Sau đó lúc tình cảm lên đến cao trào thì quên luôn tình huống, bày ra cảnh tượng như vậy trong nhà.
Thế nhưng bọn họ không hề ngờ được, một lúc không khống chế được lại gây ra bi kịch một xác hai mạng. Còn cô cũng không ngờ được là sau khi chết còn sống lại một lần nữa.
Cô không biết ông trời an bài như vậy có mục đích gì nhưng cô rất hạnh phúc, vì cô vẫn còn sống chứ không phải ôm hận mà chết, phải hối tiếc suốt đời.
Đêm nay cũng là sinh nhật của Nhan Duyệt, chỉ là thời gian sớm hơn một năm so với kiếp trước.
Thời gian giống nhau, cô cũng cùng gặp phải cảnh hai người bọn họ thân mật.
Cô vốn không hề nhớ đến ngày đặc biệt này, cô nhìn thấy hình ảnh hai người bọn họ ăn nằm với nhau, nhưng khi nhìn thấy đôi giày cao gót thủy tinh màu đỏ của Nhan Duyệt, cô mới bỗng nhiên nhớ tới.
Kiếp trước, quần áo của Nhan Duyệt và Nguyễn Thiên Lăng rơi tán loạn khắp nơi trong phòng khách, song cô có ấn tượng sâu sắc nhất với đôi giày cao gót đỏ đến chướng mắt của Nhan Duyệt.
Thật sự quá trùng hợp, sinh nhật hôm nay cô ta vẫn mang đôi giày đó.
Nếu không có đôi giày đó nhắc nhở, cô cũng không nhớ hôm nay chính là ngày kia ở kiếp trước, nhưng mà thời gian sớm hơn một năm.
Kiếp trước vì bọn họ mà cô rơi vào kết cục chết thảm, nhưng hôm nay cô lại không có vận mệnh bi thảm như vậy.
Có lẽ cô đã tránh được vận mệnh an bài của kiếp trước, kiếp này, vận mệnh của cô có lẽ đã thay đổi nhiều. Tuy vẫn còn lằng nhằng với Nguyễn Thiên Lăng bọn họ, nhưng cô có niềm tin vững chắc rằng một ngày nào đó cô sẽ sống được cuộc sống mà cô hằng mong muốn.
Lúc Giang Vũ Phi đang nhập tâm nghĩ về những điều này thì xe cũng đã đến dưới chỗ lầu cô ở.
Tiêu Lang dừng xe lại rồi nghiêng đầu nói với cô: “Trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai cũng nghỉ ngơi một ngày, rồi hôm sau nữa đến nhà hàng của tôi báo danh.”
Giang Vũ Phi thắc mắc, tại sao phải đến nhà hàng của anh để báo danh?
Người đàn ông vừa giải thích vừa nói: “Nhà hàng của tôi đúng lúc đang cần một quản lý, tôi nghĩ cô rất thích hợp.”
“Tôi? Làm quản lý nhà hàng của anh?” Giang Vũ Phi ngạc nhiên kêu lên, rất khó tin được. Cô không có kinh nghiệm trong bất kỳ công việc nào, làm sao có thể có tư cách ngồi lên vị trí quản lý chứ.
“Ừ, mắt nhìn người của tôi rất chuẩn, cô nhất định có năng lực. Sau khi đến, trước tiên cô có thể làm phục vụ một thời gian ngắn, sau khi đã quen thuộc với mọi việc ở nhà hàng thì hãy lên làm quản lý.”
Giang Vũ Phi đột nhiên bình tĩnh lại: “Tiêu Lang, tôi biết là anh muốn giúp tôi, nhưng mà tôi đành phụ lòng tốt của anh thôi. Tôi không thể nào nhận sự trợ giúp của anh như vậy được, tôi sẽ tự mình đi tìm việc làm, tôi muốn kiếm tiền bằng chính tài năng của mình, chứ không phải nhờ sự giúp đỡ của người khác để đạt được mục đích. Hôm nay anh đã giúp tôi, tôi rất cảm kích, nhưng đây là con đường của tôi, anh không thể giúp tôi cả đời được.”
Ánh mắt Tiêu Lang hơi sáng lên, anh nhẹ nhàng cười nói: “Cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý sẽ lợi dụng đặc quyền để cho cô đi đường tắt đâu. Không phải tôi đã nói rồi sao, cô làm phục vụ một thời gian trước, cho đến khi cô có năng lực rồi mới thăng chức làm quản lý. Vũ Phi, cô rất thích hợp làm trong ngành phục vụ, nụ cười và năng lực tương tác của cô chính là những điều nhà hàng của tôi đang cần. Tôi thấy cô là nhân tài nên mới muốn cô đến, chứ không phải là bố thí thương hại cô.”
Anh nói rất nghiêm túc làm Giang Vũ Phi hơi hổ thẹn, cô đã hiểu lầm ý tốt của anh rồi.
Nhưng mà cô thật sự thích hợp làm trong ngành phục vụ sao?
“Ngày mốt cô đến nhà hàng, cứ thử một lần, cho mình một cơ hội thể hiện năng lực, đừng bỏ qua cơ hội này được không?” Ánh mắt người đàn ông rạng rỡ nhìn cô, hi vọng có thể nghe được lời đồng ý từ miệng cô.
Giang Vũ Phi hơi mở miệng rồi do dự nói: “Cho tôi thời gian cân nhắc một chút được không?”
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
39 chương
32 chương
40 chương
74 chương
1 chương