Cây lớn ở phương nam
Chương 1 : Lời nói dối đêm giáng sinh
Nam Kiều cúi đầu nhìn chiếc vòng đeo trên cổ tay trái: 17 giờ 43 phút 24 giây.
Đã quá 3 phút 24 giây so với thời gian Thường Kiếm Hùng hẹn gặp.
Nhưng Thường Kiếm Hùng vẫn chưa xuất hiện, Nam Kiều bất giác chau mày.
Từ năm Nam Kiều mười sáu tuổi được gửi tới Đức học, cô và Thường Kiém Hùng rất ít khi gặp mặt. Tính đến giờ đã hơn mười năm rồi.
Đợt trước Thường Kiếm Hùng gửi email báo cho cô năm năm phục vụ trong quận đội ở Tây Tạng của anh ta đã kết thúc, anh ta sẽ chuyển vào làm việc trong công ty vận chuyển vũ trang của bố.
Nam Kiều không thích xã giao, thậm chí còn ghét cay ghét đắng, dù chỉ là những cuộc gặp riêng như thế này, cô cũng thấy rất áp lực. May mà Thường Kiếm Hùng cũng không hẳn là người ngoài, anh ta tới Bắc Kinh, hẹn gặp cô, cô không từ chối.
Thường Kiếm Hùng là người chọn địa điểm The Place này, Nam Kiều ở Bắc Kinh ba năm nhưng chưa từng tới khu thương mại quốc tế CBD, dù Châu Nhiên, chồng chưa cưới của cô làm việc ở tòa tháp China World.
Cô đứng dưới màn hình LED cực lớn, ngơ ngác nhìn quanh. Trời tối dần, gió mạnh cuốn những hạt tuyết khô dưới đất chui vào cổ cô. Cô do dự một hồi rồi đóng cúc cổ chiếc áo bông mặc trên người lại.
Nam Kiều nhìn điện thoại, bắt đầu hơi sốt ruột vì không lưu số của Thường Kiếm Hùng.
Chắc vì sắp tới Giáng Sinh, The Place dần trở nên đông đúc.
Bên cạnh vang lên một giọng nói lanh lảnh: "Mẹ ơi, mẹ nhìn chị kia kìa, chị ấy vẫn còn dùng Nokia!".
Nam Kiều: "...".
Cô không biết nên vui vì đứa trẻ đó gọi cô là chị hay nên buồn vì điện thoại của mình bị cười nhạo là quá lỗi thời.
Người mẹ trẻ ăn mặc sành điệu vỗ đầu đứa bé trách móc, nhìn Nam Kiều tỏ vẻ xin lỗi.
Quả thực trong thời đại điện thoại thông minh tràn ngập khắp nơi này, người còn dùng Nokia 3120 như cô đúng là dị thường. Nhưng nếu có ai chú ý đến chiếc vòng đeo thông minh trên cổ tay trái cô sẽ biết, cô gái trẻ cao ráo thanh tú này tuyệt đối không phải "cụ Khốt" nào, ngược lại còn thuộc lớp những người đi đầu trong lĩnh vực công nghệ.
Nam Kiều vô thức ấn sáng màn hình di động, trên màn hình không có thông tin gì, cũng không có tin nhắn của Châu Nhiên. Đêm Giáng sinh, Châu Nhiên nói với cô là anh ta phải làm thêm.
Cô biết ở công ty đầu tư quốc tế mà Châu Nhiên làm việc,môjt tuần làm việc trên trăm tiếng đồng hồ là chuyện cơm bữa, làm thêm vào đêm Giáng Sinh cũng không có gì lạ. Hơn nữa, cô cũng bận, hai người bèn thoải mái xác định không hẹn hò vào ngày Giáng Sinh.
Chiếc điện thoại di động này là món quà bảy năm trước Châu Nhiên mua tặng khi theo đuổi cô, đến bây giờ trong đó cũng chỉ lưu số của một mình Châu Nhiên.
