Nguyễn Thiên Lăng dịu dàng xoa đầu cô ta, mỉm cười an ủi: “Em đừng suy nghĩ quá nhiều, anh chưa nói là cô ta thật sự mang thai con của anh. Có lẽ cô ta chỉ lừa gạt chúng ta mà thôi, trước khi làm rõ sự việc chúng ta không thể đoán mò được.” Nhan Duyệt ngẩng đầu lên, trong hốc mắt ửng đỏ còn vương nước mắt lóng lánh: “Nếu như cô ta thực sự mang thai?” Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng sâu thăm thẳm, anh mở miệng nói: “Nếu như cô ta thật sự có con với anh thì để cô ta sinh vậy, nhưng anh sẽ không vì con mà đến với cô ta đâu. Cô ta có thể chọn đưa con cho chúng ta nuôi, hoặc tự mình nuôi.” Lông mi của Nhan Duyệt nhẹ nhàng rũ xuống, kịp thời che đậy vẻ oán hận lạnh lẽo trong mắt. Không ngờ anh lại đồng ý cho Giang Vũ Phi sinh con! Vì sao lại không để cô ta phá thai, tại sao lại cho cô ta sinh nó ra? Nếu anh cần con thì cô ta có thể sinh cho anh, cớ gì phải mượn ả tiện nhân kia sinh! Nhan Duyệt liều mình ngăn tiếng kêu gào điên cuồng trong lòng lại, cô ta cố gắng hết sức mới có thể nhìn anh bằng đôi mắt đầy ý cười. “Lăng, không cần biết anh có con hay không, em cũng sẽ không bao giờ rời xa anh. Nếu như cô ta thực sự có, vậy thì cứ để chúng ta nuôi. Con của anh làm sao có thể lưu lạc ở bên ngoài, em và anh cùng nhau nuôi nấng nó, để sau này nó còn có tương lai, anh xem được không?” Nguyễn Thiên Lăng cũng đang có ý đó, anh thật sự không muốn con của anh lưu lạc bên ngoài. Anh nói để Giang Vũ Phi quyết định hết cũng chỉ để an ủi Nhan Duyệt, không muốn làm cô ta đau lòng mà thôi. Giờ thấy cô ta khoan dung độ lượng, suy nghĩ cho anh như vậy, lòng anh thoáng cảm động. Anh ôm chặt lấy người phụ nữ trong lòng rồi dịu dàng cười nói: “Duyệt Duyệt, em thật tốt bụng. Nhưng mà cô ta có mang thai con của anh hay không còn chưa xác định được, đợi sau khi xác nhận xong rồi hãy nói sau.” “Được.” Nhan Duyệt dựa vào vai anh, nhỏ giọng đáp lại. Khóe miệng cô ta kéo lên một nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt của cô ta thì cực kì lạnh lẽo. Giang Vũ Phi, tốt nhất là cô không có thai, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo với cô! Sau khi rời đi, Giang Vũ Phi và Tiêu Lang liền tìm quản lý xin nghỉ việc. Quản lý giữ cô lại nhưng cô vẫn kiên quyết muốn từ chức. Nếu cô còn tiếp tục làm việc ở đây thì chắc chắn có thể chạm trán Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt, cô không muốn đụng phải hai người đó nữa cho nên thà hi sinh công việc này chứ không muốn lại gặp mặt bọn họ. Sau khi thay quần áo, cô cùng Tiêu Lang đi ra khỏi khách sạn rồi ngồi vào xe của anh. Hôm nay Tiêu Lang đã giúp đỡ cô, làm cô rất cảm kích. Anh còn kiên trì muốn đưa cô về nhà, lại càng làm cô càng thêm cảm kích anh, trong lòng cảm thấy vừa vui vẻ vừa thấy may mắn vì mình đã gặp được một người bạn như vậy. Tiêu Lang khởi động xe, chiếc xe Bentley đắt tiền đi xuyên qua màn đêm. Đường đi hai bên treo đầy đèn màu, trên cánh cửa kính của các cửa hàng đều dán đầy những hình ảnh ông già Noel hoạt hình. Hôm nay là lễ Giáng Sinh nên không khí ăn lễ tràn đầy vui vẻ bao trùm lấy khắp nẻo đường ở thành phố A. Giang Vũ Phi nhìn ra cảnh tượng ban đêm ở bên ngoài, không nhịn được lại nhớ về buổi tối của kiếp trước… Cô chưa bao giờ dám nhớ đến chuyện xảy ra đêm hôm đó, vì mỗi lần nhớ đến tim cô lại đau như cắt. Cô lúc nào cũng nghĩ mãi mà không ra lý do tại sao Nguyễn Thiên Lăng lại đưa Nhan Duyệt về nhà, rồi lại làm ra cái chuyện không khống chế được trong nhà. Nhưng hôm nay cuối cùng cô đã hiểu ra, bởi vì hôm đó là sinh nhật của Nhan Duyệt. Bọn họ chắc chắn là cùng ra ngoài ăn sinh nhật, sau đó lại tâm sự cùng nhau, trao nhau những lời yêu thương mà không thể đến bên nhau. Có lẽ cũng bởi vì bọn họ không thể nào bên nhau được, cho nên đêm hôm đó mới mất kiểm soát rồi phản bội, biến bi thương thành tình cảm mãnh liệt, quyết định bất chấp tất cả để đến với nhau. Sau đó lúc tình cảm lên đến cao trào thì quên luôn tình huống, bày ra cảnh tượng như vậy trong nhà.