽ có một loại khiếp sợ thế này. Một ả quân kỹ, đứng trước mặt mọi người thái độ lại cực kỳ thẳng thắn, sắc mặt không đổi, cũng không thẹn cứ để mặc người khác đánh giá, thật đúng là rất khó hiểu mà. Hắn chuyển mâu nhìn đến vẻ mặc lãnh đạm của Thương Duật, dường như cũng không giống như lời Ngọc Tố phu nhân đã nói là sủng ái gì đó. Không được, chỉ cần là người làm thương tổn Hương Lăng, vô luận là loại người nào hắn cũng nhất quyết không thể buông tha.