Cô hiếm khi khóa màn hình, khi muốn liên lạc với Châu Nhiên, chỉ cần bám vào số liên hệ khẩn cấp là được.
Thường Kiếm Hùng vẫn chưa tới.
Nam Kiều đội mũ áo lên, đi đi lại lại dưới chân chiếc cột đá cẩm thạch cao lớn. Đột nhiên, một chiếc A8 đen lao vụt tới, phanh gấp một cú đẹp mắt, cuốn những bông tuyết bay lên, rồi đỗ lại trước vạch cấm.
Nam Kiều hơn ngạc nhiên, không chỉ vì tiếng phanh xe đứt khoát quen thuộc, mà còn vì cả chiếc xe kia, biển số chiếc xe kia nữa.
Châu Nhiên?
Người đàn ông bước xuống xe đẹp trai cao lớn, có nụ cười diệu dàng quyến rũ. Nhưng lúc này, anh ta không cười vì thấy cô.
Nam Kiều đứng sau cột đá cẩm thạch, thấy Châu Nhiên bước sang bên kia chiếc xe, gương mặt vốn đã trắng bệch vì lạnh của cô càng trở nên xám xịt.
Châu Nhiên mở cửa xe, hai tay bịt mắt một cô gái ăn mặc hiện đại, đưa cô ta xuống xe. Cô gái này mặc một chiếc áo khoát màu hồng nhạt, môi đỏ hồng, trông vô cùng trẻ trung. Châu Nhiên ôm chặt cô ta từ phía sau, che hai mắt cô ta lại, cô ta gỡ tay Châu Nhiên ra, cười khanh khách không dứt: "Anh làm gì vậy! Đáng ghét!"
Châu Nhiên giữ lấy cơ thể đang thân mặt giãy giụa trong lòng mình, môi kề sát tai cô ta khẽ nói: " Mười, chín, tám, bảy...".
"Bốn, ba, hai, một". Nam kiều khẽ tiếp lời, lặng lẽ nhìn quảng trường người đi lại ngược xuôi.
"Một", môi còn chưa khép lại, Châu Nhiên đã bỏ bàn tay che mắt cô gái ra. Ngay lập tức, những cái cây treo đầy đèn màu hai bên đường từ gấn đến xa đều bừng sáng, màn hình LED phía trên mở ra như một phép thuật.
Đoạn nhạc dạo của bàn "Christmas is all around" vang lên, dưới màn hình LED, người qua đường vốn đang tản mát xung quanh như đột nhiên bị tiếng nhạc đánh thức, họ đứng đối diện với Châu Nhiên và cô gái, bắt đầu đồng thanh ca hát nhảy múa.
"I feel it in my fingers,
"I feel it in my toes,
" Christmas is all around me, and so the feeling grows...".
Cảnh tượng thật giống như khi Billy ca hát nhảy múa vui vẻ trong bộ phim Giáng Sinh "Love Actually". Không khí lễ hội ở The Place càng trở nên sôi nổi hơ. Màn Hình LED không ngừng hiện lên hình ảnh những bông hoa tuyết bay lượn, cây thôgn Giáng Sinh treo đầy quà, chiếc xe kéo và tuần lộc của ông già Tuyết...
Người đi đường ấn tượng với cảnh tượng này đều lần lượt dừng chân đứng xem, giơ di động lên chụp ảnh tanh tách. Người bất ngờ và vui mừng nhất tất nhiên là cô gái kia. Nam Kiều chăm chú nhìn cô ta, thấy vẻ ngạc nhiên vui vẻ trong mắt cô ta dần biến thành ngưỡng mộ yêu thương, cô ta quay lại ôm cổ Châu Nhiên, gương mặt tràn ngập vẻ âu yếm ngọt ngào.
Sau đó, họ hôn nhau.
Nam Kiều không cần nghĩ cũng biết lời Châu Nhiên thì thầm bên tai cô gái:
...You know I love you I always will,
My minds made up by the way that I feel,
Theres no beginning, therell be no end...".
Nam Kiều chợt thấy buồn cười, rất nhiều năm trước, đêm Châu Nhiên tỏ tình với cô cũng giống hệt như đêm nay. Không ngờ sau bao nhiêu năm như vậy, anh ta vẫn thích dùng chiêu này, mà các cô gái trẻ bây giờ vẫn đổ gục.
Nam Kiều cảm thấy có một xúc cảm tối tăm, mục nát sịn sôi trong lòng và đang từ từ lan rộng. "Cạch một tiếng, chiếc hộp Pandora đã mở ra.
Cô gửi thấy mùi tanh của sự đố kỵ, phẫn nộ xen lẫn với hận thù.
Những cảm xúc đó rất xa lạ với cô. Trong hai mươi bảy năm cuộc đời, cô chưa từng cảm nhận những tình cảm này một cách mãnh liệt như vậy, nhưng như thế không có nghĩa là chúng không tồn tại.
Phụ nữ luôn tự lừa dối, tin rằng mình là duy nhất trong mắt người tình, thế nên điều khiến phụ nữ đau đớn nhất chính là phải tận mắt thấy người mình yêu lặp lãi những việc đã từng làm với mình với một người khác.
Tình yêu có thể phục chế mà còn gọi là tình yêu sao?
Nếu sự thân mật này không phải của riêng hai người, vậy cô chẳng qua cũng chỉ là một trong vô số cô gái để anh ta chơi đùa mà thôi.
Nam Kiều là một cô gái lạnh nhạt, nhưng như vậy không có nghĩa là cô không có những cảm xúc phức tạp. Đó là nhân tính, bẩm sinh đã có, bén rễ trong tính cách của mỗi người phụ nữ.
Nam Kiều không phải thần tiên, cũng không phải thánh nữ, nhìn thấy người đàn ông một tháng nữa mình sẽ cưới hôn một cô gái khác, cô cũng giận dữ vô cùng. Cô cảm thấy rõ ràng cơn giận đang định thay đổi cô, biến cô thành một người mà cô không muốn biến thành -môtj cô gái đanh đá, méo mó, xấu xí, khóc lóc như điên, chửi bới đánh người giữa nơi công cộng.
Chỉ vừa mới nghĩ thế, cô đã rùng cả mình. Nam Kiều vội vã rời đi. Tuyết bắt đầu rơi, mọi người đều vỗ tay hoan hô. Đúng thế, một đêm Giáng Sinh mới đẹp làm sao một đêm Giáng Sinh mà mọi người nên ca tụng chúc mừng, nên chúc phúc và hôn nhau.
Nam Kiều bỏ mũ áo xuống, cởi cúc áo cổ. Bên trong cô vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng vô cùng đơn giản cùng chiếc quần bò như ba mùa còn lại. Chỉ có điều, vào mùa đông, cô sẽ đi thêm một đôi ủng đi tuyết vừa mềm vừa cũ. Mặc ít như vạy khiến cô tỉnh táo để có thể kiềm chế bản thân.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Châu Nhiên. Qua dòng người đông đúc, cô vẫn nhìn thấy Châu Nhiên và cô gái đó ôm nhau. Cô gọi ba cuộc Châu Nhiên mới bắt máy.
"Alo".
"Châu Nhiên".
"Sao thế?"
Nam Kiều nín thở, không nói gì. Cô dựa vào một góc khuất tối tăm ở The Place, tiếng gió thổi ào ào bên tai.
Châu Nhiên như chợt hiểu ra điều gì, anh ta đẩy cô gái ra xa một chút, dùng tay che ống nói cho bớt tiếng người ồn ào xung quanh, giọng nói trở nên dịu dàng. "Tiểu Kiều, anh ra ngoài ăn cơm với đồng nghiệp, em có ăn uống tử tế không đấy?".
"Ăn rồi". Nam Kiều lạnh lùng nhìn Châu nhiên phía xa, lạnh nhạt nói.
"Ừ". Châu Nhiên đáp một tiếng, dù cách xa, nam Kiều vẫn có thể lờ mờ thấy được nụ cười trên mặt anh ta. Cô gái kia dẩu môi, sốt ruột kéo áo anh ta, Châu Nhiên đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho cô ta im lặng. Cô gái không vui, đưa bàn tay lãnh lẽo lên cổ anh ta. Châu nhiên bị bất ngờ, lạnh quá Á" lên một tiếng.
"Anh sao vậy?". Nam Kiều hỏi.
"...Không sao, vừa rồi đồng nghiệp đùa anh, dí lon coca vào mặt nên hơn lạnh". Anh ta cười dịu dàng, "Lát nữa anh còn phải về công ty làm thêm giờ, tối nay chắc sẽ về hơi muộn. Em đừng ở công ty muộn quá, bên ngoài tuyết rơi rồi, lạnh lắm".
"Ừ". Nam Kiều nói, nừng một lát lại gọi tên anh ta: "Châu Nhiên".
"Ừ"
"Chia tay đi".
"..."
Châu Nhiên giật mình, bỏ điện thoại khỏi tai nhìn một cái, chắc chắn Nam Kiều chưa cúp máy mới lại đặt lên tai, vội vàng nói: "Tiểu Kiều, em nói cái gì?".
"Chia tay". Nam Kiều lặp lại.
"Hả". Châu Nhiên đau đớn thở dốc, "Em đùa gì vậy?". Thần sắc anh ta trở nên nghiêm trọng, cô gái kia có vể mất kiên nhẫn, bĩu môi, giậm chân cũng không thu hút được sự chú ý của anh ta, bèn giận dỗi định bỏ đi. Châu Nhiên nắm tay kéo lại, ấn mái đầu hơi rối của cô ta vào lòng như vỗ về, cô gái mới ngoan ngoãn ôm eo anh ta, không động đậy nữa.
Châu Nhiên còn đùa với cô: "Tiểu Kiều, em không phải là Tiểu Kiều, đúng không?". Anh ta ra vể đùa cợt: "Là Âu Dương Ỷ phải không? Cô lại nghịch điện thoại của Tiểu Kiều nhà tôi đấy à?".
Gió thổi ào ào, cách nơi lạnh lẽo tối tăm này mười mét là cảnh tượng náo nhiệt rộn rã tiếng người.
Châu Nhiên dường như nghe được điều gì trong điện thoại, đẩy cô gái trong lòng ra, nhìn xung quanh, trịnh trọng hỏi:"Tiểu Kiều, em đang ở đâu?".
"Anh đẩy nhẹ thôi". Nam Kiều lạnh lùng nói.
Tuyết Bắc Kinh rơi rất nhanh, rơi xuống xong cũng không chịu tan. Hạt tuyết không mềm mịn như tuyết phương Nam mà khô và to hơn, giống như cát vàng Tây Vực. Chỉ một lát sau, một lớp tuyết trắng đã phủ lên mặt đất xen lẫn lớp tuyết cũ còn sót lại.
Ánh sáng trên màn hình LED khổng lồ lấp lánh biến đổi, The Place biến thành một vũ đài lớn, góc khuất phía sau vũ đài càng có vẻ tiêu điều, xa vời sự phồn hoa hơn.
Châu Nhiên đến đứng dưới chân một bức tượng đá thần thoại Hy Lạp, sắc mặt hơi xấu đi. Cô gái có vẻ khó chịu muốn bỏ đi, cảm giác không cam tâm biến thành sự ra oai ác ý, cô ta đi theo Châu Nhiên, không quá gần cũng chẳng quá xa.
Cô ta tên hạ Tinh, vừa tốt nghiệp năm nay, nhận được một trong hai vị trí công việc duy nhất ở đại lục của ngân hàng đầu tư quốc tế nơi Châu Nhiên làm việc. Người có thể vào một công ty tượng trưng cho địa vị và tiền bạc thế ầy tất nhiên đều là những sunh viên trẻ đầy dã tâm.
Hơn nữa, cô ta còn khá xinh đẹp, có lú do gì không chinh phục mọi thứ cô ta muốn, kể cả đàn ông chứ? Khi rời khỏi trường đại học cô ta đã vô cùng nôn nóng muốn thử sức, lại tình cờ được phân về tổ Châu Nhiên phụ trách. Châu Nhiên có khí chất ngôi sao bẩm sinh, đẹp trai nhất nhì, cách ăn mặc cũng vô cùng sành điệu, được vô số nhân viên nữ thầm mến mộ, nghe nói chỉ cần anh ta ra tay là không có khách hàng nữ nào thoát được.
Nhưng hạ Tinh vừa vào công ty đã bị đàn chị cùng trường nhắc nhở, Châu Nhiên là VIP, không thể động vào. Cô ta tò mò hỏi thêm thì được cho biết Châu Nhiên có thể trở thành phó tổng trẻ nhất trong ngành là nhờ gia thế, bạn gái anh ta cũng là người có gia thế, nghe nói còn rất bí ẩn.
Điều này càng làm dấy lên khát khao chinh phục của Hạ Tinh. Cô ta nhận ra Châu Nhiên không bao giờ nhắc tới bạn gái, ngoài giờ làm việc cũng thường ra ngoài chơi là chính, vì thế liền đoán có cơ hội cho mình xen vào giữa Châu Nhiên và bạn gái.
Cô ta đã thành công.
Một người bạn trai như Châu Nhiên có thể thỏa mãn tất cả thói ham hư vinh của phụ nữ. Cô ta hưởng thụ sự dịu dàng ân cần của Châu Nhiên, thậm chí còn ảo tưởng có thể gắn bó lâu dài với anh ta, đến tận bây giờ, khi "cô bạn gái" này lần đầu tiên thực sự xuất hiện trên màn hình điện thoại của Châu Nhiên, cô ta mới thoát ra khỏi cơn mộng mị.
Trong lòng Hạ Tinh vẫn vô cùng coi thường cô gái này, dù sao cô ta cũng mới là kẻ chiến thắng trong cuộc chiến tình cảm này, còn cô gái kia có gia thế tốt thì đã sao? Con gái gia thế tốt phần lớn đều chẳng xinh đẹp gì, hơn nữa còn lớn tuổi hơn cô ta.
Cuộc chiến giữa đàn bà chẳng phải đều so bì bằng sắc đẹp và sự yêu chiều của đàn ông sao?
Nhưng khi nhìn thấy cô gái kia bước ra từ bóng tối của tòa cao ốc, cô ta đột nhiên cảm thấy mọi thứ dường như đều vừa đúng như trong dự liệu lại vừa như không.
Nam Kiều mặc một chiếc áo bông màu xanh quân đội không có hoa văn hay tô điểm gì, cúc cũng không đóng, để lộ ra lớp vải lót màu vàng nhạt bên trong. Nam Kiều mặc áo sơ mi trắng dán dài, đôi chân thoi dài thẳng tắp, phải cao đến hơn mét bảy.
Cô có bề ngoài điển hình của người phương Nam với lông mày dài, mắt đen, tóc đen da trắng, vẻ đẹp rất nhẹ nhàng phóng khoáng. Cô có một khí chất kỳ lạ, dường như rất lạnh lùng, nhưng chỉ cần cô chăm chú nhìn, người ta sẽ cảm nhận rõ ràng được một sức nóng kỳ lạ.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
35 chương
236 chương
19 chương
26 chương